Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 393: Cuồng bạo (1)

Ma Hậu nương nương đột nhiên bật cười, ôn nhu nói:

- Công tử thật sự hào khí a! Không bằng như vầy, bổn cung cấp thêm cho công tử một chút tiền cược nữa! Thiên Thánh Thần Chiếu Kinh hoàn chỉnh chính là ở nơi này, nếu có vị sư huynh nào đánh chết được Ma La công tử, bổn cung sẽ thay mặt Ma Thánh, tặng quyển Ma thư này cho hắn. Ma La công tử, không biết đề nghị này như thế nào?

Trong Thiên Hương Lầu hoàn toàn một mãnh tĩnh lặng. Từng đạo từng đạo ánh mắt rơi xuống trên quyển Thiên Thánh Thần Chiếu Kinh, hô hấp nhất thời trở nên dồn dập. Vừa rồi vốn dĩ đã có rất nhiều cao thủ trẻ tuổi của Ma Tộc rục rịch muốn xuất động, trong lòng bất mãn đối với việc bài danh của Chung Nhạc cao hơn bọn họ. Tu Hoành Túc lại càng là nhiều lần bị Chung Nhạc khinh thường, không thèm để ý tới. Lúc này nghe được những lời khẩu xuất cuồng ngôn vừa rồi của Chung Nhạc, trong lòng cũng đã có chút nhịn không được. Hiện tại Ma Hậu nương nương lại lấy ra Thiên Thánh Thần Chiếu Kinh làm phần thưởng, càng khiến cho bọn họ không cách nào ngồi yên được nữa.

Tượng Giang của Thiên Tượng Thánh Tộc đột nhiên đứng dậy, cười ha hả, nói:

- Thiên Thánh Thần Chiếu Kinh này, ta lấy chắc rồi!

- Tượng Giang, ngươi bất quá chỉ bài danh thứ sáu trong Thập Kiệt, cũng dám tranh với ta sao?

Dạ Ly của Dạ Xoa Tộc chợt từ trong đám người đi ra. Tượng Giang của Thiên Tượng Thánh Tộc là thân người tám đầu, bộ dáng phảng phất với Thiên Tượng Lão Mẫu. Mà Dạ Ly lại là tay dài chân dài, mái tóc trên đỉnh đầu là ngọn lửa lục sắc, từng sợi từng sợi tóc tinh tế giống như lục xà vũ động, môi dầy miệng lớn, răng nanh lộ rõ, chòm râu hừng hực như lửa.

Hai cường giả này vừa bước ra, Tư Đồ Không của A Tu La Tộc cũng đi ra, toàn thân chiến ý dâng trào, mỉm cười nói:

Mà Tu Hoành Túc dự định khiêu chiến Chung Nhạc, lúc này thấy nhiều cường giả như vậy nhao nhao đứng ra, không khỏi cười lạnh một tiếng, trái lại lui về phía sau một bước. Hắn vốn là đệ nhất cường giả trong Đan Nguyên Cảnh, sau khi Ma Thánh xuất hiện mới đành phải đứng xuống thứ hai, có sự kiêu ngạo của chính mình, tự nhiên không muốn đứng chung hàng với những cường giả khác. Chung Nhạc nhìn về phía Tu Hoành Túc, ngữ khí khách sáo nói:

- Ma La công tử, ta muốn quyết một trận cao thấp với ngươi, tự nhiên là muốn quyết đấu công bằng, sẽ không chiếm bất luận tiện nghi gì của ngươi!

Khóe mắt La Độ La không ngừng nhảy loạn, trong lòng nhớ tới tình cảnh Chung Nhạc đánh một quyền về phía chính mình, trấn giết Bạch Sư Tử của chính mình, không khỏi rùng mình một cái, đột nhiên lại cực kỳ vui vẻ, bộ dạng nhìn có chút hả hê nói:

Mới vừa rồi hắn còn là hào khí vạn trượng, toàn thân sát khí đằng đằng, nhưng hiện tại đột nhiên trở nên nho nhã lễ độ, ngữ khí tao nhã. Hai loại phong cách đồng thời xuất hiện trên người hắn, lộ ra phi thường quỷ dị. Tu Hoành Túc lạnh nhạt nói:

Diêm La Khang của Diêm La Thánh Tộc cũng cười to, cao giọng nói. Diêm Ma Nguyệt Pha của Diêm Ma Thánh Tộc, Vân Hạc của Cát Tường Thánh Tộc cũng đều đi ra, toàn thân chiến ý đằng đằng. Trong Thập Kiệt, ngoại trừ Ma Thánh cùng với La Độ La, ca ca Thiên Ma Phi ra, toàn bộ cũng đều đã lộ diện.

Tượng Giang tiến về phía trước một bước, từ trong Thiên Hương Lầu bay ra, cao giọng cười nói:

- Thập Kiệt chỉ là một cái hư danh, ai cao ai thấp còn phải nhìn bản lĩnh chân chính! Quyển Thiên Thánh Thần Chiếu Kinh này, kẻ nào cũng không thể cướp đoạt từ trong tay ta!

Chung Nhạc mỉm cười, nói:

- Đám gia hỏa này đoán chừng còn chưa biết sự cường đại của muội phu ta!

- Ha ha ha... nhất quyết cao thấp với Ma La công tử, sao có thể thiếu ta được?

- Tu sư huynh, ngươi thì sao?

Thân thể hắn phiêu phù giữa không trung, lắc mình một cái, hiện ra chân thân Thiên Tượng Thánh Tộc, tám đầu thân nhện đuôi bò cạp, hai thanh liêm đao giống như hai thanh đường lang trảo vậy, cười ha hả, nói:

- Ta chết đi tọa kỵ Bạch Sư Tử, sợ rằng chính là bị tổn thất ít nhất trong Thập Kiệt. Đám gia hỏa này đoán chừng không chết cũng sẽ tàn phế a!

- Ma La, ngươi thanh danh dâng cao, toàn bộ đều là dựa vào đánh nữ nhân mà thành danh. Hiện tại đã đến lúc để cho ngươi biết rõ lực lượng của nam nhi Thiên Tượng Thánh Tộc ta! Ra đây đi! Vui sướng nhễ nhại đánh một trận với ta!

- Thì ra là thế! Vậy xin Tu sư huynh chờ trong chốc lát! Các vị sư huynh định đi nơi nào quyết đấu? Các ngươi có thể tùy tiện lựa chọn địa điểm!

- Ma La, ta và ngươi liền lên không trung đánh một trận a!

- Ma La, nghe nói ngươi đã sỉ nhục Thánh Nữ Phi! May cho ngươi là lúc đó ta không có mặt, bằng không làm sao có thể để mặc cho ngươi làm càn ở trong Thánh Thành Thánh Sơn chúng ta?

- Ta và ngươi đánh một trận trên mặt đất! Nơi này là Hắc Tuyền Quan, ngươi có thể yên tâm, ta đánh một trận với ngươi, tuyệt đối sẽ không đánh hư nơi này!

- Nương nương, ngươi đây là có ý gì? Ta muốn đường đường chính chính giết chết hắn, chiếm lấy Thiên Thánh Thần Chiếu Kinh! Ta giết chết hắn cũng là báo thù cho ngươi a... Đừng kéo lỗ tai ta nữa! Ta đã trưởng thành rồi, ngươi cứ luôn kéo lỗ tai ta!

- Những sư huynh khác cũng dự định đánh một trận với ta trên không trung sao?

- Có nhiều tiền bối và cùng thế hệ ở nơi này như vậy, ngươi lại kéo lỗ tai ta như thế, ta làm sao còn mặt mũi gì nữa? Lại nói, nam tử là phải thị huyết sát lục...

Trong lầu, Chung Nhạc vẫn như cũ khách khí nói:

Chung Nhạc gật đầu một cái, khách khí nói:

- Ma La, ta cũng không phải là sợ ngươi! Chẳng qua đường tỷ ta để ta tha cho ngươi một mạng mà thôi!

Cát Tường Phi vặn xoắn lỗ tai của hắn, lại tay đấm chân đá một trận. Vân Hạc đầy mặt đều là máu, ngoan ngoãn đứng bên cạnh nàng, nhìn về phía Chung Nhạc, ngữ khí tức giận nói:

Dạ Ly lắc mình bay ra khỏi Thiên Hương Lầu, thân hình ầm một tiếng đáp xuống trên mặt đất, thanh âm từ dưới mặt đất vang lên:

Cát Tường Phi đánh một cái vào sau gáy hắn, lớn giọng khiển trách:

- Đại bá ta chỉ có một tên độc đinh ngươi, nếu ngươi bị hắn đánh chết, ta cũng không thể thay ngươi báo thù được! Ngươi ngoan ngoãn một chút cho ta, đợi một lát ngươi sẽ biết rõ tỷ tỷ chỉ là muốn tốt cho ngươi mà thôi!

Vân Hạc cực kỳ phẫn nộ, không ngừng hét lớn:

Tư Đồ Không cất bước bay ra khỏi Thiên Hương Lầu, thân hình hạ xuống trên đỉnh một tòa cao tháp mười tám tầng phía xa xa, thản nhiên nói:

Chung Nhạc nhìn về phía Vân Hạc của Cát Tường Thánh Tộc. Vân Hạc bật cười ha hả, đang muốn bay ra khỏi Thiên Hương Lầu. Nào ngờ hắn chỉ nở nụ cười được phân nửa, Cát Tường Phi đã đột nhiên nhanh như chớp phóng tới trước mặt hắn, nắm lấy lỗ tai hắn xoay mấy vòng, kéo hắn sang một bên. Sắc mặt Vân Hạc nhất thời đỏ bừng, há miệng kêu lớn:

- Ta đánh một trận với ngươi trên thành lâu, để cho toàn bộ Luyện Khí Sĩ đều có thể nhìn thấy rõ ràng tình cảnh ngươi bị ta đánh chết!

Thân thể Diêm La Khang hóa một đạo huyền quang bay ra, đáp xuống trên thành lâu cách đó trăm dặm, thanh âm chấn động truyền tới:

- Đa tạ rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận