Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1742: Bí mật trong mắt

Chung Nhạc không phải lần đầu tiên tới không gian bên trong Bích Lạc Cung, cũng có thể nói là đã quen thuộc, chỉ là có Huyền Cơ ở bên cạnh hắn không tiện tỏ ra quá thành thạo.

Nơi họ tới là nơi tám trăm Tiên Thiên thần ma tu luyện. Nơi này từng có tám trăm Tiên Thiên thần ma, phần lớn là Tiên Thiên thần ma dựa vào tế tự mà sinh ra, ở đây tu luyện, giao lưu, rất náo nhiệt.

Nhưng hồi đó Chung Nhạc và Tư Mệnh lấy trộm bảo vật, ba câu hỏi của Tư Mệnh khiến Thiên Ý Đại Não nổ tung, Tiên Thiên thần ma của Bích Lạc Cung tử thương hơn nửa, sau đó Bích Lạc tiên sinh cho Tiên Thiên thần ma xuất sơn, tham gia vào đế chiến. Nơi này vẫn chưa được tu bổ lại, đâu đâu cũng là cung điện và đạo trường đổ nát.

Hạn chế của Tiên Thiên thần ma rất lớn, Tiên Thiên thần ma Bích Lạc Cung cùng là môn sinh của trời, gặp đồng môn không được hạ sát thủ, vì thế ngoài cửu ngũ chí tôn, các Tiên Thiên thần ma khác chưa từng có được danh tiếng gì lớn, cũng không tạo nên sự việc gì nổi bật trong đế chiến.

Thậm chí ngay cả cửu ngũ chí tôn cũng chết mất sáu bảy người trước con thuyền cổ nghìn cảnh của Chung Nhạc.

Bích Lạc Cung tuy muốn can thiệp vào sự vụ thiên hạ, thậm chí là nắm giữ sự hưng suy của thần triều, nhưng đến nay họ vẫn chưa làm được gì nhiều.

Dù sao còn có các vị như Nguyên Nha, Phượng Thiên, Tà Đế, thực lực Bích Lạc Cung tuy lớn nhưng không vượt qua được họ. Những vị cường giả cổ xưa này không thể nào để thế lực của Thiên ăn quá sâu, Bích Lạc tiên sinh cũng là lực bất tòng tâm, hiện tại chỉ có thể chờ đợi thời cơ.

Chung Nhạc và Huyền Cơ đi giữa đống phế tích hoang tàn, nơi này như vậy là do Chung Nhạc gây ra cũng khiến hắn có chút xuýt xoa.

Chung Nhạc cười:

Huyền Cơ ngạc nhiên:

Với người phàm mà nói, bốn mươi năm đúng là dài đằng đẵng, thậm chí vương triều của phàm nhân cũng có thể thay đổi vài lần rồi.

- Đã lành rồi.

- Từ lần trước nam tử bên cạnh ngươi phục kích truy sát ta đến giờ đã bốn chục năm rồi. Bốn mươi năm đối với chúng ta chỉ như một cái búng tay, nhưng với nhân tộc các ngươi thì đã là hai đời rồi.

- Khoảng cách bốn mươi năm, còn có khoảng cách bốn mươi năm, nhưng nếu đuổi kịp hắn thì e là không chỉ phải mất bốn mươi năm. Huyền Cơ huynh, chúng ta nhiều năm không gặp, chi bằng chúng ta giao lưu một trận?

- Dịch Quân Vương, đúng là rất lâu rồi không gặp.

- Hắn cũng là nhân tộc? Lạ thật, hắn và ta động thủ lâu như vyậ mà ta không nhận ra hắn là nhân tộc. Ta thấy hắn như quái vật được tạo ra, có mọi thiên phú thần thông của các thần tộc, ta không kịp đề phòng bị hắn áp chế khó lòng lật thế cờ, cuối cùng bị hắn đả thương. Cũng may thương thế không nghiêm trọng. Dịch Quân Vương, bản lĩnh của ngươi tiến bộ thần tốc, chắc cũng gần với hắn năm đó rồi.

Cảnh ngộ của nhân tộc khắc nghiệt, rất nhiều nam tử mười mấy tuổi đã thành thân, kết hôn sinh con, tới bốn mươi tuổi con cũng thành niên, khoảng hai mươi tuổi, cũng kết hôn sinh con.

Huyền Cơ mỉm cười:

- Thương thế của hắn để lại cho ngươi thế nào?

- Dịch Quân Vương, ngươi quá hiếu chiến rồi, quên chiến thì nguy, hiếu chiến thì chết. Đạo lý này ngươi không thể không biết.

Nhưng với thần ma mà nói, bốn mươi năm quá ngắn.

- Sư huynh sai rồi!

Chung Nhạc gật đầu, cảm khái:

Huyền Cơ cười:

Chung Nhạc cười ha hả:

- Chúng ta đối quyết, đánh tới cuối cùng chắc chắn là thiên đạo đại thần thông đối quyết với chư thiên vô đạo, sau đó lại bất phân thắng bại, không thể có khả năng thứ hai. Nếu đã vậy thì sao phải tái chiến?

Chung Nhạc tiến lên một bước, khí thế hùng hồn:

- Ta không hiếu chiến mà là hiếu học. Ta thích học hỏi, học hỏi khiến ta vui vẻ. Từ Huyền Cơ huynh ta có thể học được rất nhiều thứ, mong Huyền Cơ sư huynh thành toàn!

- Không dám thì cứ nói thẳng.

Chung Nhạc nghiêm túc nói:

Huyền Cơ khí thế bạo phát, cười khảy:

- Mau nhận thua, rồi trả công pháp của Phục Hy thị cho ta!

Chung Nhạc cười khảy:

Huyền Cơ chớp mắt, sinh mệnh thể đặc biệt này không có bất cứ dao động cảm xúc nào, gần như không có bất cứ thứ gì ảnh hưởng tới đạo tâm của hắn được. Hắn lắc đầu:

- Huynh dám không?

Huyền Cơ lắc đầu cười:

- Ta đã nói đạo tâm của ta vững chãi, sẽ không trúng kế kích tướng của ngươi...

- Vậy thì không dùng thiên đạo thần thông và chư thiên vô đạo!

- Ngươi không cần phải khích ta, nội tâm ta sẽ không có bất cứ gợn sóng nào, bất cứ kế khích tướng nào cũng vô ích với ta thôi.

Huyền Cơ cười:

- Huynh dám không?

- Ta chỉ không muốn chiến đấu với ngươi, ngươi nghĩ đệ tử của Thiên không bằng ngươi thật sao? Ngươi tưởng ta chỉ biết công pháp của Phục Hy thị các ngươi?

Chung Nhạc cười ha hả:

- Thiên không gì không biết, lẽ nào lại truyền thụ cho huynh công pháp thần thông của các Thiên Đế khác ở thời đại Địa Kỷ? Huynh không cần phải lo cho an nguy của ta, cứ đánh đi xem ngươi có đả thương được ta chút nào không!

Hai người nhìn nhau, Chung Nhạc chiến ý càng ngày càng mạnh, Huyền Cơ thì đột nhiên thở hắt ra:

- Ta không trúng kế khích tướng của ngươi mà tiết lộ nhiều điều hơn về bản thân mình...

Uỳnh uỳnh...

Chung Nhạc trực tiếp tung một quyền đánh trúng trán hắn. Huyền Cơ bị đánh bay gương mặt lún hẳn xuống, thân thể bị cự lực vặn xoắn thành quẩy.

Chung Nhạc hóa thành lưu quang lao về phía trước, lắc mình một cái hiện ra mười bốn cánh tay cầm mười bốn thanh Tiên Thiên thần đao:

- Ta đã có hứng rồi, ngươi không muốn đánh cũng vô ích. Nếu ngươi không phản kháng thì chỉ còn cách chịu trận thôi!

Bích Lạc tiên sinh trầm giọng nói:

- Đây là mộ cổ được Thiên Ngục ngục chủ luyện chế.

- Giống, nhưng cũng có cái khác. Sư tôn cho ta con mắt là để nhìn chân thân Dịch quân, nhìn chân thân Dịch quân thì không cần phải giấu chiếc trống này. Nếu đã giấu trống thì không phải đối phó Dịch quân mà là đối phó ta.

Bích Lạc tiên sinh lật tay, trong bàn tay là một chiếc trống lớn, Mục Tiên Thiên nhìn chằm chằm, khẽ gật đầu:

- Có phải chiếc trống này không?

Chiếc trống đó là lý do thôi thúc nàng ta bỏ mọi lo lắng tới gặp Bích Lạc tiên sinh

- Ngươi đang thử ta, xem ta có thể trở thành đồng minh của ngươi không. Hà hà, Thiên không có gì không biết, không có gì không thể, phép thử của ngươi không làm khó ta được đâu. Chắc ngươi thấy trong mắt của Hắc Đế một cái trống.

Mục Tiên Thiên cơ thể khẽ run lên, gật đầu:

- Vào khoảnh khắc trước ma đạo chân thân ta chết, ta thấy uy năng lớn lao của Long Xà Hợp Kích phá tan bóng tối vô biên trong mắt sư tôn ta...

Ma đạo chân thân của nàng ta đã là tu vi cảnh giới của Tiên Thiên Ma Đế, thực lực vô cùng cường đại, nhưng khi đối diện với Long Xà Hợp Kích lại cảm thấy bản thân vô cùng nhỏ bé.

Luồng năng lượng đó thực sự quá mạnh mẽ khiến hắn có thể tưởng tượng được tư thế anh hùng của Bào Hy thị và Nữ Oa nương nương liên thủ trấn áp Thái Cổ Thần Vương ở thời đại Hắc Ám.

Năng lượng vô song đập tan hắn, cũng phá tan bóng tối vô biên ẩn trong con mắt của Hắc Đế.

Loại đại đế chi thuật như Long Xà Hợp Kích năm đó từng trấn áp Hắc Đế, Đế Minh và Đế Hậu tuy không phải Phục Hy thị và Hoa Tư thị học cũng không tận gốc, nhưng sức mạnh của họ cũng khiến con mắt Hắc Đế bị trọng thương, không thể che giấu được bí mật trong nó.

Đúng vào khoảnh khắc đó ma đạo chân thân của nàng ta đã nhìn thấy chiếc trống ẩn giấu trong bóng tối vô tận.

Trên mặt trống là hoa văn bí ẩn khó hiểu, cổ xưa mà thần bí, mắt nhìn vào nó dường như bị thu hút, hút vào bóng đem vô tận.

Bích Lạc tiên sinh trầm ngâm một lúc, đột nhiên mắt sáng lên, cười:

- Bích Lạc tiên sinh có đoán được ra ta thấy gì trong con mắt đó của sư tôn không?

Mục Tiên Thiên nói:

Trong Bích Lạc Cung vọng ra tiếng chiến đấu, trong điện, Bích Lạc tiên sinh và Mục Tiên Thiên thì coi như không nghe thấy gì.

- Dịch Quân Vương, ngươi đúng là thích ăn đánh. Nếu vậy thì để ta xem bốn mươi năm ngươi có tiến bộ gì!

Huyền Cơ không kìm được động nộ, đạo tâm trời sập không kinh bị hắn quấy nhiễu, nén cảnh giới ở Thần Hoàng Cảnh, khí thế bạo phát lao tới, cười khảy:

- Thiên Ngục ngục chủ luyện chế chiếc trống này thật ra cũng là bắt chước, chư thiên vô đạo của hắn được Thiên truyền thụ. Thiên từng thấy mổ cổ thật sự, chư thiên vô đạo chân chính đúc rút ra sự bí mật trong đó rồi truyền thụ cho ngục chủ. Ngục chủ dựa vào môn thần thông này tạo nên Thiên Ngục chấn thủ đến nay. Hắn và ta đều là đệ tử của Thiên.

Mục Tiên Thiên lộ vẻ thất vọng, lẩm bẩm:

- Nói vậy Thiên Ngục ngục chủ cũng không có chư thiên vô đạo chân chính? Nàng ta cũng không đối phó được mộ cổ?

- Chư thiên vô đạo chân chính, Thiên cũng không đối phó được, không phá giải được, chỉ có thể chống đỡ ngang ngửa.

Bích Lạc tiên sinh cười:

- Nhưng cũng may Hắc Đế cũng không có chư thiên vô đạo chân chính. Tuy hắn là đệ tử của vị đó nhưng cũng không học được hết chư thiên vô đạo, vì thế mộ cổ của hắn, chư thiên vô đạo của hắn, Thiên có thể đối phó được. Ngươi tới đúng lúc đấy.

Mục Tiên Thiên tinh thần đại chấn.

Chung Nhạc và Tử Quang Quân Vương tưởng lần này hắn tới là để liên thủ với Bích Lạc Cung đối phó Đế Hậu tranh đoạt đế vị, nhưng không ngờ ý đồ lại sâu xa hơn.

- Thái Cổ Thần Vương là kẻ thống trị đằng sau vũ trụ này, họ là kẻ thống trị thực tế, dù Thiên Đế có đổi bao nhiêu người thì họ vẫn luôn tồn tại, là ký sih trùng hút máu vũ trụ này.

Bích Lạc tiên sinh mỉm cười:

- Họ còn muốn ở trên Thiên, mãi mãi thống trị, mãi mãi hút máu vũ trụ này. Thiên rất bất mãn với họ, cũng muốn loại bỏ những con ký sinh trùng này để Hậu Thiên sinh linh không bị hút máu, bị thu hoạch nữa. Tiên Thiên đạo hữu, ngươi là thánh quân, là vị Tiên Thiên thần ma được Tiên Thiên sinh ra cuối cùng, cũng được sắp xếp là người giúp Thiên hoàn thành sự nghiệp vĩ đại này. Ngươi được sắp xếp trước là tiếng thơm lưu vạn cổ, là thiên nữ cũng là thiên tử!

Mục Tiên Thiên cười khảy:

- Thiên nữ, thiên tử? Bích Lạc tiên sinh hiểu nhầm rồi, ta tới liên thủ chứ không phải làm tử nữ. Lẽ nào Bích Lạc tiên sinh tưởng ta không có cái để liên thủ với Thiên nên muốn ta thấp hơn hắn một bậc, làm thiên nữ thiên tử của hắn?

Bích Lạc tiên sinh mỉm cười:

- Khi ngươi thành đế thì cũng là lúc Hắc Đế thu hoạch ngươi. Ngươi có cái gì chứ? Làm thiên tử thiên nữ, thế thiên hành đạo, trừ bỏ Thái Cổ Thần Vương, trừ bỏ đám ký sinh trùng kia, ngươi có thể làm đế vạn thế, tử tôn của ngươi có thể trở thành Thiên Đế vĩnh hằng, tại sao không làm?

- Không làm.

Mục Tiên Thiên cười nhạt:

- Thành tựu của Thiên tuy lớn nhưng hạn chế cũng lớn. Dù sao cũng là Tiên Thiên Thần do chúng sinh tế tự mà thành, khi hắn xuất thế là có thực lực của Đạo Thần, nhưng cũng bị hạn chế ở thực lực cố định đó, chúng sinh đã không tưởng tượng được Thiên mạnh hơn. Hắn bị hạn chế, ta tài không. Bích Lạc tiên sinh hà tất phải cố cưỡng ép ra mặt cho hắn làm gì?

Bích Lạc tiên sinh sắc mặt cứng đờ.

- Thiên chẳng qua quản lý các Tiên Thiên thầm ma được sinh ra từ tế tự, Tiên Thiên thần ma Thiên đất sinh ra thì ai nghe hắn điều khiển chứ?

Mục Tiên Thiên cười:

- Còn ta có thể, sau này ta chắc chắn có thể nhất thống thần ma! Nếu ngươi không làm chủ được thì đi thỉnh thị bảo hắn tới nói chuyện với ta!

Uỳnh uỳnh!

Trong Bích Lạc Cung có chấn động kinh thiên động địa, giống như hoang cổ lôi đình. Đó là tiếng nổ do thần thông của Chung Nhạc và Huyền Cơ gặp nhau tạo thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận