Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1932: Luân Hồi thần bí (2)

Chung Nhạc cực kỳ kinh ngạc. Đây là một loại Thất Đạo Luân Hồi hắn chưa từng bao giờ gặp qua, đã hoàn toàn vượt qua nhận thức của hắn, mà đạo lý chất chứa trong đó cũng là trước giờ hắn chưa từng gặp qua.

Đây cơ hồ là chuyện không có khả năng!

Phải biết rằng hắn quan sát Thần tượng Phục Hy trong Tổ Đình, đã ghi nhớ hết thảy những Bí cảnh trong cơ thể chính mình, hơn nữa còn có thể biến hóa ngàn vạn, đồng dạng có thể tùy ý hoán đổi Thất Đạo Luân Hồi bất đồng giống như Phong Hiếu Trung vậy.

Hắn có thể nói là đại thành giả đã tập hợp tất cả các loại Thất Đạo Luân Hồi. Bất luận là Bí cảnh Không Gian, Bí cảnh Trụ Quang mà hắn chủ tu, hay là Bí cảnh Thần Túc, Bí cảnh Trí Tuệ, Bí cảnh Vạn Đạo... hắn đều có thể tùy ý cấu thành Thất Đạo Luân Hồi.

Hắn đã chưởng khống ảo diệu của toàn bộ các Bí cảnh, căn bản không có khả năng xuất hiện một loại Bí cảnh thứ bảy mà hắn không biết rõ.

Mà Bí cảnh thứ bảy của vị tồn tại thần bí âm thầm xuất thủ với hắn này lại là loại Bí cảnh trước giờ Chung Nhạc chưa từng gặp qua, chưa từng nghe qua, quả thật giống như trong lúc bất chợt chui ra vậy.

Sự tình không có khả năng phát sinh, hết lần này tới lần khác lại đã phát sinh.

- Đồ vật mà ngươi muốn cướp đi, căn bản không thể cướp được! Trụ Quang Thất Đạo!

Mà Thất Đạo Luân Hồi kia đột nhiên biến mất, không thấy tung tích.

Thiên Dực Cổ Thuyền từ xa bay tới, lái vào trong Thiên Đình, soạt một tiếng dừng lại, đứng trong lòng bàn tay còn lại của Thái Phùng.

Đột nhiên, một đạo Đạo âm trầm trọng vang lên. Trong Thiên Đình Nam Thiên, thân thể một vị Đại Đế vĩ ngạn từ từ dâng lên, kim quang vạn đạo, tọa trấn trong Thiên Đình, vươn tay chụp về phía thời không vặn vẹo phía sau Thiên Dực Cổ Thuyền.

Vừa rồi hắn ra tay, cũng đã dốc hết toàn lực, không ngờ chỉ thoáng va chạm một cái đã liền cảm giác không địch lại, suýt chút nữa đã không thể bảo trụ được bàn tay.

Sắc mặt Chung Nhạc hiếm thấy trở nên ngưng trọng, quát lớn một tiếng. Thiên Dực Cổ Thuyền trong chớp nhoáng biến mất, từ quá khứ tiến vào hiện tại, tiếp theo vỗ cánh bay đi. Mà ở phía sau Cổ thuyền, không gian và thời gian vặn vẹo. Vị tồn tại không biết tên kia vậy mà cũng điên cuồng đuổi tới, thủ đoạn cực mạnh, khiến cho sắc mặt Chung Nhạc càng thêm ngưng trọng.

Thái Phùng lẩm bẩm:

Thiên Dực Cổ Thuyền ầm ầm chấn động, trong khoảnh khắc đã biến mất, từ hiện tại tiến vào quá khứ, quay trở lại thời gian một ngàn năm. Đúng lúc này, không gian đột nhiên chấn động, thời gian cũng chấn động, Thất Đạo Luân Hồi kỳ quỷ kia vậy mà cũng có thể đuổi tới, tiến vào một ngàn năm trước đây.

Thân thể Thái Phùng Đế càng lúc càng nhỏ, đáp xuống trong Thiên Đình Nam Thiên, đặt Thiên Dực Cổ Thuyền xuống, trên mặt mang theo thần sắc kinh ngạc, nhìn về phía tay phải của chính mình. Tay phải của hắn cơ hồ toàn bộ mục nát, đã xuất hiện vô số lỗ thủng.

- Vị sư huynh nào đang quát tháo tại Nam Thiên của ta?

Thất Đạo Luân Hồi kia đã vặn vẹo thời gian, đã vặn vẹo không gian, ở xung quanh Thiên Dực Cổ Thuyền đã hình thành một đạo lại một đạo bóng ảnh quang thải loang lổ. Trong bóng ảnh tựa hồ có thân ảnh to lớn khôn cùng đang di động, từ bốn phương tám hướng công kích về phía Thiên Dực Cổ Thuyền.

Trong lòng Thái Phùng kinh nghi bất định. Hắn chính là tồn tại Đế cấp, năm sáu năm trước đã thành Đế, được phong là Nam Phương Ngự Đế, có thể nói là tồn tại đỉnh cao nhất đương kim thế gian.

Chung Nhạc đi xuống Cổ thuyền, lắc đầu nói:

Bàn tay Thái Phùng ấn vào trong đạo quang luân đang không ngừng chuyển động, nhất thời rên lên một tiếng, vội vàng rút tay về. Chỉ thấy bàn tay hắn thăm dò vào trong Thất Đạo Luân Hồi kỳ quỷ kia, trong lúc bất chợt đã trở nên trăm ngàn lỗ thủng, bị đâm xuyên ra vô số cái lỗ nhỏ.

- Không phải là Thần Vương Thái Cổ! Ta biết kẻ này là ai! Lần này hắn tới đây chẳng qua là vì mấy món đồ trên người ta mà thôi, hắn cho rằng đó là đồ vật của hắn!

- Chẳng lẽ là đám người Phượng Thiên Nguyên Quân, Nguyên Nha Thần Vương tồn tại bậc này sao?

- Sợ rằng chỉ có tồn tại bậc này mới có thực lực như vậy a?

Thái Phùng khẽ rùng mình một cái, thấp giọng nói:

Chung Nhạc lấy từ trong Bí cảnh Nguyên thần ra một cây Thánh dược, lạnh nhạt nói:

Trong lòng Thái Phùng Đế nhất thời minh bạch vài phần, không khỏi than thở:

- Là đồ vật gì lại đáng giá tồn tại bậc này xuất thủ như vậy?

Thái Phùng Đế nhất thời trầm mặc, một lúc sau mới nói:

Thái Phùng ồ lên một tiếng, nghi hoặc hỏi:

Chung Nhạc suy đoán nói. Sau đó, hắn lại hỏi Thái Phùng Đế an nguy của Đại Tư Mệnh. Thái Phùng nói:

- Đoán chừng là đã được rất nhiều chỗ tốt từ chỗ của Mục Tiên Thiên a?

- Sao thực lực của hắn lại cường đại như vậy?

- Chính là cái này!

- Tâm ý khó dò!

Chung Nhạc gật đầu:

- Đúng là tâm ý khó dò! Ta đã biết Thất Đạo Luân Hồi của hắn. Thất Đạo Luân Hồi này tự thành vũ trụ hư không, bao quát quá khứ vị lai. Hắn là Dị loại thành Đế, Bí cảnh thứ bảy của hắn hoàn toàn bất đồng với Bí cảnh của chúng ta, là do đặc tính của bản thân hắn sinh ra!

- Táng Đế Ma Trữ đã độc sát Viêm Hoàng Khương Y Kỳ!

- Không phải là nàng! Nàng không có mặt mũi cướp lấy cây Thánh dược này trong tay ta. Hắc hắc... lại nói, cây Thánh dược này cũng không phải là của nàng, mà là nàng mượn tới!

Chung Nhạc lắc đầu:

- Là Bệ hạ?

- An nguy của tồn tại đẳng cấp này, không phải là ngươi và ta có thể hỏi tới. Hắn cũng rất ít khi liên hệ với ta. Thế gian này hẳn là không có bao nhiêu người có thể gây thương tổn được cho hắn a?

- Lập tức sẽ có rồi! Mục Tiên Thiên sắp sửa cử hành Đại điển tế Thiên, Đạo thương của Thiên sắp sửa hồi phục lại, khôi phục thực lực Đạo Thần, ngươi bảo Đại Tư Mệnh cẩn thận một chút!

Chung Nhạc dặn dò mấy câu, dự định rời khỏi. Thái Phùng vội vàng nói:

- Tâm ý của vị tồn tại kia khó dò, không dám đảm bảo lại xuất thủ với ngươi. Để ta đưa ngươi rời khỏi Nam Thiên!

- Không cần đâu!

Chung Nhạc khẽ mỉm cười, nói:

- Vừa rồi hắn ra tay, là ta không kịp dự liệu. Hiện tại nếu hắn lại xuất thủ, ta đã có đề phòng, hắn căn bản không thể bắt được tung tích của ta!
Bạn cần đăng nhập để bình luận