Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 1257: Hỗn Độn (2)

Trong Thức hải Chung Nhạc, Tân Hỏa la hoảng lên:

- Con Thần Ngao này đã hóa thành hình thái Toại Hoàng!

Chung Nhạc khom người nói:

- Vô dục vô giác vô tri, so với cái chết có gì khác nhau? Có dục mới có thể biết được vui, buồn, hờn, giận. Có giác mới có thể biết được tiến, thủ, lấy, bỏ. Có cảm mới có thể biết được yêu, ghét, tình, thù. Có tri mới biết được chính mình vô tri, mới sẽ đi học đi khai thác!

Toại Hoàng mỉm cười, nói:

- Ý nghĩ của những tiểu sinh linh nhỏ bé các ngươi, ta không hiểu, cũng không cần đi hiểu các ngươi! Năm xưa Đại Toại nhìn thấy ta, thấy ta không có miệng, đã nói với ta: Hỗn Độn, ngươi không có miệng, không thể nói chuyện. Ta điêu khắc cho ngươi một cái miệng, để cho ngươi có thể biết được vị đạo. Hắn đã điêu khắc cho ta một cái miệng, để cho ta biết được vị đạo. Sau đó hắn hỏi ta tương lai, ta nói cho hắn biết tương lai của Yểm Tư thị!

Toại Hoàng lại biến hóa, biến thành một vị Thiên Đế Phục Hy thị. Chung Nhạc nhất thời ngơ ngẩn, vị Thiên Đế Phục Hy thị này chính là Hạo Dịch Đế.

Hạo Dịch Đế mỉm cười, nói:

Chung Nhạc lắc đầu, nói:

- Đồ vật mà Đại Toại lưu lại trên lưng ta chính là Thiên đạo, đè trên người ta vô cùng nặng nề! Nếu ngươi muốn lấy đi, cho ngươi là được! Ngươi lên trên lưng ta a!

Phục Mân Đạo Tôn lại biến hóa, biến thành bộ dạng Chung Nhạc, mỉm cười hỏi:

Phía đối diện Chung Nhạc chợt biến hóa, lại biến thành một con Hỗn Độn Thần Ngao, nói:

Phục Mân Đạo Tôn mỉm cười, nói:

- Nhạc tiểu tử, ba mươi bức đồ này cái nào cũng đều có ảo diệu riêng. Bức đồ này gọi là Thiên Cương Đồ, là tổng nguyên, căn bản của Thiên đạo. Bức đồ này gọi là Thiên Kỷ Đồ, là ảo diệu vũ trụ vận hành. Bức đồ này gọi là Thiên Khất Đồ, là ảo diệu vũ trụ biến hóa. Bức đồ này gọi là Thiên Ấn Đồ, là ảo diệu âm dương phối hợp tuần hoàn...

- Về sau, lại có một gã Phục Hy Địa Hoàng tới gặp ta. Hắn nói với ta: Hỗn Độn, ngươi không có con mắt, không nhìn thấy màu sắc. Ta điêu khắc cho ngươi một cặp mắt a? Vì vậy, hắn điêu khắc cho ta một cặp mắt, để cho ta thấy màu sắc. Hắn hỏi ta làm sao mới có thể trường sinh. Ta nói với hắn làm sao để trường sinh, hắn vô cùng thương tâm rời đi. Hắn không muốn trở thành chúng ta, nghĩ muốn nhảy ra khỏi thời không, nhưng làm sao cũng không nhảy ra được thời không!

Chung Nhạc phóng người bay lên, đáp xuống trên lưng nó. Thiên Đạo Đồ do Toại Hoàng lưu lại lập tức xuất hiện trong mắt hắn. Tổng cộng ba mươi bức đồ, ba mươi loại Thiên đạo. Trái tim Chung Nhạc phanh phanh nhảy loạn, định thần nhìn kỹ, nhất thời cảm thấy đầu váng mắt hoa. Hắn căn bản xem không hiểu bất luận một bức Thiên Đạo Đồ nào.

- Về sau, lại có một vị Phục Hy Địa Hoàng nữa tới gặp ta. Hắn nói với ta: Hỗn Độn, ngươi không có lỗ tai, không thể nghe được thanh âm, không biết âm luật. Ta điêu khắc cho ngươi lỗ tai a? Vì vậy, hắn đã điêu khắc cho ta một cặp lỗ tai. Sau đó hắn hỏi ta, đại nghiệp của hắn có thể thành không. Ta nói với hắn, ta có thể nhìn thấy đại nghiệp của hắn trong tương lai sẽ thành tựu. Bất quá, hắn cũng sẽ mất đi rất nhiều. Hắn vô cùng vui vẻ rời đi!

Hạo Dịch Đế lại một lần nữa biến hóa, biến thành một vị Phục Hy Địa Hoàng khác. Trong lòng Chung Nhạc chấn động, đây chính là Phục Mân Đạo Tôn Địa Hoàng, tồn tại đã mở ra Lục Đạo Luân Hồi.

- Ta sợ rằng không có năng lực mở ra Hỗn Độn này! Ta chỉ muốn nhìn thấy Thiên Đạo Đồ do Toại Hoàng lưu lại. Còn nữa, ta muốn thỉnh giáo Hỗn Độn tiên đoán tương lai!

Ba mươi bức đồ này đại biểu cho ba mươi loại Thiên đạo, đều có chỗ tinh diệu bất phàm, so với cái gọi là đại đạo Tiên Thiên còn tối tăm khó hiểu hơn. Ba mươi loại Thiên đạo, cho dù là Tân Hỏa cũng không thể truyền thừa, Toại Hoàng chỉ có thể lạc ấn lên trên lưng con Hỗn Độn Thần Ngao này, mong đợi hậu thế có người có thể phát hiện ra. Chỉ là mặc dù toàn bộ ba mươi bức Thiên Đạo Đồ này thể hiện ra trước mắt Chung Nhạc, nhưng hắn lại đều không thể hiểu nổi, không thể làm gì được.

- Ngươi có phải là định điêu khắc cho ta lỗ mũi, để ta có thể hô hấp không?

- Đại Toại ở trên, con cháu hậu thế bất tài Chung Sơn thị Chung Nhạc quỳ ở đây xin nghe chỉ bảo! Phục Hy thị huyết mạch Thiên Hoàng nguy nan tầng tầng, con cháu bất tài khó có thể chống đỡ gánh nặng, khẩn cầu Lão tổ tông xem trọng, cho ta mượn ba mươi bức Thiên Đạo Đồ!

Tân Hỏa hưng phấn nói:

Bức đồ thứ năm gọi là Thiên Huyền Đồ, là ảo diệu mệnh môn của vũ trụ, Âm Dương giao hợp sinh ra vạn vật. Sau đó là Thiên Cơ Đồ, Thiên Khung Đồ, Thiên Phong Đồ, Thiên Cực Đồ, Thiên Thời Đồ, Thiên Phương Đồ, Thiên Dương Đồ, Thiên Âm Đồ, Thiên Toàn Đồ, Thiên Quy Đồ, Thiên Đài Đồ, Thiên Cái Đồ, Thiên Môn Đồ, Thiên Dục Đồ, Thiên Mịch Đồ, Thiên Tề Đồ, Thiên Đĩnh Đồ, Thiên Đống Đồ, Thiên Duy Đồ, Thiên Bàn Đồ, Thiên Đàn Đồ, Thiên Viên Đồ, Thiên Suất Đồ, Thiên Minh Đồ, Thiên Hoàng Đồ.

- Thiên Đạo Đồ do Đại Toại lưu lại, cuối cùng cũng được lấy đi rồi!

- Linh của Đại Toại cũng không còn nữa rồi sao...

- Hỗn Độn, ngươi còn chưa nói cho ta biết tiên đoán tương lai a!

- Đợi sau khi ta bình định thiên hạ, cứu vớt Phục Hy thị ta khỏi cơn nguy nan, lại hoàn trả đồ này lại cho Lão tổ tông!

Đột nhiên, ba mươi bức Thiên Đạo Đồ chợt đại phóng quang mang, một bức lại một bức từ trên lưng Hỗn Độn Thần Ngao bay lên, lần lượt chui vào trong mi tâm của hắn. Trong Thức hải Chung Nhạc, nhất thời xuất hiện ba mươi bức Thiên Đạo Đồ phiêu phù, tràn ngập đạo vận không lường được, không thể biết.

Chung Nhạc khom người hạ bái, yên lặng cầu chúc một phen:

Thân thể con Hỗn Độn Thần Ngao kia khẽ chấn động một cái, mỉm cười nói:

- Hiện tại ta đã có thể được thả lỏng rồi a! Con trâu giống Chung Sơn thị, ngươi không thuộc về nơi này, ngươi nên rời đi rồi!

Chung Nhạc còn chưa kịp nghiên cứu ba mươi bức Thiên Đạo Đồ này, đã thấy con Hỗn Độn Thần Ngao kia mở miệng lớn nuốt hắn vào, không khỏi vội vàng nói:

Ba mươi bức Thiên Đạo Đồ trên lưng Hỗn Độn vẫn như cũ không có bất cứ động tĩnh gì. Trong lòng Chung Nhạc trầm xuống:

Trước mắt hắn nhất thời biến thành một mảnh hắc ám.

Đột nhiên, trước mắt nhất thời đại phóng quang minh, Chung Nhạc soạt một tiếng bị phun ra ngoài, đã thấy chính mình đã xuất hiện trên không trung biển lửa dưới chân Phù Sơn. Con Thần Ngao cổ lão kia đang lắc đầu vẫy đuôi, chui trở vào trong Hỗn Độn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận