Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 510: Chúc Ngọc Sơn (2)

Trong lòng Chung Nhạc chấn động. Hành vi lần này của Cô Hồng Tử quả thật chính là không chút kiêng kỵ, ngông cuồng ngang ngược. Trước đây Cô Hồng Tử xử sự cũng không có kịch liệt như vậy. Dù sao lúc đó hắn cũng là một cây đinh do Lão đầu tử thu xếp vào trong Yêu Tộc, hơn nữa hắn vẫn là Thành chủ Cô Hà Thành, phải lo lắng cho an nguy của sinh linh trong thành. Mà hiện tại hắn đã chân chính là một con ngựa hoang đã thoát cương, bắt đầu hành động không chút kiêng kỵ, căn bản không lo lắng cứ hậu quả gì.

- Có lẽ, Cô Hồng sư huynh không đi Kiếm Môn là đúng! Chỉ có phiêu bạt ở bên ngoài, Cô Hồng Tử mới là một con hồng tước cô đọc. Nếu buộc hắn lại, hắn chỉ là một con gia tước mà thôi!

Cô Hồng Tử dù sao cũng là Cự bá, hơn nữa còn là Cự bá đã dung hợp Thần Linh, một kích này của hắn cực kỳ bá đạo vô song, so với Cự bá Thông Thần Cảnh cũng không thua kém chút nào. Một trảo chụp xuống, chỉ thấy lợi trảo của tôn Thần Nhân kia càng lúc càng lớn lên, vậy mà trực tiếp thò vào trong Phong Cốc Thành, bắt lấy Phủ Thành chủ.

Phong Cốc Thành cũng là một tòa đại thành phương viên cả trăm dặm, là một trong Lục Thành của Đông Hoang. Thành chủ Phong Cốc Thành mặc dù không phải là Cự bá, nhưng cũng không kém bao nhiêu. Hơn nữa trong Phong Cốc Thành cũng có Linh, là Linh của cường giả Thông Thần Cảnh, trải qua hơn vạn năm tế tự, đã trở nên cường đại không gì sánh được. Trong Phong Cốc Thành còn có các loại trận pháp phòng ngự. Tòa thành này là đại thành phòng ngự Bạch Trạch thị ở Bắc Hoang. Bạch Trạch thị mặc dù trước giờ không tranh với đời, nhưng Yêu Tộc cũng không thể không đề phòng bọn họ, cho nên mới đóng quân ở đây, phòng thủ chặt chẽ.

Nhưng một trảo này của Cô Hồng Tử chụp xuống, hoàn toàn xem các loại phòng ngự của Phong Cốc Thành như không có. Yêu Tộc toàn thành thậm chí ngay cả cơ hội tế tự Linh, thôi động Linh cũng không có. Khi các đại trận phòng ngự vừa mới khởi động, đã bị Yêu Thần Trảo giống như bẻ gãy nghiền nát, hoàn toàn đánh gãy các văn lộ Đồ đằng.

Ầm ầm!

Thanh âm chấn động kịch liệt không ngừng vang lên. Tòa Phủ Thành chủ phương viên mấy trăm mẫu lại bị mạnh mẽ đào lên khỏi Phong Cốc Thành, bị Yêu Thần Trảo gắt gao quắp lấy, nhấc lên khỏi Phong Cốc Thành. Phủ Thành chủ giống như một tòa cung điện phiêu phù giữa không trung, bị Yêu Thần đầu chim đầu chim thân người kia nhấc lên, bay về phía đỉnh núi mà Chung Nhạc và Cô Hồng Tử đang đứng.

Trong Phong Cốc Thành một mảnh đại loạn, trong Phủ Thành chủ cũng là một mảnh đại loạn. Từng đạo từng đạo thân ảnh bay lên, có gã tướng lĩnh Yêu Tộc hóa thành một đạo yêu vân phóng nhanh bỏ chạy, có kẻ thì nơm nớp lo sợ, mặt mũi dáo dác, có kẻ thì cuống quít tế khởi Hồn binh, có kẻ kêu trời gọi đất, có kẻ thì quát lớn tra hỏi.

Hắn vừa nói chuyện, vừa dùng tinh thần lực truyền âm, để cho các Luyện Khí Sĩ Yêu Tộc trong Phong Cốc Thành nhanh chóng thông tri cho Hãm Không Thánh Thành, nói cho Sư Bất Dịch biết chuyện tình Cô Hồng Tử xuất hiện ở nơi này.

- Không cần phiền toái như vậy! Sư Bất Dịch đã bị phá mất chân thân Yêu Thần Minh Vương, không thể luyện trở lại nhanh như vậy đâu. Cho dù ngươi có thông tri cho hắn, kẻ chạy tới cũng sẽ không phải là hắn, nhiều nhất chỉ là một tên nào đó trong Thiên Địa Huyền Hoàng Tứ Tẩu mà thôi. Huống chi, bọn họ chạy tới đây, đối với ngươi cũng chưa chắc là chuyện tốt. Chúc Ngọc Sơn, thân phận Côn Tộc của ngươi đã bị bại lộ, nếu mấy lão quái vật kia chạy tới đây, nhìn thấy ngươi là Côn Tộc, ngươi sẽ chết càng nhanh hơn!

Trong mắt Chúc Ngọc Sơn lóe lên một đạo tinh mang, hiển nhiên là có chút kiêng kỵ. Sau đó ánh mắt hắn lại rơi xuống trên người Chung Nhạc, hừ lạnh một tiếng, nói:

Cô Hồng Tử thản nhiên nói:

Trong Phủ Thành chủ đột nhiên vang lên một đạo thanh âm hùng hậu. Chỉ thấy một gã nam tử trung niên bay ra khỏi Phủ Thành chủ, ánh mắt như điện, liếc nhìn về phía Chung Nhạc và Cô Hồng Tử, bộ dáng không giận tự uy. Gã nam tử trung niên này chính là Thành chủ Phong Cốc Thành Chúc Ngọc Sơn, trong Yêu Tộc chính là rất có mỹ danh. Chúc Tiên Nhi mà Chung Nhạc đã giết chết trong Bí cảnh Hắc Sơn chính là nữ nhi của hắn.

Còn không đợi hắn nói xong, Cô Hồng Tử đã cười lạnh một tiếng, nhấc tay làm kiếm, chém thẳng về phía hắn. Chỉ thấy một đạo kim quang huyễn lệ lóe lên, cánh tay hắn chém xuống, không ngờ lại xuất hiện từng đám từng đám kiếm vũ kim quang xán lạn, nối liền thành một cái Yêu Thần Dực, chém thẳng về phía Chúc Ngọc Sơn.

Đối với những cái này, Cô Hồng Tử hoàn toàn mắt điếc tai ngơ. Yêu Thần Trảo khẽ buông ra, Phủ Thành chủ rơi thẳng xuống, ầm ầm đập mạnh lên trên vách núi.

Sắc mặt Chúc Ngọc Sơn khẽ biến, mỉm cười nói:

- Hóa ra là Cô Hồng Tử!

- Là vị huynh đài nào đùa giỡn với Chúc mỗ như vậy?

- Ngươi muốn thông báo cho Sư Bất Dịch, để hắn chạy tới đây cứu ngươi sao?

- Các con của ta đâu?

- Cô Hồng Tử, ngươi quả nhiên là phản đồ của Yêu Tộc ta! Không ngờ lại cấu kết với Nhân Tộc, chạy tới Phong Cốc Thành ta gây chuyện như vậy!

Soạt soạt!

- Giỏi lắm Cô Hồng Tử! Bản thân là phản đồ của Yêu Tộc, còn ngậm máu...

Chúc Ngọc Sơn không ngờ tới hắn nói đánh là đánh, ngay cả chào hỏi một tiếng cũng không có, vội vàng lui nhanh về phía sau, lạnh lùng nói:

Cô Hồng Tử cười lạnh một tiếng, thân hình đột nhiên chớp động, đồng dạng cũng nhảy vào trong đại trận. Thân thể Yêu Thần lóe lên, vô số linh vũ phi động không ngừng mở rộng ra ngoài. Trong khoảnh khắc, một con Kim Hồng thân thể cao lớn mấy trăm trượng như núi đã xuất hiện trong đại trận, giương cánh hét lớn một tiếng. Trên cặp cánh kim sắc, vô số đạo lông vũ đoàn đoàn bay lượn, không ngừng xuyên toa đan xen trong đại trận.

Chúc Ngọc Sơn quát lớn một tiếng, chỉ thấy mấy ngàn nam nữ Yêu Tộc kia đã kết thành một tòa đại trận khổng lồ. Chúc Ngọc Sơn nhảy vào trong trận, cười lạnh nói:

Vô số huyết dịch cuồn cuộn ba động, ào ào phóng vọt về phía Chúc Ngọc Sơn. Chỉ thấy thân thể Chúc Ngọc Sơn nhanh chóng bành trướng, giống như bong bóng được thổi phồng lên vậy, bắp thịt cuồn cuộn dữ tợn. Bên ngoài thân thể hắn xuất hiện từng mảnh từng mảnh cốt khải thật lớn, trải rộng khắp toàn thân. Bên dưới lớp cốt khải, từng sợi từng sợi cương mao dài tới mấy trượng nhao nhao chui ra, giống như vô số thanh lợi mâu vậy. Thân thể Chúc Ngọc Sơn đại biến, hóa thành một con nhện toàn thân kim quang xán lạn, kích thước tương đương với một ngọn núi cao. Nửa thân dưới của hắn là nhện, nửa thân trên là thân thể Ma Thần, trong miệng không ngừng toát ra khói độc, mỉm cười nói:

- Hài nhi ở đây!

- Cô Hồng Tử, các Luyện Khí Sĩ khác sợ ngươi, nhưng ta lại không sợ ngươi! Con cái ta đông đảo, lại đều huyết mạch tương liên với ta, có thể hóa thành Luyện Thần Đại Trận, luyện chết ngươi chính là dễ như trở bàn tay!

Từ trong Phủ Thành chủ, mấy ngàn nam nam nữ nữ nhao nhao bay ra, đồng thanh kêu lên:

Vô số thanh âm soạt soạt không ngừng vang lên, chính là âm thanh lợi kiếm xuyên qua nhục thân, xé rách huyết nhục. Luyện Thần Đại Trận còn chưa kịp khởi động, toàn bộ Luyện Khí Sĩ cấu thành đại trận đều đã bị chém giết hết thảy không còn.

Thân thể Chúc Ngọc Sơn cũng trúng mấy trăm vết kiếm, nhưng vẫn như cũ chưa chết, đột nhiên bật cười ha hả, thanh âm giống như quỷ gào:

- Đa tạ ngươi đã giết chết đám hài nhi này của ta! Mục đích ban đầu của ta chính là muốn mượn huyết mạch của bọn họ!

- Kết trận!

- Phải ẩn giấu lâu như vậy, rốt cuộc có thể sảng sảng khoái khoái đại chiến một trận rồi! Hắc hắc hắc... ngày hôm nay tất cả những kẻ nhìn thấy chân diện mục của ta đều phải chết!

Trong Phủ Thành chủ, từng gã từng gã Luyện Khí Sĩ Yêu Tộc nhao nhao ngạc nhiên, vội vàng cướp đường mà chạy. Đột nhiên, phía sau mông Chúc Ngọc Sơn chợt bắn ra từng đạo từng đạo tơ nhện, bá bá bá quấn lấy toàn bộ đám Luyện Khí Sĩ như đòn bánh tét. Đám tơ nhện thu hồi trở về, cũng kéo theo đám Luyện Khí Sĩ này, từ phía sau mông chui vào trong cơ thể hắn, trực tiếp ăn sống!
Bạn cần đăng nhập để bình luận