Nhân Đạo Chí Tôn

Chương 489: Thực lực Bạch Trấn Bắc (1)

Kình Vương Thuyền và thi cốt Kình Vương nhanh chóng chìm xuống đáy biển. Chung Nhạc lập tức giật mình tỉnh lại, nhưng hắn cũng không có đứng dậy. Hiện tại hắn đang trong thời kỳ mấu chốt trọng luyện Nguyên đan, nhất định phải toàn lực luyện chế Nguyên đan. Bằng không, chỉ hơi chút lơ là sẽ liền kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Bạch Trấn Bắc mạnh mẽ vỗ hai tay một cái, hai bàn tay đánh vào cùng một chỗ, ở dưới đáy biển phát ra một thanh âm bạo minh. Nước biển nhất thời bị bốc hơi một mảnh lớn. Đàn cá mập số lượng tới mấy ngàn bốn phía nhất thời bị chấn cho nội tạng tổn hại, đại não hóa thành tương hồ, chết oan chết uổng. Máu tươi đỏ thắm nhuộm đỏ cả một phiến biển rộng.

Chung Nhạc khẽ nhíu mày, gia tăng tốc độ ngưng luyện Nguyên đan, trong lòng thầm nghĩ:

- Không ngờ Sa Kỳ Sơn lại còn dám đặt chân lên Đông Hải! Là kẻ nào cho hắn lá gan lớn như vậy? Lẽ nào hắn không sợ Long Tộc nữa sao?

Sắc mặt Bạch Trấn Bắc đặc biệt ngưng trọng, trầm giọng nói:

- Chúng ta đi lên, ra khỏi nước biển! Ở trong nước biển có thể địch nổi Hải Vương, sợ rằng chỉ có Cự bá của Long Tộc mà thôi. Chỉ có bay lên khỏi mặt biển, ta mới có nắm chắc có thể tranh phong với Sa Kỳ Sơn!

Bạch Thương Hải thấp giọng nói:

- Sư phụ, Sa Kỳ Sơn bất quá cũng chỉ là một vị Cự bá mà thôi. Luận tu vi thực lực, sư phụ cũng không yếu hơn hắn, vì sao...

- Sa Kỳ Sơn đã tới!

Bạch Trấn Bắc chụp lấy Chung Nhạc và Bạch Thương Hải, cật lực ổn định lại thân hình. Đột nhiên lồng ngực hắn chợt chấn động, trước ngực trúng phải một kích, xương sườn nhất thời đứt đoạn.

Ngay tại một khắc ba người nổi lên, đã nghe một tràng cười dài truyền tới:

Hắn mở ra cái miệng lớn, trong miệng khắp nơi đều là răng nhọn hình răng cưa. Trong nháy mắt cái miệng mở ra, trên không trung hải dương truyền tới áp lực cực kỳ đáng sợ, ngăn cản ba người Bạch Trấn Bắc. Mà trong miệng Bạch Sa lại truyền tới hấp lực kinh người, hút lấy ba người, kéo về phía trong miệng Sa Kỳ Sơn.

Hắn tiếp tục nói:

Sa Kỳ Sơn vận dụng thần thông Thủy hệ, chuỗi văn lộ Đồ đằng của hắn có màu sắc đồng dạng với nước biển. Thần thông ẩn núp bên trong biển rộng, được nước biển che giấu, khiến cho người ta căn bản không nhìn rõ lúc nào hắn vận dụng thần thông, hay vận dụng thần thông gì, hoặc thần thông là từ chỗ nào đánh tới. Đây mới là chỗ đáng sợ nhất! Ở trong hải dương động thủ với Cự bá tinh thông thần thông Thủy hệ, thường thường ngay cả thần thông của đối phương là cái gì cũng nhìn không rõ, đã bị tang mệnh rồi.

Tinh thần lực Bạch Trấn Bắc ba động, nâng Chung Nhạc và Bạch Thương Hải lên, bay về phía trên mặt biển, lắc đầu nói:

Phốc!

- Trở thành Bạch Trạch thị, chủng tộc bác học nhất trong Vạn Tộc, nhất định phải biết rõ nhược điểm của những chủng tộc khác, đồng thời cũng phải biết rõ ưu điểm của bọn họ, như vậy mới có thể bách chiến bất bại!

- Không giống nhau! Thi triển thần thông ở trong nước biển và ở trên lục địa, hiệu quả có thể nói là khác nhau một trời một vực! Ở trong biển có nước biển trở ngại, bất luận là uy lực hay là tốc độ của thần thông đều sẽ suy giảm thật lớn. Bản thân Sa Kỳ Sơn chính là Hải thú trong biển, ở trong nước có được mười hai thành chiến lực, sau khi lên trên bờ, thực lực mới không bằng ở trong biển. Thực lực hắn lúc ở trên bờ đã cường đại như vậy, ở trong biển khẳng định sẽ càng mạnh hơn, cho nên nhất định phải ra khỏi nước biển!

Dưới chân ba người Bạch Trấn Bắc, một con Thanh Bối Bạch Sa khổng lồ mở ra cái miệng to như chậu máu, phóng vọt lên cao, muốn một ngụm thôn phệ ba người. Con cá mập to lớn không gì sánh được này chính là bản thể của Sa Kỳ Sơn. Lúc này, hắn đã hiện ra bản thể, toàn thân yêu khí vô cùng nồng đậm, cơ hồ có thể xông ngất người khác, mà mùi tanh thì lại càng là nồng nặc.

Đầu óc Sa Kỳ Sơn nhất thời mê mê man man, máu mũi chảy dài, cái miệng rộng không khỏi khép lại. Bạch Trấn Bắc nhân cơ hội phóng thẳng lên cao, mang theo Chung Nhạc và Bạch Thương Hải bay về phía trên mặt biển.

- Bạch sư huynh nói không sai! Không hỗ là Bạch Trạch thị! Ở trong biển, nếu bàn về uy lực thần thông, ta có thể xếp vào mười hạng đầu. Mà trong số này ngoại trừ ta ra, còn lại đều là Long Tộc! Bất quá, ta càng muốn biết, Bạch Trạch thị các ngươi cho rằng nhược điểm của ta là ở nơi nào?

Sa Kỳ Sơn nổi giận gầm lên một tiếng, đột nhiên lắc mình một cái, hóa thành một gã quái nhân mặt cá mập, cái mũi bị đánh bẹp, sống mũi bị đạp gãy cong veo, cặp mắt nhỏ ti hí không ngừng nhấp nháy, nước mắt chảy dài, cơ hồ không thể mở mắt ra.

Lồng ngực Bạch Trấn Bắc đột nhiên vỡ ra một cái lỗ máu, bị một đạo thần thông vô hình xuyên thấu, máu tươi chảy vào trong biển. Hắn nhất thời khó có thể ổn định lại thân hình, thân bất do kỷ rơi về phía trong miệng Sa Kỳ Sơn.

Mắt thấy ba người sắp sửa bị nuốt vào trong miệng Sa Kỳ Sơn, đột nhiên Bạch Trấn Bắc chợt cười lạnh một tiếng, lấy ra một cây đại chùy dài nhỏ, giơ cao đầu chùy gõ mạnh một cái lên trên lỗ mũi của Sa Kỳ Sơn.

Hai vị Cự bá giao thủ dưới biển sâu. Bạch Trấn Bắc không kịp đề phòng, sau lưng lại trúng phải một đạo thần thông, bị đánh tới mức trong miệng thổ huyết, da thịt sau lưng bị đánh nát bấy.

Bạch Thương Hải đón lấy Chung Nhạc, lập tức bơi lên trên mặt biển.

- Thương Hải, ngươi mang theo hắn đi trước, rời khỏi mặt biển!

Sa Kỳ Sơn rống giận một tiếng, thần thông chấn động biển rộng, sóng biển dâng trào, hóa thành từng tầng từng tầng thủy lao, vây khốn ba người Bạch Trấn Bắc. Bạch Trấn Bắc đột nhiên vung tay ném Chung Nhạc và Bạch Thương Hải ra xa, xoay người nghênh đón Sa Kỳ Sơn, cao giọng nói:

Mà ở bên dưới, Sa Kỳ Sơn đột nhiên rút ra một thanh quái đao. Hình dáng thanh đao này giống như một cái vây lưng cá mập, thân đao hình tam giác, có tay cầm thật dài. Trong tay Bạch Trấn Bắc thì cầm cây đại chùy, trên đỉnh đầu lại có một cái bảo ấn bay ra.

- Đây chính là nhược điểm của ta mà Bạch Trạch thị biết sao? Chẳng khác nào trò đùa trẻ con cả!

Hai vị Cự bá dùng nhanh đánh nhanh. Bạch Trấn Bắc càng lúc càng không địch lại. Ở trong biển, uy lực thần thông của hắn bị suy giảm hơn phân nửa, tốc độ cũng giảm xuống hơn phân nửa, mà Hồn binh cũng như vậy, tương đương với triệt tiêu đi hơn phân nửa thực lực của hắn. Mà Sa Kỳ Sơn thì lại là càng đánh càng hăng. Đột nhiên, Bạch Trấn Bắc ném cây búa, một quyền oanh lên trên lỗ mũi của Sa Kỳ Sơn. Cặp mắt Sa Kỳ Sơn nhất thời sưng phồng, nước mắt chảy giàn giụa, trước mắt một mảnh trắng xóa.

Bành bành bành!
Bạn cần đăng nhập để bình luận