Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 964: Tiểu Phi Chào Ngươi (Hạ)

- A, ta nhớ ra rồi, ngươi là... Ngươi là Tiểu Phi của Tinh Không Đạo Cực Tông?

Bạch Tiểu Thuần chỉ vào người thanh niên bên cạnh Đỗ Lăng Phỉ kia, lộ vẻ vui mừng bất ngờ nói.

Thần sắc Đỗ Lăng Phỉ biến đổi. Người thanh niên kia cũng nhíu mày, lạnh lùng nhìn Bạch Tiểu Thuần.

- Tiểu Thuần, ngươi đi nhanh đi. Hắn không phải Tiểu Phi gì đó mà ngươi nói.

Đỗ Lăng Phỉ có chút nóng nảy, vội vàng nói.

- A? Lẽ nào ta thật sự nhận lầm?

Bạch Tiểu Thuần nghi ngờ nói, tiến lên vài bước đến bên cạnh người thanh niên kia. Sau khi cẩn thận nhìn mấy lần, trên mặt hắn lộ ra nụ cười khổ, làm ra vẻ sẽ xoay người nhường đường.

- Thật ngại quá. Ta thật sự nhận lầm...

Bạch Tiểu Thuần vừa nói đến đây, người thanh niên kia vẫn mặt không đổi sắc, hờ hững mở miệng.

- Nhận lầm lại...

Nhưng không đợi hắn nói hết lời, trong chớp mắt tốc độ của Bạch Tiểu Thuần bạo phát, rốt cuộc xoay người, trực tiếp một cái tát giơ lên, chợt đánh về phía đầu của người thanh niên này.

Cái tát này thật sự nhanh chóng vô cùng, thậm chí vượt qua tốc độ của tia chớp. Đồng thời, cũng vượt qua sự tưởng tượng của mọi người. Bất kể là Đỗ Lăng Phỉ hay các thị vệ xung quanh, hoặc là bản thân người thanh niên kia dù thế nào cũng không thể nghĩ tới, Bạch Tiểu Thuần lại có thể trực tiếp tát qua như vậy.

Một tiếng động vang lên.

Một cái tát này trực tiếp tát vào đầu của người thanh niên này. Toàn bộ quá trình lưu loát sinh động giống như mây bay nước chảy, nhanh chóng vô cùng. Đồng thời, hình như cũng rất thành thạo. Bạch Tiểu Thuần thật sự đánh vào đầu của Bán Thần cũng đánh ra xúc cảm. Lúc này lại vô cùng đột nhiên, khiến cho tất cả mọi người sửng sốt.

Đỗ Lăng Phỉ mở to mắt, hít lạnh một hơi. Người thanh niên kia cũng ngẩn người ra, ngay cả lời nói cũng ngừng lại. Hắn còn có chút cảm giác giống như nằm mộng. Bất kể như thế nào, hắn cũng không nghĩ tới, Bạch Tiểu Thuần trước mắt này, lại có thể đột ngột như vậy, trực tiếp tát xuống. Tốc độ vừa rồi nhanh vô cùng, khiến người ta hoàn toàn không có một chút chuẩn bị.

Mà hắn ở đây, cũng vì một ít nguyên nhân đặc biệt, phản ứng chậm hơn so với bình thường rất nhiều, rốt cuộc không kịp ứng phó, bị Bạch Tiểu Thuần tát một cái, tát một tát rất chân thật...

- Ha ha, ngươi còn nói ngươi không phải là tiểu Phi. Ngươi xem, ngay cả cảm giác khi tát, cũng giống nhau như đúc. Tiểu Phi, ta là Tiểu Thuần. Chúng ta là huynh đệ tốt.

Bạch Tiểu Thuần lộ ra vẻ mặt vui sướng, cao hứng lớn tiếng nói. Nhưng trên thực tế lúc này trong lòng hắn thầm giật mình. Một cái tát vừa rồi thật sự đánh xuống, đối phương chuyện gì cũng không có, nhưng tay của mình... Lại có thể đau nhói.

- Tu vi của gia hỏa này tuyệt đối không phải là Nguyên Anh. Đây là cái đầu gì chứ?

Trong lúc Bạch Tiểu Thuần đang cân nhắc, hơi thở của người thanh niên kia rõ ràng trở nên gấp gáp. Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần. Hình như có một uy áp kinh người, từ trên người hắn muốn bạo phát ra, nhưng lại cứng rắn nhịn xuống.

Về phần Đỗ Lăng Phỉ, lúc này sắc mặt nàng tái nhợt. Một tay nàng đã bắt chặt lấy tay của người thanh niên, vội vàng kéo lại. Đồng thời nàng nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, lo lắng vội vàng mở miệng.

- Bạch Tiểu Thuần, ngươi làm gì vậy? Sao có thể lỗ mãng như thế kích động như thế? Đã nói với người, đây không phải là Tiểu Phi. Ngươi nhận lầm người, còn không mau đi!ư

Nói xong, nàng còn nhanh chóng trợn trừng mắt với Bạch Tiểu Thuần. Cùng lúc đó nàng cũng cố lôi kéo người thanh niên kia, nhanh chóng kéo dài khoảng cách cùng Bạch Tiểu Thuần.

Lúc này Bạch Tiểu Thuần rõ ràng cũng cảm nhận được có điểm không thích hợp. Trong lòng hắn dâng lên không ít suy đoán. Lúc này hắn cũng vội vàng mở miệng nói.

- Cái này... Lẽ nào ta thật sự nhận lầm người. Ai nha, thật ngại quá. Xem ra là ta thật sự nhận lầm...

Bạch Tiểu Thuần nói xong, len lén quan sát thanh niên đang được Đỗ Lăng Phỉ lôi đi. Trong lòng hắn chậm rãi có chút run rẩy. Hắn thật sự bỗng nhiên tỉnh ngộ ra. Cảm giác tát vào đầu của người thanh niên này. So với khi đánh vào nhạc phụ Cự Quỷ Vương của mình, thật ra còn muốn cứng hơn một chút.

- Người thanh niên kia là ai vậy?

Bạch Tiểu Thuần mắt thấy đám người Đỗ Lăng Phỉ đi xa, hắn đứng ở nơi đó, nghi ngờ cùng kinh hãi. Thật ra lúc này tay phải hắn vẫn còn đau đớn vô cùng.

Thậm chí cẩn thận kiểm tra một chút, hắn cảm nhận được ở dưới một cái đánh này, kinh mạch tay phải lại có thể xuất hiện dấu hiệu vỡ nát. Điều này khiến cho Bạch Tiểu Thuần kinh sợ.

- Chẳng lẽ là Bán Thần? Nhưng Bán Thần cũng sẽ không mạnh mẽ như vậy. Hiện tại ta cũng là Thiên Nhân... Chẳng lẽ... Chẳng lẽ là Thiên Tôn! Hắn len lén lẻn vào địa điểm thí luyện, muốn quan sát một chút xem người nào phù hợp với yêu cầu của hắn đối với đệ tử?

Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây, nhất thời lại chợt giật mình, thiếu chút nữa dọa chết cả bản thân.

- Không có khả năng. Nếu là Thiên Tôn, ta làm sao có thể thuận lợi vậy, trực tiếp đánh xuống... Nếu như là Thiên Tôn, ta đánh xuống như vậy, hắn không tiêu diệt ta sao? Ta bây giờ làm sao có thể còn sống được!

Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây, hít một hơi thật sâu bình phục lại tâm thần. Sau khi cẩn thận phân tích, hắn cảm thấy là mình đang hù dọa mình. Đối phương chắc hẳn không phải là Thiên Tôn.

Nhưng trong lòng hắn cũng xúc động, suy nghĩ loại chuyện đánh xuống đầu như vậy, thật sự quá nguy hiểm...

Trong lúc thổn thức, Bạch Tiểu Thuần bay về phía xa. Theo thời gian trôi qua, sau mấy ngày, hắn cuối cùng bay ra khỏi phạm vi sa mạc. Thời điểm nhìn lại, phía xa ở sát biên giới, cuối sa mạc lại là một mảnh đầm lầy liên tục không dừng, không nhìn thấy được điểm cuối.

Đầm lầy này, mặt đất có nơi là nước bùn, có nơi lại là vũng nước. Thậm chí thỉnh thoảng còn có một ít bọt khí hiện lên. Sau khi bọt khí vỡ ra, tản ra khí tức mờ đục mỏng manh, khiến cho toàn bộ bầu trời trong phạm vi đầm lầy đều u ám vô cùng.

Sau khi Bạch Tiểu Thuần đến gần, hắn cũng có chút do dự. Đầm lầy này cho hắn cảm giác thật sự không tốt. Dường như ở dưới đầm lầy này cất giấu rất nhiều sóng dao động mang theo ác ý. Nhất là có một chút sóng dao động với mức độ cường hãn khiến cho Bạch Tiểu Thuần cũng phải cảnh giác.

- Địa điểm thí luyện này quá tà môn.

Bạch Tiểu Thuần nói thầm mấy câu. Hắn có ý định đi vòng mở. Nhưng vừa nghĩ tới sự nguy hiểm trong sa mạc cũng rất nhiều, cuối cùng rơi vào đường cùng, hắn chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận