Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1097: Các Ngươi Thế Nào Lại Ích Kỷ Như Vậy! (2)

Hắn đến, lập tức khiến cho vòng xoáy của đầm nước này chuyển động nhanh hơn. Nhưng những phù văn màu đen này cũng không dám tới gần, chỉ di chuyển ở bốn phía xung quanh.

Không có đi để ý tới những phù văn này, trong mắt Thiên Tôn tràn đầy sự điên cuồng. Sau khi tới gần, tay trái hắn bỗng nhiên giơ lên, một tay đặt ở trên thiên linh của Đỗ Lăng Phỉ, tay phải đồng thời giơ lên, đè trên đầu Bạch Tiểu Thuần yếu đuối gần như muốn ta.

Hắn hung hăng trực tiếp khiến trán Bạch Tiểu Thuần cùng trán Đỗ Lăng Phỉ va chạm vào nhau... tiếp giáp lại cùng một điểm.

- Ban đầu, ta vốn ta còn dự định, luyện thành Bất Tử Trường Sinh Đan này, rời khỏi thế giới giống như lồng giam này, có một ngày, ta có thể trở thành Thái Cổ, còn có thể nghĩ biện pháp cứu ngươi sống lại...

- Nhưng ngươi lại dám vi phạm ý chí của ta… Vì sao!

- Ngươi tại sao muốn vi phạm ý chí của ta?

Biểu tình của Thiên Tôn dữ tợn cực kỳ đáng sợ. Trên dưới toàn thân hắn tản ra sự điên cuồng đến cực hạn. Mặc cho Đỗ Lăng Phỉ giãy giụa như thế nào, đều chỉ là chuyện vô nghĩa. Trong đầu nàng có ý niệm muốn hủy diệt chính mình. Sau khi bàn tay của Thiên Tôn đặt ởi thiên linh, suy nghĩ này trực tiếp lại bị phá hủy. Không chỉ nàng không có cách nào điều khiển thân thể, ngay cả ý thức giãy dụa, cũng hoàn toàn không có một chút tác dụng nào.

Giờ khắc này ở dưới áp chế mạnh mẽ của Thiên Tôn, thân thể khô quắt của Bạch Tiểu Thuần chấn động. Thân thể Đỗ Lăng Phỉ không ngừng run rẩy. Trên người của bọn họ, ánh sáng màu vàng cùng ánh sáng thủy tinh, đồng thời lập lòe. Giữa chúng rốt cuộc xuất hiện dấu hiệu dung hợp.

- Chẳng qua là bảo ngươi cắn nuốt Bạch Tiểu Thuần này mà thôi, chẳng qua là muốn luyện các ngươi thành Bất Tử Trường Sinh Đan mà thôi... Nếu có lựa chọn khác, ta cũng không muốn làm như vậy!

Thiên Tôn lạc giọng rít gào. Hình như chỉ có sử dụng âm thanh lớn nhất đi gào thét, mới có thể đi thuyết phục được chính mình... Lại dường như, hiện tại hắn nói những lời này, không phải là nói cho Bạch Tiểu Thuần cùng Đỗ Lăng Phỉ, mà là đang nói với chính hắn.

- Nhưng ta không thể đánh cược, sau khi người canh giữ lăng mộ tử vong, cánh cửa của thế giới sẽ mở ra, hay vĩnh cửu phong kín. Một khi phong kín, cho dù bất tử trường sinh đại thành, cũng không làm nên chuyện gì. Chỉ cần luyện hóa các ngươi, nuốt vào Bất Tử Trường Sinh Đan, ta có thể chuyển hóa nó thành Bất Tử Trường Sinh Công!

- Một mặt là không biết, nhưng một khi xuất hiện, lại không có cách nào nghịch chuyển. Về phương diện khác lại là tất thành. Đổi lại các ngươi là ta, các ngươi cũng sẽ lựa chọn như thế!

- Mà ta một khi thành công, đến khi đó... Ta không còn là chuẩn Thiên Tôn nữa, mà là Thiên Tôn chân chính, phù hợp ý chí thế giới, rời khỏi mảnh thế giới này, chỉ là ở một ý niệm!

- Vì sao ngươi phải phản kháng? Giống như đại sư tỷ ngươi năm đó cũng muốn phản kháng ta. Vì sao? Nàng là vì Huyết Tổ kia. Ngươi là vì Bạch Tiểu Thuần này. Vì sao!!

- Chỉ cần ta có thể ra ngoài, lấy tư chất của ta, ta nhất định có thể thành tựu Thái Cổ, ta có năng lực khiến các ngươi sống lại!!

- Các ngươi... Thế nào lại ích kỷ như vậy!

Thiên Tôn rít gào, khiến cho thiên địa bên ngoài biến hóa kịch liệt, gió nổi mây phun. Khắp nơi trong toàn bộ Thông Thiên Hải đều là sóng lớn ngập trời.

Mà dưới nền đất Đạo Cung này, giờ khắc này ở trong khí thế Thiên Tôn không ngừng khuếch tán, ở dưới tâm tình hắn cực kỳ dao động, trận pháp Địa Cung vận chuyển, cũng đến trình độ cực hạn. Trong tiếng nổ lớn, vòng xoáy đầm nước màu đen càng lúc càng lớn. Tất cả hài cốt ở bốn phía xung quanh đều dung hòa. Đồng thời thân thể Bạch Tiểu Thuần cùng Đỗ Lăng Phỉ, cũng bắt đầu dung hợp với nhau!

Hình như trận pháp này chính là một lò luyện đan cực lớn, muốn đi luyện hóa tất cả vào bên trong, ngưng tụ thành một viên...

Bất Tử Trường Sinh Đan!

Trong cả đời này của Bạch Tiểu Thuần, đây là một lần nguy cơ sinh tử mãnh liệt nhất. Hắn không có cách nào ngăn cản, cũng không có khí lực giãy dụa. Tất cả mọi thứ, sau khi Thiên Tôn ra tay khiến cho hắn cùng với Đỗ Lăng Phỉ mạnh mẽ dung hợp, hình như lại đã trở thành kết cục đã định.

Quyết định tu luyện cả đời này của hắn, cuối cùng sẽ cùng với Đỗ Lăng Phỉ, ở dưới trận pháp giống như lò luyện đan này, hóa thành một veien tuyệt thế đại đan khiến cho Thiên Tôn từ nay về sau siêu thoát.

Kết cục này, trước khi Bạch Tiểu Thuần tới đây, từ trước tới nay hắn chưa từng từng nghĩ, mặc dù trước đây Hàn Môn lão tổ từng ý vị thâm trường nói qua, hắn sớm hay muộn, sẽ phản bội lại Thiên Tôn.

Nhưng Bạch Tiểu Thuần vẫn ngây thơ cho rằng, có Đỗ Lăng Phỉ ở đây, giữa mình cùng Thiên Tôn lại không có thâm cừu tựa như biển. Sau lưng của hắn còn có người canh giữ lăng mộ, còn có đệ tử Bạch Hạo, quá nhiều con át chủ bài, khiến cho Bạch Tiểu Thuần có tự tin nhất định.

Chỉ là... tất cả những điều này cũng chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước...

Ý thức của hắn từ lâu đã mơ hồ. Khác nhau chính là, đến khí tức từ trên người Đỗ Lăng Phỉ, khiến cho hai người ở trong lúc dung hợp này, trong đầu Bạch Tiểu Thuần, trong nháy mắt có được sưk tỉnh táo.

- Có thể tất cả những điều này, cũng là tính toán của… người canh giữ lăng mộ...

Trong lúc Bạch Tiểu Thuần thì thào, ý thức lại mơ hồ.

Gần như khi Bạch Tiểu Thuần ý thức được người canh giữ lăng mộ ở trong lần nguy cơ sinh tử này của mình đã làm ra một lực thúc đẩy nào đó. Đồng thời, bên trong Man Hoang, sâu bên trong mặt đất của Khôi Hoàng Thành, trong đống đổ nát dưới ba thành, trên tòa nhà hình tháp không trọn vẹn này, người canh giữ lăng mộ khoanh chân ngồi ở chỗ đó, hai mắt vẩn đục mở ra.

- Bạch Tiểu Thuần, hi vọng ngươi... không nên hận ta, đây là sứ mệnh tồn tại của ta... Cũng là sứ mệnh của Minh Hoàng.

Người canh giữ lăng mộ cay đắng, nhỏ giọng nói. Hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía hư vô.

Ở điểm cuối nơi hư vô của này Man Hoang, có một Hoàng Hà người ngoài không nhìn thấy được, nước sông tối tăm, cuồn cuộn chảy xuôi không ngừng, đại biểu ngược lại với sức sống của Thông Thiên Hải. Con sông này đại biểu... là tử vong.

Bên trong nước sông, chảy xuôi vô số oan hồn. Những linh hồn này đang giãy dụa rít gào, nhưng lại không có cách nào rời khỏi nước sông, chỉ có thể theo nước sông chảy đi xa, đưa vào luân hồi...

Sông này, tên là Minh Hà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận