Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 672: Thay Đổi Dần

- Tới rồi!

Không biết là ai mở miệng, toàn bộ Bạch gia vô cùng khẩn trương, trong khẩn trương, bọn họ ngẩng đầu nhìn sang, lập tức nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần mang theo mây đen vô biên và khí thế khủng bố bay tới, mấy vạn Hồn Tu bay tới Bạch gia.

Bạch Tiểu Thuần cất bước chậm rãi, hắn đi mỗi bước như cây dùi đánh vào tim dòng chính Bạch gia, sắc mặt người dòng chính Bạch gia tái nhợt không còn chút máu.

Thân thể tộc trưởng Bạch gia run rẩy, oán độc trong mắt Thái phu nhân cũng biến thành sợ hãi...

- Ta... Không thích giết người, thật có chút thời điểm rõ ràng không thích nhưng vẫn phải làm... Vì mình cũng tốt, vì người khác cũng được... Đúng cũng tốt, sai cũng được!

Bạch Tiểu Thuần quát lớn.

- Giết!

Sau khi lên tiếng, Bạch Tiểu Thuần nâng tay phải chỉ vào dòng chính Bạch gia đang bị chi mạch bao vây.

Hắn vừa chỉ xuống, Bạch Tiểu Thuần vẫn đứng đó như cũ nhưng Trần Hải bên người hắn lại bộc phát sát khí kinh thiên.

- Vâng lệnh đại tổng quản!

Trần Hải quát lớn còn mang theo máu tanh, giọng nói vang vọng, hắn bước thẳng vào Bạch gia.

Mấy vạn tướng sĩ sau lưng hắn cũng bộc phát sát khí.

Mấy chục tên Hồn Tu Nguyên Anh Hồn và Luyện Hồn sư đi theo đại quân, tất cả cường giả đều lao thẳng về phía Bạch gia.

Giết chóc cực kỳ đột ngột nhưng nằm trong dự liệu của mọi người, nó không cho người ta biết trước, giống như mưa to, nói đến là đến.

- Bạch Hạo!! Ngươi là nghịch tử!

Tộc trưởng Bạch gia gào thét thảm thiết, hắn cũng không nghĩ tới đối phương dứt khoát như thế, không nói cái gì khác, cũng không bàn ân tình, phải biết mình là phụ thân của hắn.

Hắn vốn định dùng ngôn từ đả động đối phương, hắn cúi đầu thừa nhận sai lầm của mình, thừa nhận đối phương là người Bạch gia, bất kể như thế nào, vì Bạch gia cũng tốt, vì mình cũng được, trước trôi qua việc này đã... Nếu như về sau có cơ hội, lại nghĩ biện pháp báo thù, hiện tại tất cả tính toán của hắn đều thất bại.

Bạch Tiểu Thuần dứt khoát vung đồ đao chém xuống.

Trong tiếng kêu gào, đám người Trần Hải đánh tới, tiếng kêu thảm thiết, cầu xin tha thứ, thậm chí gào thét vang lên không dứt bên tai, lọt vào tai Bạch Tiểu Thuần, Bạch Tiểu Thuần vẫn đứng giữa không trung, hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời, không có ai biết hắn đang suy nghĩ gì, nhưng nếu như Lý Thanh Hậu hoặc là chưởng môn sưu huynh của Bạch Tiểu Thuần ở nơi này, bọn họ nhất định sẽ giật mình nhìn ra, Bạch Tiểu Thuần đã khác với trước kia.

Bản tính của hắn mặc dù không thay đổi nhưng thủ đoạn và phương pháp đối đãi một ít chuyện lại dần dần thay đổi.

Trên mặt đất, tộc nhân chi mạch trầm mặc, không ngăn cản, không trợ giúp, chỉ yên lặng nhìn tất cả, Ngũ tiểu thư cũng tốt, đại tộc lão Pháp đường cũng được, đều là như vậy.

Tộc nhân dòng chính Bạch gia kêu thê lương thảm thiết, thị nữ nha hoàn đã từng nhục nhã Bạch Tiểu Thuần tuyệt vọng phun máu tươi, ngực bị lưỡi đao đâm xuyên tim... Còn có quản sự kia, ánh mắt của hắn tuyệt vọng không còn thần thái.

Từng tộc nhân đã từng nhục nhã Bạch Hạo, dưới thủ đoạn đám người Trần đều không thể phản kháng, tất cả đều ngã xuống, còn có tộc lão dòng chính, những tộc lão mặc kệ lúc trước ra ngoại thành truy sát hoặc xuất thủ trong nội thành, giờ phút này giãy giụa trong tuyệt vọng, bốn tộc lão rống to muốn đào thoát bay ra ngoài.

- Bắn tên!

Trần Hải cười lạnh, hắn quát một tiếng, lúc này mấy vạn Hồn Tu đứng bên ngoài ngẩng đầu nhìn lên, mỗi người đều cầm trường cung sau đó bắn mấy vạn mũi tên lên bầu trời, bốn tộc lão bỏ chạy kêu thảm thiết, hồn phi phách tán.

Bạch Tiểu Thuần không xen vào việc này, hắn vẫn nhìn bầu trời.

Tới khi dòng chính tử vong không còn bao nhiêu người, đại tộc lão Hình đường cười thảm, bị Trần Hải và hai Hồn Tu Nguyên Anh khác hợp lực đánh giết, giờ phút này Nguyên Anh của dòng chính chỉ còn lại tộc trưởng Bạch gia mà thôi.

Hắn nhìn vô số thi thể xung quanh, nhìn đại tộc lão Hình đường thảm thiết, tộc trưởng Bạch gia run rẩy như phát cuồng, ngửa mặt lên trời gào thét, không để ý thương thế, hắn hóa thành hào quang bay về phía Bạch Tiểu Thuần.

- Nghịch tử, cho dù ta chết cũng phải đồng quy vu tận với ngươi.

Tộc trưởng Bạch gia rống to mang theo điên cuồng, lúc hắn xông lên có rất nhiều Hồn Tu Nguyên Anh ngăn cản, hai bên oanh kích giữa không trung.

Đã liều chết, tộc trưởng Bạch gia giết ra con đường máu, thân thể đầy máu tươi, mắt thấy khoảng cách với Bạch Tiểu Thuần còn trăm trượng, ánh mắt hắn mang theo điên cuồng phóng đi, rất nhiều Hồn Tu Nguyên Anh tấn công.

Rầm rầm rầm!

Tiếng nổ quanh quẩn bốn phương, cảnh tượng vô cùng thê thảm, tộc trưởng Bạch gia phun máu tươi, mắt thấy còn cách Bạch Tiểu Thuần năm mươi mét, hắn run rẩy, sinh cơ trên người dập ắt, ngực lõm xuống, Nguyên Anh toái diệt, thần thái trong mắt ảm đạm, hắn đã dầu cạn đèn tắt, cho dù không tiếp tục xuất thủ hắn cũng không sống được mấy giây... Nhưng hắn điên cuồng đi từng bước về phía Bạch Tiểu Thuần.

- Để hắn đến đây đi.

Hồn Tu Nguyên Anh xung quanh buồn bực xấu hổ, đang muốn tiếp tục xuất thủ, Bạch Tiểu Thuần lên tiếng làm bọn họ dừng bước.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần nhìn lên bầu trời cũng nhìn xuống, hắn nhớ tình cảnh Bạch Hạo trước khi chết, hắn chậm rãi cúi đầu nhìn tộc trưởng Bạch gia đang đi tới gần.

- Hối hận sao, Bạch Hạo... Cũng là con của ngươi!

Bạch Tiểu Thuần hỏi.

- Lão phu hối hận, hối hận năm đó không nên để cho mẫu thân của ngươi chết dứt khoát như vậy, ta phải ngược đãi nàng tới chết, càng hối hận năm đó sau khi sinh ngươi ra, lão phu nên bóp chết ngươi ngay lập tức.

Tộc trưởng Bạch gia đã điên rồi, hồi quang phản chiếu cười như điên, quang mang trong mắt biến mất, đến cuối cùng tiếng cười của hắn vẫn vang vọng nhưng thân thể rơi xuống đất..

Tộc trưởng Bạch gia khí tuyệt bỏ mình!

Tộc nhân chi mạch Bạch gia im lặng nhìn tất cả, mọi người cúi đầu, suy nghĩ nào cũng có, không biết là phức tạp hay là phiền muộn.

Trên quảng trường trừ thi thể chỉ có một người đang đứng đó, chính là Thái phu nhân, toàn thân nàng nhiễm máu tươi, thân thể run rẩy, trong mắt mang theo oán độc cười như điên.

- Mẫu thân ngươi là tiện nhân, ngươi là tiện chủng, đến đây, ngươi không phải hận ta sao, giết ta đi! Ta chỉ hận lúc trước phái người đi lại không thể giết ngươi.

Nàng vốn phải chết, những Hồn Tu Nguyên Anh xuất thủ đều biết thù hận giữa Bạch tổng quản và Thái phu nhân cực lớn, cho nên những người này có chừng mực, chỉ thương không giết, lưu lại cho Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần không có nhìn Thái phu nhân đang điên cuồng, hắn nói với Trần Hải.

- Những sát thủ do Thái phu nhân này phái đi cũng không phải một kẻ, ta muốn phần danh sách này.

Nói xong Bạch Tiểu Thuần cất bước rời đi, biến mất giữa không trung, lúc xuất hiện đã ở trong tiểu viện hoang phế của Bạch gia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận