Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 497: Dốc sức liều mạng

Thổ dân bị Bạch Tiểu Thuần đánh bay ra xa, Bạch Tiểu Thuần nâng tay phải bấm niệm pháp quyết, hơn mười thanh phi kiếm xung quanh hắn dùng tốc độ nhanh nhất chém giết đám thổ dân xung quanh.

Bạch Tiểu Thuần không cho thổ dân cơ hội phản ứng, chỉ trong nháy mắt có vô số tiếng kêu thảm thiết vang lên, phi kiếm của Bạch Tiểu Thuần đã chém thổ dân thành mấy khói.

Những thổ dân này cho đến lúc chết vẫn không thể tự bạo.

Bạch Tiểu Thuần không do dự xông lên, hắn như cự long xông vào đám thổ dân, lúc tới gần một thổ dân liền vận dụng phi kiếm chém tới.

Tên thổ dân muốn né tránh nhưng tốc độ Bạch Tiểu Thuần quá nhanh nên không tránh kịp, hắn kêu thảm thiết và đầu lâu bay lên cao.

Cùng lúc đó các thổ dân khác lục tục tới gần, cũng đồng loạt ra tay.

Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu nâng tay đánh thẳng vào mặt đất, trong tiếng nổ vang, mặt đất chấn động rất mạnh, phong bạo càn quét xung quanh, sắc mặt đám cự nhân biến hóa, Bạch Tiểu Thuần dùng tốc độ nhanh gấp mấy lần vừa rồi vượt qua mấy chục thổ dân.

Rầm rầm rầm!

Tiếng nổ rung trời, có lẽ hình ảnh này không là gì so với cả chiến trường nhưng Bạch Tiểu Thuần lại là chiến thần trong khu vực của hắn.

Mặc cho vài chục thổ dân ngăn cản thế nào cũng không thể ngăn hắn lại nhưng chiến trường có quá nhiều thổ dân.

xung quanh hắn lại xuất hiện mấy trăm thổ dân giết tới gần, rất nhiều công kích đánh vào vòng phòng hộ trên người Bạch Tiểu Thuần, từng tầng phòng hộ sụp đổ, thân thể hắn chấn động, ánh mắt đỏ thẫm và càng điên cuồng hơn trước.

- Các ngươi quá khi dễ người!

- Nhiều người khi dễ một mình ta!

Bạch Tiểu Thuần vừa xông lên vừa gào thét, hắn như sao băng nện thẳng vào ngực thổ dân, sau khi đánh bay thổ dân lại phát hiện có mấy trăm thổ dân vây quanh tầng tầng và ra tay với hắn, khí thế cực kỳ kinh người, Bạch Tiểu Thuần hít sâu một hơi, hắn nâng tay trái vỗ túi trữ vật mang ra rất nhiều đan dược.

Những đan dược kia bay xung quanh và nổ tung, sương mù mê huyễn dung nhập vào thân thể đám thổ dân, bọn chúng làm các hành động cổ quái, Bạch Tiểu Thuần mượn nhờ cơ hội này thoát ra khỏi vòng vây.

Vào lúc hắn lao ra lại có vài trăm thổ dân cự nhân lao tới, mỗi một tên đều có sát ý kinh thiên, thậm chí hơn mười thổ dân lúc tới gần hắn liền tự bạo.

Đôi mắt Bạch Tiểu Thuần mang theo kinh hãi, hắn muốn tránh nhưng không kịp, hơn mười thổ dân cự nhân đồng thời tự bạo tạo ra uy lực kinh người, rất nhiều dung dịch ăn mòn bắn ra xung quanh, sắc mặt Bạch Tiểu Thuần biến hóa, rất nhiều tầng phòng ngự bên ngoài thân thể hắn sụp đổ, Bạch Tiểu Thuần mượn nhờ lực trùng kích xông lên phía trước, thoát khỏi vòng vây.

Bởi vì chiến trường quá lớn, khoảng cách màn sáng trận pháp quá xa, dù tốc độ của Bạch Tiểu Thuần nhanh hơn nữa cũng không thể thoát ra ngoài, hắn dừng lại và phát hiện xung quanh lại xuất hiện vài trăm thổ dân ngăn cản đường đi.

- Bạch ma, ngươi chết chắc rồi!

- Ta muốn ăn ngươi!

Thổ dân xung quanh gào thét, bọn chúng sinh ra sát ý kinh người, thân thể Bạch Tiểu Thuần run rẩy, ánh mắt càng điên cuồng hơn trước..., hắn nâng tay phải điều động ba pháp bảo bay về phía trước và tự bạo.

Pháp bảo tự bạo uy lực kinh người, trong tiếng nổ vang đã có mấy trăm thổ dân nổ tan nát, không chờ Bạch Tiểu Thuần tiếp tục bỏ chạy, lại có mấy trăm thổ dân lao lên lấp chỗ trống.

Bọn chúng muốn dùng phương thức hao tổn Bạch Tiểu Thuần tới chết.

Trăm đại tù trưởng thổ dân đều đồng ý sử dụng phương thức như vậy, bọn chúng cười lạnh, biết rõ Bạch Tiểu Thuần không có gì ngoài ý muốn hẳn phải chết không thể nghi ngờ, thậm chí đã có mấy đại tù trưởng rời khỏi khu vực đang đứng tiến về phía Bạch Tiểu Thuần.

Các đại tù trưởng khác cũng tản ra đánh chết cường giả và Thiên phu trưởng năm đại quân đoàn!

Cả chiến trường vô cùng hỗn loạn, Trần Hạ Thiên trên bầu trời sốt ruột, thủ đoạn chiến tranh như vậy chưa từng xuất hiện bao giờ, lần này xuất hiện nên hắn không kịp trở tay, hắn cũng không thể làm gì, bởi vì đã có nữ tử áo đỏ ngăn cản nên hắn khó nghịch chuyển càn khôn.

Đám người Bạch Lân và đa số Vạn phu trưởng đang ở trong trận pháp nhưng địch nhân của bọn họ là thần hồn Luyện Hồn Sư cường đại, chiến đấu vô cùng hung hiểm nên không thể phân tâm.

Trong thời gian ngắn chiến cuộc biến hóa kinh người, thỉnh thoảng có tu sĩ thoát ra khỏi vòng vây trở về màn sáng mới dám thở ra một hơi.

Bởi vì có hơn hai chục vạn tu sĩ năm đại quân đoàn phân tán các nơi, người trở về chỉ là số ít.

Chiến tranh dùng phương thức máu tanh thảm thiết nhuộm đỏ mặt đất.

Bạch Tiểu Thuần gào to, cảm giác nguy cơ sinh tử vô cùng mãnh liệt, từng tấc huyết nhục trên người hắn như đang gào thét, thổ dân không ngừng vây quanh người hắn, Bạch Tiểu nảy sinh ý ác độc, hắn vận dụng hàn ý trong người mình.

Từ khi giao chiến đến hiện tại, tuy hắn mạnh mẽ hung hãn nhưng chỉ sử dụng lực lượng thân thể mà thôi, dù sao đây là ngoài Trường thành, không thể cảm nhận linh lực, thi triển thuật pháp nhưng không thể bổ sung, linh lực hao tổn rất nhanh.

Một khi khô kiệt, chờ đợi hắn chính là tử vong.

Cho nên muốn sử dụng linh lực cũng phải chờ tới lúc mấu chốt nhất, Bạch Tiểu Thuần cắn răng một cái, hắn dứt khoát điều động ba thanh pháp bảo bên ngoài thân thể nổ tung.

Tiếng nổ rung chuyển trời đất xuất hiện, thổ dân bốn phía trọng thương bay xa, trong ánh mắt bọn chúng chỉ còn hung tàn và khát máu, chúng không rút lui mà là tiến lên tự bạo.

Âm thanh tự bạo vang lên liên tục, mấy chục thổ dân tự bạo tác động lên màn sáng phòng ngự quanh người Bạch Tiểu Thuần, cũng không bao lâu tất cả màn sáng đều sụp đổ.

Những áo giáp kia cũng không thể chèo chống bao nhiêu thời gian, Bạch Tiểu Thuần mượn nhờ lực lượng pháp bảo tự bạo thoát ra khỏi vòng vây trùng trùng điệp điệp, áo giáp trên người hắn cũng tan nát.

Phía sau hắn là một đám thi thể, bởi vì Bạch Tiểu Thuần cường hãn và điên cuồng cho nên tâm thần đám thổ dân bốn phía sinh ra dao động, bọn chúng đều bị Bạch Tiểu Thuần chấn nhiếp.

- Bạch ma... Lực lượng một mình hắn giết nhiều người của chúng ta như vậy.

- Đáng chết, tên này không chỉ luyện dược kinh người, ngay cả chiến lực cũng như thế, giữ lại không được, ta nhất định phải ăn hắn!

- Chẳng qua hắn có nhiều phòng hộ mà thôi, hiện tại hắn không còn thứ gì bảo hộ, hắn phải chết!

Thổ dân xung quanh gào thét liên tục, có ba thổ dân thân thể cao lớn hơn những thổ dân vây quanh dùng ánh mắt hung tàn nhìn Bạch Tiểu Thuần, ba thổ dân dùng lực lượng khủng khiếp tấn công hắn.

Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần tái nhợt như tờ giấy, hắn đang thở hồng hộc và nhìn thổ dân bốn phía như thủy triều ập tới, dường như thổ dân giết không hết, nghe bọn chúng gào rú và máu tươi trong miệng chúng chảy ra ngoài, đôi mắt Bạch Tiểu Thuần đỏ rực như máu.

- Không có phòng hộ, các ngươi cho rằng có thể thuận lợi giết ta sao?

Bạch Tiểu Thuần cười cười, nụ cười này mang theo khinh thường và điên cuồng, hắn đã chấp giá nào, hắn biết rõ nếu ở lại nơi đây sẽ rơi vào cảnh cửu tử nhất sinh, nếu không dốc sức liều mạng sẽ chẳng sống sót lao ra ngoài.

Trong tiếng cười điên cuồng, Bạch Tiểu Thuần đứng thẳng, lực lượng thân thể cường đại bộc phát tạo thành phong bạo càn quét bốn phía, làn da hắn biến thành màu vàng, sau lưng hắn xuất hiện hư ảnh kim cương, hai chân và hai tay xuất hiện vô số phù văn giống cấm chế.

Bất Tử Trường Sinh Công bộc phát toàn diện.

Vào lúc lực lượng bùng nổ, Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu tiến lên phía trước, một bước vừa chạm đất hắn đã sử dụng thần thông... Hám Sơn Chàng!

Hắn lao thẳng vào một tên cự nhân trong ba cự nhân đang lao tới, tốc độ quá nhanh, tiếng xé gió vừa vang lên thân thể Bạch Tiểu Thuần đã hóa thành tàn ảnh đụng thẳng vào người thổ dân cao lớn.

Tên thổ dân này ỷ vào lực lượng thân thể cường đại cho nên xem thường, lúc phát hiện Bạch Tiểu sắp va chạm với mình, hắn không tránh né, không chờ hắn kịp suy nghĩ, thân thể của hắn đã bị Bạch Tiểu Thuần đụng bay!

Âm thanh xương cốt vỡ vụn ken két vang lên, tên thổ dân kêu thảm thiết, không chờ thân thể hắn kịp chạm mặt đất đã nổ tung thành huyết nhục.

Hắn bị Bạch Tiểu Thuần va chạm hình thần câu diệt
Bạn cần đăng nhập để bình luận