Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 351: Đến động phủ ta ngồi một chút

Phát giác được Bạch Tiểu Thuần đã hài lòng, hồn giả Dạ Táng thở dài, hồi trước hắn đã sợ Bạch Tiểu Thuần, giờ cảm thấy Bạch Tiểu Thuần càng thêm kinh khủng.

Đáy lòng phát sầu, không biết sau này còn thành tới cái dạng gì nữa...

Bạch Tiểu Thuần mỹ mãn cất gương đi, lật lật mấy lá thư tình, vui vẻ cất hết vào trong túi trữ vật, hắn đã quyết giữ lại mớ thư này, để sau này làm vốn khoe khoang với con cháu.

Bạch Tiểu Thuần sung sướng tu Hàn Môn Dưỡng Niệm Quyết một lúc, sau đó chuyển sang tu ngón chân trái Bất Tử Cân, xong thấy trời lâu mới sáng, thì phiền muộn.

"Sao lâu sáng thế nhỉ! " Bạch Tiểu Thuần lầm bầm, đành đi nghiên cứu Nghịch Hà Đan.

Thời gian trôi qua, sắp tới canh bốn, bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh, Bạch Tiểu Thuần đang nghiên cứu Nghịch Hà Đan, bỗng nhiên hắn sầm mặt, cả người thấy lạnh toát, mặt đất lại chấn động gợn sóng, lần này rất mạnh, chỉ trong nháy mắt, đã khuếch tán ra cả động phủ.

Một luồng lực mạnh mẽ cách ly bên trong động phủ với bên ngoài, cùng lúc, mặt nạ vốn đã bị phong ấn trong túi trữ vật của hắn cũng tỏa ánh sáng đỏ mãnh liệt.

Có vẻ lần này thế lực thần bí đã quyết định trả giá lớn, cố hết sức giúp mặt nạ thoát khỏi phong ấn, muốn nói chuyện với Bạch Tiểu Thuần.

Mặt nạ bay ra, một giọng nói đầy tang thương, lo lắng vội vàng lên tiếng.

"Hãy nghe ta nói..."

Chỉ mới có mấy chữ, nhưng đã dọa Bạch Tiểu Thuần sợ hết hồn, hắn hét lên, vung mạnh tay, một nắm phù văn bay ra, dán lên mặt nạ, đồng thời hắn bộc ra tu vi Thiên Đạo Kim Đan, dồn vào trấn áp mặt nạ.

Mặt nạ rung lắc, giọng nói tang thương trở nên rời rạc, mơ hồ, không còn nghe rõ, nhưng có thể cảm nhận được đối phương cũng đang vận sức, cố gắng câu thông với hắn.

"Đây là do ngươi bức ta!" Bạch Tiểu Thuần sợ quá, có bao nhiêu phù văn đều lôi ra hết, thân thể nhoáng một cái, bay vọt ra khỏi động phủ, vận hết tốc độ chạy thẳng tới Thông Thiên Hà!

Hắn đấm mạnh xuống sông, nước bắn ào lên, hắn lấy ra một cái thùng lớn bằng ngọc thạch đã chuẩn bị sẵn, hứng hết vào.

Cái thùng này vốn hắn chuẩn bị dùng để tu hành, hứng đầy nước, hắn chạy về động phủ, mặt nạ vẫn còn đang chấn động, giọng nói mơ hồ đầy lo lắng vẫn còn đang vang ra, đã hơi rõ hơn ban nãy một chút.

"Ngươi... không... định... sắp xếp..."

"Sắp xếp cái đầu ngươi!" Bạch Tiểu Thuần nổi giận gầm lên, túm lấy mặt nạ, ném vào trong thùng nước Thông Thiên hà.

Vừa bị ném vào, mặt nạ không còn rung nữa, thanh âm cũng im bặt...

Bạch Tiểu Thuần quan sát một hồi lâu, mới yên lòng hừ một tiếng.

"Tưởng Bạch gia nhà ngươi không có cách thật hử, hừ, lần này xem các ngươi còn tác quái được không!" Bạch Tiểu Thuần đắc ý thở phào, phong ấn thùng nước Thông Thiên hà, rồi bỏ vào trong túi trữ vật.

Dùng nước Thông Thiên hà ngăn cách, nếu hồn Dạ Táng giả vẫn còn ở trong mặt nạ, Bạch Tiểu Thuần thực không dám làm theo cách này, vì nó sẽ ảnh hưởng tới hồn Dạ Táng giả, nhưng bây giờ hồn Dạ Táng giả đã vào trong gương đồng, nên hắn chẳng ngại gì nữa, dùng ngay cách này để dứt luôn hậu hoạn.

Bạch Tiểu Thuần thấy nhẹ cả người, hắn thực sự không muốn đắc tội với thế lực thần bí kia, càng không muốn lôi tông môn vào đối kháng với nó.

Dù sao đây cũng là chuyện do hắn gây ra, nên nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn sẽ không đưa mặt nạ cho tông môn xử lý, nhưng giờ thì yên tâm rồi, cả người hắn nhẹ nhõm hẳn, tới sáng lại tiếp tục đi ra ngoài thu hoạch thư tình.

Trương Đại Bàn và Hứa Bảo Tài kéo tới tìm Bạch Tiểu Thuần, bảo cũng muốn cùng hắn đi thu hoạch thư tình, đương nhiên Bạch Tiểu Thuần không từ chối, thế nên từ hôm đó, mỗi khi ra ngoài, đều là một nhóm ba người, Bạch Tiểu Thuần, Trương Đại Bàn, Hứa Bảo Tài.

Hai người này mỗi lần thấy có nữ đệ tử chạy tới đưa thư tình cho Bạch Tiểu Thuần thì đều mở to mắt đầy hâm mộ...

"Cửu Bàn, ngươi bảo ta cũng gầy đi rồi, vậy sao vẫn không có ai đưa thư tình cho ta vậy? " Trương Đại Bàn buồn bực, nhìn nhìn mình, rõ ràng đã gầy đi nhiều lắm, chỉ bụng vẫn còn hơi to tí thôi, đầy trông mong hỏi Bạch Tiểu Thuần.

Hứa Bảo Tài cũng vậy, chuyện truyền kì mấy ngày nay của Bạch Tiểu Thuần hắn đã ghi chép lại cả, trong lòng như có con kiến đang bò, ngứa ngáy, khó chịu...

Bạch Tiểu Thuần vội đưa tay lên miệng ho, hất cằm lên.

"Chuyện này, là cần phải có thiên phú, các ngươi đừng có vội, từ từ ta sẽ chỉ cho." Bạch Tiểu Thuần đắc ý đang định khoe khoang, đột nhiên nhìn thấy Hứa Bảo Tài bỗng sững ra trừng trừng nhìn về phía sau lưng hắn, Trương Đại Bàn cũng mở to mắt, hít thở dồn dập, nhìn chằm chằm vào sau lưng mình.

Bạch Tiểu Thuần sững sờ, phát hiện không chỉ có Trương Đại Bàn và Hứa Bảo Tài, đám nam đệ tử quanh đó cũng y hệt như vậy, bèn quay đầu lại xem, thấy xa xa có một thiếu nữ đang đi tới.

Thiếu nữ này nhìn chỉ chừng mười tám mười chín, đôi mắt to trong vắt, đôi môi mềm mại đầy đặn mướt rượt, cái mũi thon cao nho nhỏ xinh xinh, một đôi má lúm đồng tiền đẹp hết chỗ chê, gò má mịn màng mơn mởn, là một tiểu mỹ nhân sắc nước hương trời.

Bộ trang phục mềm mại ôm lấy thân hình, đôi cánh tay trắng muốt mềm mại, cặp chân dài thon thon, vô cùng thanh tao thoát tục, thật là dáng vẻ như ngọc, da trắng thắng tuyết, mặt mày như vẽ, quả là một vô song tuyệt sắc mỹ nhân.

Chính là... Trần Mạn Dao!

"Đệ nhất mĩ nữ của Nghịch Hà Tông a!" Hứa Bảo Tài đờ đẫn nói. Cái danh đệ nhất mỹ nữ này chính là do hắn truyền ra khắp cả tông môn, ngay cả ngủ cũng mơ thấy người ta, nên lúc này, theo bản năng hắn ưỡn ngực, cả người đứng thẳng hẳn lên, khí khái hào hùng.

Trương Đại Bàn cũng hít sâu một hơi, cố thóp bụng lại, mắt sáng cả lên.

"Không thể nào, gì ghê gớm thế!" Bạch Tiểu Thuần nghe mọi người xung quanh hít sâu dồn dập, thấy hành động của Hứa Bảo Tài và Trương Đại Bàn thì rất kinh ngạc, lại quay sang nhìn Trần Mạn Dao, tuy cũng thấy đối phương xinh đẹp thật, nhưng làm gì tới cái mức điên đảo thần hồn như thế.

"Hừ, thư tình cô ta nhận được nhất định không nhiều bằng ta!" Bạch Tiểu Thuần hất cằm nhìn Trần Mạn Dao, càng nhìn càng cảm thấy cô nàng này hơi ra vẻ quá sức.

Đang định bỏ đi, thì Trần Mạn Dao đã bước vội tới, giọng nói nhẹ nhàng, thánh thót như chim sơn ca.

"Bạch sư huynh, xin dừng bước."

Bạch Tiểu Thuần giật mình, đây là lần đầu tiên đối phương nói chuyện với hắn, nên nghiêng đầu nhìn sang.

Bị hắn nhìn chăm chú, mặt Trần Mạn Dao ửng đỏ như ngượng ngùng, bước nhanh tới, rút trong người ra một cái khăn tay màu hồng nhạt, nhét vội vào trong tay Bạch Tiểu Thuần.

"Bạch sư huynh nếu có thời gian, canh ba đêm nay, đến động phủ tiểu muội... ngồi một chút..." Trần Mạn Dao cố lấy hết dũng khí khẽ nói nhanh, nói xong, gương mặt cũng đỏ hồng, thiên kiều bá mị nhìn Bạch Tiểu Thuần một cái, cái cổ trắng muốt cũng hồng cả lên, cúi đầu bỏ chạy đi mất.

Bạch Tiểu Thuần giật mình, khẽ siết khăn tay trong tay, cả người ngơ ra, hắn nhận được rất nhiều thư tình, dạng gì cũng có, khăn tay cũng có tới mấy cái, nhưng chưa gặp phải ai to gan tới như vậy, còn hẹn cả thời gian… kèm cả địa điểm...

"Cái kia... Cô ấy bảo ta tới động ta cô ấy ngồi một chút... Ý của cô ấy… là định làm cái gì..." Bạch Tiểu Thuần theo bản năng quay sang nhìn Trương Đại Bàn và Hứa Bảo Tài.

Trương Đại Bàn trợn tròn mắt.

Hứa Bảo Tài ngây ra, cả người tê dại, Bạch Tiểu Thuần nhận thư tình, hắn chỉ là hâm mộ, nhưng bây giờ hắn được tận mắt nhìn thấy Trần Mạn Dao cũng đưa thư tình...

Phải biết rằng dạo gần đây Trần Mạn Dao rất là nổi tiếng trong tông, là tiên tử trong lòng bao nhiêu nam đệ tử, là đệ nhất mĩ nữ của Nghịch Hà Tông đó.

Thế mà, hôm nay, lại chủ động tới yêu cầu hò hẹn Bạch Tiểu Thuần tới động phủ của mình ‘ngồi một chút’.

"Làm sao ta biết muốn làm cái gì..." Hứa Bảo Tài cố thở ra một hơi, giọng ghen ghét.
Bạn cần đăng nhập để bình luận