Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1287: Chúng Ta Tạo Cái Nghiệt Gì (1)

Bạch Tiểu Thuần vẫn ngại tốc độ khuếch tán quá chậm. Tu vi Thiên Tôn của hắn chợt bạo phát ra, dâng lên cuồng phong, phát ra bốn phương tám phương, khiến cho sương mù Trí Huyễn Đan, trong khoảnh khắc lại tràn ngập hơn nửa thế giới!

Tai họa lớn... Lúc đó hạ xuống!

Những người một tộc Hắc Đan này vốn tỉnh táo, có thể đi sử dụng số lượng lớn đan dược, hóa giải cho những tộc nhân đang điên cuồng. Nhưng hiện tại... dưới sương mù Trí Huyễn Đan khuếch tán ra, bất luận là những người vốn đã điên cuồng, hay là những người đã từng tỉnh táo, thân thể tất cả đều run lên...

Sau khi thân thể bọn họ run rẩy, theo hít thở, trong mắt bọn họ lập tức lại xuất hiện mờ mịt. Ở dưới sự mờ mịt này... Từng người tí hon của một tộc Hắc Đan, nhất thời lại xuất hiện vô số ảo giác.

- Mau tới ném ta đi. Ta là đan dược. Ha ha, ta là Thần Đan đệ nhất thiên hạ!

Một người tí hon của một tộc Hắc Đan, co mình lại thành hình một cái vòng tròn, sau đó dùng sức lăn về phía trước. Lúc rơi xuống đất, hai tay hắn đưa ra, trong miệng phát ra tiếng kêu gào kỳ quái, giống như thật sự xem mình là đan dược.

Còn có người lại nhằm vòa một tảng đá lớn, chỉ trỏ nói xấu không ngừng, thỉnh thoảng còn dùng đầu đi đụng vào...

Còn có đám người túm năm tụm ba, chắp tay, lại có thể hát lên ca khúc.

Toàn bộ đều điên rồi... Gần như tất cả người tí hon của một tộc Hắc Đan, đều điên rồi. Dưới sương mù của Trí Huyễn Đan, bọn họ đã mất đi lý trí, không có cách nào áp chế được hiệu lực của đan dược kết hợp với nhau. Trên người của bọn họ bắt đầu mọc ra bộ lông rất dài. Bọn họ đánh rắm thối suốt mấy ngày liền. Nhất là dược hiệu của Phát Tình Đan, vào thời khắc này lại một lần nữa quật khởi. Một cảnh tượng hoang đường quỷ dị tới mức ngay cả thần linh nhìn thấy được, đều phải há hốc mồm... Ở trên mặt đất này, đường hoàng trình diễn.

Bạch Tiểu Thuần cũng chỉ là liếc mắt thoáng nhìn, lại vội vàng thu hồi ánh mắt. Càng không cần phải nói tới khí linh đồng tử lúc này đang ở trên bầu trời. Hắn vốn đang dương dương đắc ý chuẩn bị nhìn Bạch Tiểu Thuần xấu mặt.

Hắn đã hoàn toàn há hốc mồm. Thậm chí hắn cũng không dám đi tin tưởng vào tất cả những gì hiện tại chính mình đang nhìn thấy. Hắn nhìn những người tí hon của tộc Hắc Đan đang điên cuồng. Bên tai hắn truyền tới là các loại tiếng kêu kỳ quái, các loại tiếng thở dốc, các loại gào thét. Còn thỉnh thoáng xen lẫn có chút âm thanh cảm thán giống như cảm thấy mỹ mãn. Tất cả những điều này, khiến cho thân thể khí linh run rẩy. Hắn dùng sức dụi dụi con mắt.

- Không thể như vậy được...

- Ta nhất định là nhìn nhầm..."

- Ha ha, đây là ảo giác. Điều này nhất định là ảo giác...

Trong lúc khí linh đồng tử run rẩy, thì thào nói nhỏ, giống như nhân sinh quan của mình vào giờ phút này cũng tan vỡ.

Chẳng qua là sau khi hắn hết lần này đến lần khác xác thực, hết lần này đến lần khác dụi mắt, đào lỗ tai, nhìn mặt đất hỗn loạn không có quá nhiều biến hóa, nghe âm thanh còn mãnh liệt hơn so với vừa rồi, lúc này khí linh đồng tử a lên một tiếng. Hắn mở miệng hít sâu một hơi thật dài. Hắn ý thức được tất cả những điều này hoàn toàn là sự thật. Lúc này hắn cuối cùng cũng suy sụp.

- Các ngươi... Các ngươi lại là một tộc Hắc Đan, một tộc Hắc Đan ngay cả Chúa Tể cũng phải kiêng kỵ. Đáng chết... Các ngươi nhất định là giả!

Khí linh muốn khóc. Bất kể như thế nào hắn cũng chưa từng nghĩ tới, Bạch Tiểu Thuần trước mắt này dựa vào dối trá vô sỉ, ở trên phương diện luyện đan lại có thể còn khủn khiếp hơn so với những người của một tộc Hắc Đan.

- Không có việc gì. Ta nhất định sẽ không thua. Sở dĩ một tộc Hắc Đan cường hãn, ngoại trừ chế luyện các loại quái đan ra, trong tính cách của bọn họ mang theo sự kiên định cùng với tuyệt đối không khuất phục. Đó mới là chỗ đáng của bọn họ sợ!

- Ta tin tưởng, một tộc Hắc Đan tỉnh táo lại, nhất định sẽ quyết chí tự cường, nhất định sẽ một lần nữa tỉnh lại quật khởi. Cửa ải này, tuyệt đối sẽ không thể bị thông qua!

Khí linh đồng tử không ngừng an ủi cho chính mình. Bản thân mình cũng mắc bệnh tâm thần. Bạch Tiểu Thuần này thật sự đáng sợ. Lúc này cho dù hắn không muốn thừa nhận, cũng phải thận trọng nhìn nhận.

Thời khắc này, Bạch Tiểu Thuần đứng ở giữa không trung. Hắn nhìn xuống trên mặt đất hỗn loạn, cố tình lại đưa thêm một nắm đán dược. Nhưng sau khi sờ sờ túi đựng đồ, hắn không thể không tiếc nuối thở dài. Đan dược của hắn thật sự không nhiều lắm.

- Không được. Ta cũng là dược sư, hiểu rất rõ dược sư. Một dược sư thành công nhất định phải có tính cách kiên cường cùng với phẩm chất quyết không buông tha. Còn phải có sự cố chấp mới có thể.

Bạch Tiểu Thuần có chút rầu rĩ nhìn những người tí hon của tộc Hắc Đan trên mặt đất. Hắn biết rõ, mình có thể khiến cho những người tí hon này tạm thời bị hại. Nhưng bọn họ luôn sẽ có một ngày tỉnh táo. Đến khi đó, nếu như mình có đầy đủ đan dược còn hoàn hảo. Nhưng với tình hình hôm nay, rất có thể là ở trong cuộc sống sau này, từ từ thất bại. Vừa nghĩ tới hậu quả thất bại ở trong tay của người một tộc Hắc Đan này, Bạch Tiểu Thuần lại rùng mình một cái không khỏi hít vào một hơi.

Suy nghĩ tìm hiểu một lát sau, trong đầu Bạch Tiểu Thuần chợt lóe lên. Mắt hắn chợt sáng lên một cái. Hắn vỗ mạnh một cái vào đầu, mặt mày rạng rỡ.

- Ta thế nào lại quên mất. Ta ngoại trừ ưu điểm đan dược có hiệu quả ra, còn có một ưu điểm lớn hơn nữa, đó chính là luyện đan... Thời điểm luyện đan xuất hiện các trường hợp, khiến ta trước đây cần phải tránh đi, phải áp chế xuống. Nhưng ở chỗ này... Ta muốn chính là bất ngờ!

- Về phần nguyên liệu luyện đan... Ta mặc dù không có nhiều lắm, nhưng những người tí hon của một tộc Hắc Đan này nhất định có...

Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây, nhất thời kích động. Trong nháy mắt, thân thể hắn thoáng một cái, nhân lúc những người tí hon tộc Hắc Đan điên cuồng, hóa thành một đạo cầu vồng, lập tức liền rời khỏi nơi đây, lao thẳng đến chỗ từng bộ lạc người tí hon tộc Hắc Đan trong dãy núi này.

Sự thực cũng đúng như là Bạch Tiểu Thuần phán đoán. Bên trong dãy núi chỗ bộ lạc những người tí hon tộc Hắc Đan này, quả nhiên có chứa vô số nguyên liệu luyện dược. Có xương thú, có thảo dược, còn có một vài tảng đá kỳ dị. Cũng có không ít thứ Bạch Tiểu Thuần đều chưa từng nhìn thấy qua.

Ở dưới sự quan sát của hắn, hắn dĩ nhiên nhìn ra được, những vật phẩm này nhìn giống như là thật, nhưng trên thực tế lại giống như cửa ải này, đều không phải là thật sự, dường như đều là ảo ảnh được biến hóa ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận