Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 328: Không Dong Tà Thụ

Con sông trung du rất rộng, khiến Bạch Tiểu Thuần điều khiển thân thể Huyết Tổ bước đi vô cùng thoải mái, linh hoạt hơn hẳn với lúc như đi trong suối hẹp khi trước.

Đáy sông cũng sâu hơn, lút tới ngực Huyết Tổ.

Linh khí nồng đậm giúp tốc độ ba chiếc Thông Thiên Chiến Thuyền tăng vọt lên gấp đôi.

Trên ba chiến thuyền giăng lên tấm bạt lớn, trên viết ba chữ vàng cực lớn!

Nghịch Hà Tông! !

Đây là lần đầu tiên Nghịch Hà Tông xưng danh ở trung du, gió thổi cuồn cuộn, bạt bay phần phật, vô cùng bắt mắt!

Lúc đầu các lão tổ sợ không điều động được cơ thể Huyết Tổ, nên quyết làm ba chiếc Thông Thiên Chiến Thuyền này thật hoành tráng, với hai mục đích, chấn nhiếp và hiệu triệu.

Chấn nhiếp những kẻ mang ý dòm ngó, hiệu triệu những kẻ muốn và họ xây dựng một thế lực mới cho tương lai!

Khu trung du lớn hơn khu hạ du rất nhiều, chỉ cần một tông ở đây cũng đủ dung nạp cả một giới tu chân của hạ du.

Trên đường đi, hai bên bờ sông, thi thoảng có thể nhìn thấy những tông môn, gia tộc tu chân nhỏ, đây toàn là những thế lực có quan hệ đặc thù, nên mới được Không Hà Viện cho phép xây tông môn ở gần Thông Thiên Hà.

Những kẻ này ngày thường đều là những kẻ tâm cao khí ngạo, đứng với thân phận cao quý của Tu Chân Giới trung du, khinh miệt nhìn xuống tu chân giới hạ du.

Nhưng hiện nay, Không Hà Viện bị chế tài, họ cũng không ngừng thấp thỏm, thấy ba chiếc Thông Thiên Chiến Thuyền ngược dòng đi lên, ai cũng mở to mắt, bị ba chiếc chiến thuyền chấn nhiếp tới mức run run quên cả thở, vì đi trước ba chiếc thuyền đó, còn có một cự nhân khủng bố khiến họ không dám cả nhìn thẳng.

"Bọn họ là. . . Nghịch Hà Tông?"

"Đến từ Hạ Du Tu Chân Giới. . ."

"Không ngờ lại có người thực sự muốn đánh Không Hà Viện!" những tông môn, gia tộc tu chân hai bên bờ sông đều bị kinh hãi!

Nhìn theo Chiến Thuyền và Cự Nhân đi xa, những tông môn này lập tức truyền tin tức ra khắp giới tu chân trung du. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, tất cả thế lực trong phạm vi Không Hà Viện đều được biết, ba đại viện ở ba mặt kia cũng còn nghe thấy.

Những thế lực tông môn, gia tộc tu chân thuộc Không Hà Viện người sợ hãi, kẻ khẩn trương, kẻ trầm tư, vừa muốn đối kháng, lại vừa chần chừ.

"Đây chính là cơ hội của Nghịch Hà Tông, cũng là cơ hội của Chu thị gia tộc ta!"

"Chờ đến khi Nghịch Hà Tông nguy cấp, chúng ta sẽ xuất hiện, hợp sức với họ và đánh Không Hà Viện, với chiến công này, đủ để bảo vệ gia tộc ta ít nhất mấy nghìn năm không suy! !"

"Liều mạng, không ra tay bây giờ, còn chờ tới chừng nào!"

Thế là, rất nhiều thế lực bắt đầu xuất quân tới Không Hà Viện.

Và lúc đó, trên Thông Thiên Hà, tốc độ Bạch Tiểu Thuần hơi chậm lại. Các lão tổ đã thảo luận, Không Hà Viện nằm ở đó, tới trễ một hai ngày với Không Hà Viện cũng đâu có khác gì nhau, nhưng đối với Nghịch Hà Tông, ý nghĩa hoàn toàn khác nhau.

Họ phải đợi đến khi tin tức được truyền khắp bốn phương, đánh động những kẻ muốn đánh cược, gia nhập liên minh và đánh Không Hà Viện.

Bạch Tiểu Thuần thở dài cảm khái, đám lão già này toàn là những con cáo già gian xảo.

Họ tụ lại, tính toán xử lý một cái tông môn, vô cùng triệt để.

"Đánh Không Hà Viện, chúng ta sẽ chia làm ba trận!" đám lão tổ ngồi ngay trên vai Huyết Tổ, lập một vòng cấm chế, tha hồ bàn bạc với nhau.

"Trận thứ nhất đánh từ đường sông. Trận chiến này, chúng ta phải chiến thắng thật nhanh, tốc chiến tốc thắng, vậy mới đủ sức uy hiếp đám gia tộc tu chân và tông môn kia, khiến họ tin tưởng gia nhập với chúng ta!"

"Đúng vậy. Trận chiến thứ hai, chúng ta sẽ đánh trong rừng! Không Hà Viện quá lớn, hai bên đều là rừng rậm, đánh trong rừng, đương nhiên là đánh giáp lá cà, chắc chắn sẽ rất thê thảm, mục tiêu trận thứ hai này, là tới sát sơn môn Không Hà Viện!"

"Hà hà, nên cuộc chiến thứ ba, sẽ là sơn môn chiến!"

"Trận cuối này mới là trận khó nhất. Khó nhằn không phải tu sĩ Không Hà Viện, mà là. . . Không Dong Tà Thụ mỗi trăm năm phải ăn thịt trăm vạn người một lần! Không Hà Viện Thiên Nhân lão tổ dù đã vẫn lạc, nhưng Không Dong Tà Thụ đó, theo Ám Tử hồi báo, hình như vẫn còn sống, cái cây đó, có thể đấu với Thiên Nhân a. . ."

Bạch Tiểu Thuần nghe mà kinh hãi, không thể không lưu ý tới cái tên Không Dong Tà Thụ.

Nửa tháng sau, cuối cùng cũng có một gia tộc tu chân ở bờ sông quy hàng, gia nhập đi theo Nghịch Hà Tông, công kích Không Hà Viện!

Nghịch Hà Tông tuy không cho họ lên chiến thuyền, nhưng cũng hứa hẹn đủ điều.

Qua nửa tháng nữa, tổng cộng đã có mười ba gia tộc tu chân, năm tông môn nhỏ gia nhập vào Nghịch Hà Tông, tạo thành liên minh.

Các thế lực đều đã tới quanh Không Hà Viện, không ngừng xem xét thế cục.

Thấy đã đủ, Nghịch Hà Tông không lề mề nữa, triển khai tốc độ cao nhất, toàn lực bộc phát.

Mấy ngày sau, mọi người đã nhìn thấy trên đầu Thông Thiên Hà có một cây đại thụ rất to vắt ngang qua hai bờ sông, tán rậm rạp che trời!

Đó là một cây dong, tên là Không Dong!

Cây này đã sống rất nhiều năm, thân cây cực to, cao cả mấy vạn trượng, rễ cắm xuống cả hai bên bờ sông, rễ cây rủ xuống lòng sông, rậm rạp chằng chịt, hai bên bờ sông, rễ cây tản sâu dưới đất, mọc lên rất nhiều cây con, tạo thành một khu rừng cực lớn!

Trong rừng nồng mùi máu tanh. Không Dong Thụ, là một loại cây… rất thích ăn máu thịt!

Không Dong Thụ khổng lồ làm cả Nghịch Hà Tông, dù đã được lão tổ sớm nói cho biết, vẫn phải hít sâu vì kinh hãi.

Cây đại thụ này toát rak hí tức tử vong cực mạnh, mặc dù có rất nhiều thân cành đã chết héo, rừng cây hai bên cũng đã bị hủy đi không ít, mang tới cảm giác hỗn độn.

Trên thân cây mẹ, có một dấu bàn tay cực to, ấn sâu vào thân cây, như muốn ấn bẹp chết Không Dong Tà Thụ!

Không Dong Tà Thụ tuy chưa chết, chỉ còn thoi thóp, phát huy được một phần nhỏ sức mạnh của thời toàn thịnh, nhưng vẫn dư sức. . . Uy hiếp bốn phương!

Không Hà Viện chìm ngập trong âm khí, không hề nhìn thấy một tu sĩ nào, nhưng có rất nhiều đôi mắt tàn nhẫn ở trong rừng Không Dong Thụ không ngừng quan sát người của Nghịch Hà Tông, nhất là Huyết Tổ
Bạn cần đăng nhập để bình luận