Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1496: Bạch Hạo Sống Lại! (1)

- Ba mươi màu...

Thân thể Bạch Tiểu Thuần run rẩy, hít thở cũng lộ ra sự hưng phấn. Nghĩ đến mình gian khổ, nghĩ đến Bạch Hạo sắp sống lại, Bạch Tiểu Thuần từ từ kích động, ngửa mặt lên trời cười ha ha!

Mang theo phấn chấn cùng chờ mong, Bạch Tiểu Thuần hít một hơi thật sâu, từ từ cầm lửa ba mươi màu trong tay, dần dần nhích lại gần ấn ký trên mu bàn tay của mình. Hồn Bạch Hạo bên trong ấn ký này, dường như cũng cảm nhận được ngọn lửa đến gần, tản ra sóng dao động mãnh liệt nhất từ trước tới nay.

- Hạo nhi...

Bạch Tiểu Thuần khẽ thì thào nói. Ngọn lửa ba mươi màu này đã hao phí của hắn rất nhiều năm tháng, còn có biển hồn vô tận mới hình thành, cùng ấn ký trên mu bàn tay của hắn, từ từ dung hợp lại với nhau!

Ở trong chớp mắt khi dung hợp này, Bạch Hạo bên trong ấn ký trên mu bàn tay của Bạch Tiểu Thuần, nhất thời lại phát ra ánh sáng chói lòa. Năm đó Bạch Hạo tử vong, chính là lấy hồn của bản thân chế luyện ra lửa hai mươi hai màu, ở thời điểm Bạch Tiểu Thuần đứng trước nguy cơ, cứu hắn!

Mà hiện tại, Bạch Tiểu Thuần trả một cái giá cực lớn, ngưng luyện ra lửa ba mươi màu, muốn Bạch Hạo từ trong ấn ký này, một lần nữa sống lại!

Theo ánh sáng của ấn ký Bạch Hạo càng thêm sáng ngời, tim Bạch Tiểu Thuần cũng vô cùng khẩn trương. Hắn nhìn chăm chú mắt không chớp. Không biết qua bao lâu, ấn ký trên mu bàn tay của hắn cuối cùng lại từ từ đi ra ngoài. Ở trong hơi thở gấp rút của Bạch Tiểu Thuần, ấn ký này bay lơ lửng ở trước mặt Bạch Tiểu Thuần. Dần dần, lại có dao đồng hồn từ bên trong mơ hồ khuếch tán.

Khí tức hồn này càng lúc càng nồng đậm. Đến cuối cùng lại lấy ấn ký này làm trung tâm, quấn quanh đường nét của một hồn ảnh. Bạch Tiểu Thuần nhìn đường nét này một cái, lại lập tức nhận ra, đó chính là Bạch Hạo!!

- Hạo nhi...

Bạch Tiểu Thuần kích động khẽ kêu lên. Theo tiếng hô hoán của hắn, mí mắt của hồn Bạch Hạo hơi giật mình, chậm rãi mở ra. Lúc đầu, hắn lộ ra chính là sự mờ mịt. Khi nhìn thấy rõ Bạch Tiểu Thuần ở trước mắt, thân thể Bạch Hạo run lên bần bật.

- Sư tôn!

Nghe được hai chữ sư tôn, Bạch Tiểu Thuần thoải mái cười to. Một tiếng sư tôn này, hắn đợi qua nhiều năm. Lần này gặp lại, hắn cũng mong đợi qua nhiều năm. Trong giờ phút này, trong tiếng cười, ký ức của Bạch Hạo có chút hỗn loạn. Nhưng một khắc kia khi nhìn thấy được sư tôn, tim hắn trở lại bình tĩnh. Giống như năm đó, ở trong thế giới của hắn, sư tôn là người thân duy nhất của mình.

Có sư tôn ở bên cạnh, tất cả đều yên ổn. Từ từ, trên mặt Bạch Hạo cũng lộ ra vẻ tươi cười, hướng về phía Bạch Tiểu Thuần quỳ lạy xuống, nhẹ nhàng dập đầu lạy ba cái.

- Sư tôn, đã lâu không gặp...

Tiếng cười hóa thành sự ấm áp, vui sướng trở thành thân tình. Ở trên bảo quạt này, hai sư đồ Bạch Tiểu Thuần cùng Bạch Hạo ở đây, giống như có chuyện nói không hết. Ở trong những lời nói mang theo sự khoác lác của Bạch Tiểu Thuần, Bạch Hạo dần dần biết tất cả mọi chuyện phát sinh sau khi mình ngã xuống. Hắn biết Khôi Tổ tan vỡ, biết Tiên Vực Vĩnh Hằng tồn tại, biết sư tôn của mình ở thế giới xa lạ, một đường huy hoàng như thế nào. Hắn cũng biết Tiên Vực Vĩnh Hằng hiện tại, ba nước ở thế chân vạc!

- Còn nữa, hiện tại sư tôn ngươi lão nhân gia ta đã là Thái Cổ. Biết Thái Cổ không? Toàn bộ Tiên Vực Vĩnh Hằng, chỉ có ba vị!

- Hơn nữa ta còn không phải là Thái Cổ bình thường. Nghiền ép Tà Hoàng cùng Thánh Hoàng, dễ dàng như trở bàn tay.

Bạch Tiểu Thuần vội ho một tiếng, đắc ý bắt đầu khoe khoang. Bạch Hạo ở một bên trợn trừng mắt. Hắn theo Bạch Tiểu Thuần rất lâu, tát nhiên biết lúc này sư tôn của mình cần gì. Vì vậy trong mắt vội vàng lộ ra ý sùng bái, rất nhanh liền mở miệng.

- Sư tôn luôn luôn là thiên hạ vô địch. Bất kể ở bất kỳ chỗ nào, đều có thể phong sinh thủy khởi. Về điểm này đệ tử cảm thấy không bằng... Sau này còn phải học tập sư tôn nhiều hơn mới phải.

Nhìn thấy được ánh mắt của Bạch Hạo, nghe được trong lời nói nghiêm túc của Bạch Hạo mang theo sự nịnh hót, Bạch Tiểu Thuần cười ha ha, chỉ vào Bạch Hạo, muốn khiến mình nghiêm túc một chút, nhưng lại rất khó làm được.

- Hạo nhi, vi sư thưởng thức nhất, chính là điểm này của ngươi. Từ trước đến nay ngươi chưa bao giờ nói láo, không tệ không tệ.

Nghe được lời Bạch Tiểu Thuần nói, Bạch Hạo cũng nở nụ cười. Ở trong nhận thức của hắn, chỉ cần sư tôn hài lòng, mình lại vui vẻ. Nhất là nghĩ đến sư tôn vì cứu mình bỏ ra bao nhiêu, trong lòng Bạch Hạo cũng cảm thấy rất ấm áp.

Bạch Tiểu Thuần khoát tay chặn lại, đang muốn tiếp tục ở trước mặt đệ tử của mình, nói khoác thêm một ít những chuyện khác. Nhưng vào lúc này, bên trong mặt quạt của bảo quạt, chỗ tháp cao tại đỉnh núi Sinh Tử Đạo Nguyên bên sông kia, đột nhiên chấn động một cái, tản ra hai ánh sáng đen trắng.

Tia sáng này xuất hiện, khiến cho Bạch Tiểu Thuần sửng sốt. Theo đó, lại là tiếng kêu kinh ngạc thất thanh của tiểu khí linh.

- Sinh Tử Đạo Nguyên đang bị hấp thu. Trời ạ, điều này... Sao có thể như vậy được!

Tiểu khí linh trước đó đều xem thường, nhìn Bạch Tiểu Thuần nói khoác. Lúc này trong tiếng kêu lên đầy kinh ngạc, thân thể nó lập tức bay lên, lao thẳng đến tháp cao Đạo Nguyên. Tâm thần Bạch Tiểu Thuần cũng chấn động, lập tức chạy đi. Về phần Bạch Hạo mắt thấy thần sắc sư tôn biến hóa, cũng lập tức nghiêm nghị đi theo ở phía sau.

Trong chớp mắt bước vào mặt quạt, thần thức của Bạch Tiểu Thuần tự nhiên tản ra, lại trực tiếp dung nhập tháp cao, liếc mắt liền thấy được bên trong tháp cao lúc này, thi thể Tống Khuyết tự nhiên trôi lơ lững ở phía trên Sinh Tử Đạo Nguyên!

Sinh Tử Đạo Nguyên này hóa thành hai dòng sương mù đen trắng, tự nhiên vây xung quanh thi thể của Tống Khuyết. Thậm chí cẩn thận quan sát, lại có một tia đang chậm rãi chui vào trong cơ thể Tống Khuyết!

- Điều này... điều này... Người này tự nhiên thật sự thành công? Không có khả năng. Không có đạo lý...

Tiểu khí linh cũng chú ý được tất cả những điều này. Toàn thân nó đều choáng váng. Sau khi nói xong câu đó, hắn lập tức hít vào một hơi, vội vàng nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần. Nó phát hiện lực chú ý của Bạch Tiểu Thuần đều bị Tống Khuyết thu hút. Sau đó, nó mới thở phào nhẹ nhõm.

Thật ra, lời tiểu khí linh nói với Bạch Tiểu Thuần trước đây, khả năng thành công còn nhỏ hơn so với nó nói rất nhiều. Điều này dù sao cũng là một ý nghĩ sơ bộ của Đạo Trần tiên tôn mà thôi. Nhưng hôm nay tất cả cho thấy, ý nghĩ này, hình như rất chính xác!
Bạn cần đăng nhập để bình luận