Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 967: Ngươi Dám Kích Động Ta? (Hạ)

Lúc xuất hiện, không ngờ đã ở trên phần đầm lầy bị lõm xuống này. Hoàn toàn không dừng lại, toàn thân Bạch Tiểu Thuần trực tiếp lại lao về phía bên trong đầm lầy.

Giờ phút này, hắn cũng không kịp triển khai toàn diện linh lực, tu vi, lực lượng thân thể đều bạo phát ra. Hắn còn phất tay lên. Phi toa này toả ra ánh sáng chói mắt, vèo một cái bắn nhanh đi.

Phi toa đi qua nơi nào, đầm lầy không ngừng nổ vang, giống như điên cuồng đánh xuống, phát nổ. Dưới từng tầng lõm xuống, vô số con đỉa tan vỡ. Vô số trùng sợi tơ vỡ nát diệt vong. Đồng thời, cho dù tốc độ của con nhện kia mau hơn nữa, nhưng Bạch Tiểu Thuần vẫn ra tay. Hắn đã nhìn thấy được đám người Trương Đại Bàn ở bên trong đầm lầy bị tơ nhện quấn lấy.

Hắn hoàn toàn không có một chút do dự, một tay đã nắm lấy sợi tơ đang buộc chặt ở trên người Trương Đại Bàn, hung hăng kéo một cái. Ở phía dưới đầm lầy, toàn thân con nhện cực lớn kia lại chấn động. Nó căn bản không có biện pháp nào ngăn cản lực mạnh này đột nhiên truyền tới. Ở bên trong đầm lầy lại có một tiếng nổ lớn vang lên. Con nhện chừng trăm trượng này rốt cuộc bị Bạch Tiểu Thuần lôi trực tiếp từ bên trong đầm lầy đi ra, run rẩy lao về phía giữa không trung.

Giữa không trung, mắt con nhện đỏ đậm, phát ra tiếng gào thét thê lương. Dường như biết trốn không thoát, vì vậy trong miệng ó phun ra rất nhiều tơ nhện màu đen, lao thẳng đến chỗ Bạch Tiểu Thuần.

- Đâm đầu vào chỗ chết!

Bạch Tiểu Thuần tức giận. Trước đó, người hắn mặc dù không tới, nhưng dù sao cũng rống lên một tiếng, thể hiện ra tu vi. Nếu như con nhện này thức thời, ắt hẳn phải lập tức buông tha săn bắn.

Nhưng nó lại có thể mạnh mẽ muốn dẫn Trương Đại Bàn đi. Điều này khiến cho Bạch Tiểu Thuần rất mất hứng. Nhất là khi nhìn thấy sắc mặt Trương Đại Bàn đều đen xì, rõ ràng là trúng độc. Loại độc này quỷ dị, giống như có từng con nhện màu đen hư ảo bám trên thân. Loại độc tố này người khác vẫn cần nhận rõ, nhưng bản thân Bạch Tiểu Thuần là đại sư dược đạo. Hắn liếc mắt liền nhìn ra, đây là loại độc nào đó có liên quan đến linh hồn!

Biện pháp giải độc chỉ có một... Giết chết người hạ độc!

Trong mắt Bạch Tiểu Thuần có hàn quang xẹt qua. Hắn bấm quyết, phi toa trong tay hắn phát ra một tiếng rít, ở trên tơ nhện này vung lên vài cái. Nhất thời tơ nhện buộc chặt Trương Đại Bàn, lập tức bị chặt đứt.

Sau đó, Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu lên. Trong mắt hắn thình lình lộ ra ảnh ngược của một vòng loan nguyệt. Hắn biết trong đầm lầy này tồn tại không ít thứ, cho dù là hắn cũng không muốn trêu chọc. Hắn hiểu rõ một trận chiến này phải tốc chiến tốc thắng. Lúc này vừa ra tay, không ngờ chính là Nhật Nguyệt Trường Không Quyết hắn tu luyện!

Pháp quyết này tầng thứ nhất, chính là Dưỡng Nguyệt. Hiện tại Bạch Tiểu Thuần đã tu luyện đến trình độ Loan Nguyệt. Lúc này theo ánh mắt nhìn lên, nhất thời ở trên trời cao thình lình lại xuất hiện một vòng loan nguyệt.

Loan nguyệt này xuất hiện cực kỳ đột ngột, ở trong nháy mắt biến ảo hiện ra, càng có ánh trăng từ trên trời chiếu xuống, soi sáng xuống tám phương, khiến cho trong thiên địa, giống như trở thành một màu bạc.

Ở trong ánh sáng trăng này, tất cả tơ nhện con nhện kia phun ra, giống như bị dung hòa, chớp mắt lại tiêu tan vô ảnh. Trong mắt của con nhện kia lại lộ ra vẻ hoang mang cùng sợ hãi. Nó lập tức muốn chìm xuống, xông về phía đầm lầy. Nhưng đã không kịp nữa. Lúc này ở trên người của nó lại hiện ra vết trăng giống hệt với vầng trăng ở trên khoảng không!

- Vẫn Nguyệt!

Bạch Tiểu Thuần khẽ quát một tiếng. Nhất thời loan nguyệt trên trời cao chợt sáng ngời, lập lòe. Tất cả ánh sáng ở bốn phía xung quanh, trong nháy mắt liền trực tiếp ngưng tụ ở trên người của con nhện kia, khiến cho vệt trăng trên người nó càng lúc càng lớn, càng lúc càng sâu. Nó kêu lên thảm thiết, cũng vô cùng thê lương. Cả người đều đang run rẩy. Vô số chất lỏng màu xanh lục từ trên người nó nhỏ xuống. Nó mang theo sự thống khổ muốn tiếp tục nhảy vào đầm lầy. Nhưng không đợi tới khi va chạm với đầm lầy, thân thể nó đã lại ầm một tiếng, bị vệt trăng vết không ngừng phóng đại bao trùm toàn thân, trực tiếp lại tan vỡ nổ mạnh!

Hình Thần Câu Diệt!

Theo con nhện chết đi, trong nháy mắt khí đen trên người đám người Trương Đại Bàn cũng biến mất.

Ba người Lôi Nguyên Tử trước đó vốn cũng không có hôn mê. Bọn họ chính mắt thấy tất cả những điều này. Lúc này sau khi độc tố biến mất, sắc mặt ba người bọn họ tái nhợt. Gần như hoàn toàn không có một chút do dự, ba người lại chợt bay ra, bay nhanh bỏ chạy về ba phương hướng,.

Trong lòng bọn họ càng điên cuồng run rẩy. Dù thế nào bọn họ cũng không nghĩ tới, truy sát một Trương Đại Bàn, lại có thể rước lấy Thiên Nhân lão tổ của Tinh Không Đạo Cực Tông. Trong lòng ba người tuyệt vọng kêu khổ. Lúc này mỗi người đều giống như liều mạng, điên cuồng chạy trốn.

- Khi dễ đại sư huynh của ta, còn muốn đi?

Bạch Tiểu Thuần làm sao có thể để cho ba người này rời đi được. Hắn kéo theo Trương Đại Bàn vừa thức tỉnh. Thân thể một bước đi ra, tay phải giơ lên chỉ một cái. Nhất thời phi toa này vèo một tiếng, hóa thành một đạo cầu vồng, trong phút chốc lại xuyên qua thân thể của một trong ba người tu sĩ bắc mạch.

Trong lúc tiếng kêu thảm thiết còn đang vang vọng, phi toa này lại tăng nhanh, trong chớp mắt, lại đi qua thân thể người thứ hai. Sau khi giết liền hai người, phi toa này lại nhanh chóng lao thẳng đến chỗ Lôi Nguyên Tử.

Cũng chính là vào lúc này, trời cao chợt cuồn cuộn. Gương mặt cực lớn của Vân Lôi Tử tràn ngập thiên ý gầm thét giận dữ, vang vọng chấn động trời cao.

- Bạch Tiểu Thuần ngươi dám!

Vân Lôi Tử đến. Bạch Tiểu Thuần không thấy bất ngờ. Trên thực tế trước đó hắn đã nhận thấy được. Chỉ có điều hắn phải cứu Trương Đại Bàn, không rảnh chú ý nhiều. Lúc này nghe được lời nói của đối phương, Bạch Tiểu Thuần trừng mắt.

- Ngươi dám khiêu khích ta?! Ta rất tức giận khi người khác khiêu khích ta!

Bạch Tiểu Thuần hét lớn một tiếng, tốc độ phi toa nhanh hơn!

Thân thể Lôi Nguyên Tử này giống như Hầu Tử vậy, cho dù linh hoạt mấy, cũng vẫn không có cách nào né tránh được. TRong mắt hắn mang theo sự tuyệt vọng, phát ra âm thanh thê lương.

- Sư phụ cứu...

Nhưng không đợi hắn nói hết lời, phi toa rít lên một tiếng, chớp mắt trực tiếp bay qua mi tâm của hắn, khiến cho lời của hắn cũng thoáng cái ngừng lại.

Không phải Bạch Tiểu Thuần thích giết chóc. Nếu như thật sự không phải mình tới đúng, Trương Đại Bàn nhất định đã bỏ mạng ở tại đây. Mà hết kẻ gây ra tất cả tai họa này, lại chính là ba người bắc mạch này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận