Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 465: Man hoang Vân thú

So với những gì gặp phải trên chuyến hành trình này, con đường từ Đông Hải thành đến Giới thành phải gọi là đi chơi thuận buồm xuôi gió, dù có tí ti gợn sóng, nhưng chỉ là tương đối, khá là bình yên.

Từ Giới thành đến Trường Thành mới bắt đầu gặp sóng to gió lớn, dù là cây cối hay là hung thú, thì đều quái dị, kinh khủng, làm Bạch Tiểu Thuần run như cầy sấy.

Mặt Trần Nguyệt San trắng bệch, các tùy tùng ai cũng sợ hãi, chỉ cần một tí gió thổi cỏ lay, cũng đều làm họ quýnh lên, trông gà hóa cuốc.

Nơi này đã hoàn toàn làm thay đổi nhận thức của họ về thế giới, linh khí càng lúc càng rất mỏng, khiến đám Triệu Thiên Kiêu hít thở khó khăn, ngay cả phi hành cũng phải lấy ra pháp khí để dùng, thay cho dùng linh lực bản thân.

Chỉ cần có thể, họ sẽ tuyệt không dùng tới linh khí của bản thân, còn để linh khí trong người không bị thoát ra ngoài, Triệu Thiên Kiêu còn tự phong ấn bản thân.

Những người khác cũng đều làm vậy, còn Bạch Tiểu Thuần, hắn đã làm điều ấy từ sớm rồi.

Phong ấn bản thân, dù sẽ giảm thấp linh cảm xuống một chút, nhưng giải quyết được vấn đề không để thoát bớt linh khí trong người ra ngoài.

Tuy nhiên, cũng sẽ không thể nào chiến đấu, mỗi lần oan hồn bay qua, hay xảy ra chuyện kì dị, mọi người đều phải vô cùng cẩn thận mà đi.

Hai tháng sau ngày rời khỏi Giới Thành, mọi người đang ngồi trên pháp khí, thì nghe thấy một tiếng gào thê lương.

Tiếng thét rất chói tai, chọc thẳng vào tâm thần mọi người, mọi người mở mắt ra, trên bầu trời ở phía xa, tầng mây như bị ai đó khống chế, đang không ngừng tụ vào nhau.

Mây dồn lại, tạo thành một con trùng cực to, dài cả ngàn trượng, con trùng tạo thành từ mây, và đang dần chuyển thành màu đen!

Bên dưới con trùng bằng mây, hình như có một con trùng khổng lồ màu đen thật sự, nó đang rít lên dữ dội.

"Man Hoang Vân thú! !" Trần Nguyệt San la thất thanh, Triệu Thiên Kiêu biến sắc.

"Loại Man Hoang Vân thú này, lai lịch không rõ, nguyên nhân hình thành cũng không rõ, theo ghi chép, ở Man Hoang, dù là trong hay ngoài Trường Thành thì cũng đều là tự nhiên ngưng tụ ra được!"

"Không có thân hình cụ thể, đều là do mây ngưng tụ thành hình!"

"Vân thú, nếu nói cho chính xác, thì không thể coi là thú vật, mà chỉ là một dạng biến hóa thời tiết mà thôi!"

" Vân thú lớn thế này, nhất định sẽ khiến cho Trường Thành chú ý!" Triệu Thiên Kiêu nói nhanh, vội điều khiển phi chu né ra xa, tránh con trùng.

Bạch Tiểu Thuần cảm thấy sự nguy hiểm, và nơi tạo ra sự nguy hiểm ấy, chính là con trùng kia.

Con trùng bỗng ngừng rít, một làn ánh mắt lạnh như băng từ con trùng nhắm thẳng vào mọi người.

Chỉ là một ánh mắt, nhưng khiến cho Bạch Tiểu Thuần như muốn hồn phi phách tán, Triệu Thiên Kiêu vã mồ hôi trán.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, con trùng đã lại rít lên, há cái miệng to ra, hút một cái. . .

Gió mây nổi lên cuồn cuộn, một luồng lực hút mạnh mẽ xuất hiện, cái miệng của con trùng biến thành lỗ đen, hút tất cả mọi thứ vào trong.

mặt đất run rẩy, cát bay đá chạy, tầng mây vặn vẹo, một vài con chim đang bay gần đó kêu ré lên, cũng bị hút vào.

Một ngọn núi nhỏ cũng bị lực hút làm bay bổng lên khỏi mặt đất.

Ai nấy bám chặt vào phi chu, song bản thân phi chu đã bắt đầu lạng quạng, không chống lại nổi lực hút.

Triệu Thiên Kiêu nóng nảy, Bạch Tiểu Thuần cũng gấp, tất cả mọi người đều sốt ruột, không ai còn quan tâm tới việc tiết kiệm linh khí nữa, bùng hết tu vi cơ thể, điều khiển phi chu, muốn vượt ra khỏi vòng xoáy.

Linh thạch hình thành màn sáng bảo vệ của phi chu rực lên, sau đó tất cả đều nổ tanh bành.

Nhờ lực vỡ này của linh thạch, chiếc phi chu lao ra khỏi lực hút.

Con trùng gầm lên giận dữ, nhưng nó không đuổi theo, mà chỉ lạnh lùng nhìn theo.

Chu thuyền dần dần chậm lại, sau đó dừng lại trên một đỉnh núi, đám thiên kiêu thở hổn hển nhìn nhau, mặt mày vẫn còn sợ hãi.

"Con Vân thú kia. Ít nhất phải là Nguyên Anh Đại viên mãn."

"Vân thú." Bạch Tiểu Thuần quay đầu lại nhìn theo hướng cũ, vừa rồi chính là lấy lại được cái mạng nhỏ, nếu không thực chẳng biết giờ mình như thế nào.

Chuyện này không có đáp án, ở trong Man, mỗi khi Vân thú xuất hiện, không chỉ tu sĩ đau đầu, ngay cả thổ dân cũng phải đau đầu, đây là do thời tiết biến ra, không phải sức người tạo thành, những người từng bị nó hút vào, đều không có ai xuất hiện trở lại.

Nên không ai biết bị nó hút vào rồi sẽ gặp phải chuyện gì. . .

"Sao ở đây có thứ cổ quái thế cơ chứ. . ." Bạch Tiểu Thuần cau mày, than thở.

"Chúng ta có lệnh bài, ở chỗ này. Chỉ cần cẩn thận một chút, có lẽ sẽ không sao." Triệu Thiên Kiêu thở dài an ủi.

Trần Nguyệt San gật đầu, nơi này hoang tàn vắng vẻ, họ cũng chỉ còn cách tin vào sức mạnh của lệnh bài mà thôi, dù sao nơi này vẫn còn ở bên trong Trường Thành, vẫn khá là an toàn với đệ tử của Tinh Không Đạo Cực Tông.

"Thật không. . ." Bạch Tiểu Thuần lấy lệnh bài ra xem, trong lòng hối hận vì đã theo Triệu Thiên Kiêu tới đây, giá mà biết trước, ở lại đâu đó gần Đông Hải thành ẩn núp mười năm là được rồi, an toàn hơn ở đây nhiều.

Sắc trời đã bắt đầu dần tối, song Chu thuyền cũng đã bị tổn hại, không dùng được nữa.

May mà đám Triệu Thiên Kiêu đã chuẩn bị khá kỹ, nghỉ ngơi một chút, Trần Nguyệt San lấy ra một cái thuyền khác, cài linh thạch lên, mọi người tiếp tục lên đường.

Hai tháng trôi qua, nhóm người lại gặp một ít nguy hiểm, nhưng may đều an toàn vượt qua, tuy vậy, mọi người đã càng thêm mệt mỏi.

"Ta thực không ngờ bên trong Trường Thành mà lại nguy hiểm như thế. . . Không biết ra ngoài Trường Thành thì như thế nào." Triệu Thiên Kiêu cảm khái, ngẩng đầu nhìn phương xa.

"Tiểu Thuần, mục tiêu của ta không hề thay đổi, tới Trường Thành, nhất định sẽ đi ra ngoài Trường Thành rèn luyện, ngươi có muốn đi chung không?"

Bạch Tiểu Thuần vội vàng lắc đầu.

"Ta không đi. chuyện đó ta cảm thấy ta nên làm quen bên trong Trường Thành trước đã, biết tốt rồi, mới đi tìm hiểu cái khác." Bạch Tiểu Thuần ho một cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận