Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 246: Cửa ải thứ hai

Đây là lần đầu tiên Cổ Liệt tham gia Huyết Tử thí luyện trong tư cách một hộ pháp, lúc trước hắn chưa hề trải qua tất cả những thứ này, cũng chẳng biết những kẻ khác ở phiến thế giới này đã cảm nhận được gì, trải qua những gì. Nhưng trực giác cho hắn biết rằng, mọi chuyện hắn vừa trải qua ở nơi này, tuyệt đối... khác hẳn tất cả những kẻ khác, thậm chí dường như hắn còn có loại dự cảm mãnh liệt là, từ xưa đến nay, trong toàn bộ Huyết Khê Tông ở các kỳ Huyết Tử thí luyện chẳng có bất kỳ ai giống như Dạ Táng này.

Hắn chẳng thể khẳng định được những dự cảm này đúng hay sai, nhưng vào giờ khắc này, chứng kiến cả thiên địa đang run rẩy, vạn vật chúng sinh đang quỳ lạy, hắn không tự chủ được cũng hướng Bạch Tiểu Thuần trên đỉnh núi xa xa... quỳ bái.

Đứng ở đỉnh núi, giờ phút này Bạch Tiểu Thuần có một loại cảm giác rất kỳ dị, tựa hồ chỉ cần một ý niệm của bản thân là lập tức có thể quyết định sinh tử của cả thế giới này...

Mà bên trong cơ thể hắn, Bất Tử Trường Sinh Công cũng trong thời khắc này vận chuyển nhanh chóng, tận nơi sâu thẳm, dường như hắn nghe được một giọng nói, văng vẳng bên tai.

"Đến... Đến... Đến..."

Bạch Tiểu Thuần đột ngột tỉnh lại, cặp mắt lộ ra một vòng tinh mang, trầm mặc một lát, hắn thở sâu từ từ nhấc tay phải khỏi tấm bia đá, toàn bộ vạn vật trong mảnh thiên địa này đều tản mát ra huyết quang mãnh liệt, đám huyết quang này ngưng tụ về phía hắn, khiến cho bốn phía Bạch Tiểu Thuần biến thành một mảnh màu đỏ.

Ánh sáng màu đỏ này, kết lại thành một phiến đại môn từ từ mở ra phía trước mặt Bạch Tiểu Thuần.

Nhìn qua cánh cửa này, Bạch Tiểu Thuần trầm mặc, hắn biết rõ rằng đây là đại môn thông tới cửa ải thứ hai. Giờ phút này hắn ngoái đầu nhìn lại phiến thiên địa ở phía sau, nhấc chân lên, bước một bước vào bên trong, huyết quang tứ phía cùng thân ảnh của hắn liền biến mất, không thấy bóng dáng.

Bên trong cơ thể Huyết Tổ, không biết cụ thể là nơi nào, đây là một mảnh hoang vu, thả hết tầm mắt cũng chẳng thấy đường chân trời, rộng lớn vô biên vô hạn, nhìn không tới được điểm tận cùng, chỉ có thể nhìn những cột đá mọc từ dưới đất như những mũi khoan

Những cây cột này tạo thành một cái bình đài, ở bên trong tràn ngập trống trải hư vô, bốn phía xung quanh lại càng tĩnh mịch.

Trong rất nhiều bình đài này, có hai cái rộng lớn nhất, ước chừng vạn trượng, cách nhau không xa. Huyết Mai và Tống Quân Uyển đang khoanh chân ngồi trên mỗi bình, xa xa đối diện nhau.

Hai người mới tới chưa đầy một canh giờ. Khác với những hộ pháp kia, các nàng có được lệnh bài, không cần phải đi tranh dành để đạt được nhận thức của Huyết Tổ, có thể trực tiếp xuất hiện ở nơi đây, chờ đợi mấy hộ pháp hàng lâm.

Thời gian tại Vô tận Huyết giới so với nơi đây thì hoàn toàn khác biệt, một giờ tại nơi đây so bằng một tháng trong Vô tận Huyết giới.

Dựa theo phán đoán của các nàng ít nhất còn phải đợi vài canh giờ nữa mới có hộ pháp đi ra Vô tận Huyết giới. Về phần tầng thứ hai của Huyết Tử thí luyện, các nàng cần phải cùng xuất lệnh bài mới có thể mở ra, cả hai đều không muốn sớm mở ra mà muốn đợi mấy hộ pháp của mình tề tụ đầy đủ mới đi qua cửa thứ hai.

"Tống Quân Uyển, ngươi lớn tuổi như vậy sao còn tranh đoạt thân phận Huyết Tử với ta? Tống gia các người chết hết rồi sao, lại đi chọn một lão bà nương như ngươi ra tay." Huyết Mai cười lạnh, các nàng từ lúc tới đây đến giờ đều nhìn đối phương không vừa mắt, lúc này Huyết Mai mở miệng trước.

Lông mày Tống Quân Uyển nhướng lên, chính lúc muốn phản kích bỗng nhiên thần sắc biến đổi, chợt ngẩng đầu nhìn lên. Cách đó không xa, Huyết Mai cũng ngẩng đầu nhìn lại, đồng tử co rút.

Chỉ thấy phía trên hai người, giữa hư vô, giờ phút này truyền đến tiếng nổ vang, có phiến đại môn chậm rãi xuất hiện.

"Nhanh như vậy đã có người đạt được ý chí của thế giới sao? Còn chưa tới một canh giờ nữa là, đối với Vô tận Huyết giới mà nói cũng chưa đầy một tháng!"

Hai mắt Huyết Mai co rút lại, trong lòng không khỏi giật mình. Đối với Huyết Tử thí luyện, nàng nắm rõ trong lòng bàn tay, theo chuyện xưa được kể lại, hộ pháp nhanh nhất chỉ dùng một nửa canh giờ, chính là chưa tới nửa tháng mới thoát ra khỏi cửa ải thứ nhất.

"Người này là ai? Đó chính là Vô tận Huyết giới, chẳng những có hộ pháp đối địch mà còn có Huyết thú, muốn đạt được nhận thức của ý chí thế giới, nhất định phải trải qua khổ chiến, người này không ngờ lại nhanh như vậy!" Đáy lòng Tống Quân Uyển cũng không khỏi chấn động, nhân vật như vậy nếu là phe nàng thì tốt thôi, nhưng nếu là hộ pháp của Huyết Mai thì sẽ vô cùng phiền toái cho nàng khi tranh đoạt thân phận Huyết Tử.

Tống Quân Uyển hồi tưởng lại những hộ pháp của mình, gương mặt từng người lần lượt hiện lên trong đầu, nàng cảm thấy chẳng có ai có thể làm được điều này, sắc mặt lập tức âm trầm xuống.

Huyết Mai cũng thế, vẻ mặt cũng âm trầm ấy. Nàng nhớ lại những hộ pháp của bản thân, cũng chẳng nắm chắc được người nào là có thể. Giờ phút này ánh mắt nàng lạnh lùng, cùng với Tống Quân Uyển, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đột nhiên xuất hiện giữa hư vô kia.

Rất nhanh sau đấy, từ bên trong cửa lớn, một thân ảnh mơ hồ xuất hiện, càng lúc càng rõ ràng, sau vài nhịp thở, thân ảnh đó xuất hiện trước mắt hai nàng, Tống Quân Uyển cùng Huyết Mai cùng bật thốt.

"Dạ Táng!"

Sát cơ trong mắt Huyết Mai chợt hiện, trong nội tâm không khỏi giật mình, hô hấp có chút dồn dập, nàng không có cách nào tưởng tượng nổi, tên Dạ Táng này rốt cuộc là làm thế nào mà nhanh như vậy? Đã lấy được ý chí của thế giới.

Sau khi kinh hô, Tống Quân Uyển lập tức vui mừng, đảo đôi mắt đẹp nhìn Bạch Tiểu Thuần.

Lúc Bạch Tiểu Thuần bước vào đại môn liền bị lóa mắt, giờ phút này hình ảnh dần rõ ràng lại, lập tức nhìn thấy phiến khu vực này cùng vô số bình đài, cũng nhìn thấy cả Huyết Mai và Tống Quân Uyển.

"Dạ Táng sư đệ đến chỗ ta đi." Tống Quân Uyển cười nói, giọng nói tràn đầy nhu hòa, tận đáy lòng nàng vô cùng kinh hỉ.

Huyết Mai hừ lạnh một tiếng, nắm chặt nắm đấm.

Bạch Tiểu Thuần trừng mắt nhìn, cất bước đi về hướng Tống Quân Uyển, rất nhanh đã trên bình đài, đứng ở sau lưng Tống Quân Uyển.

"Ta là người thứ nhất?" Bạch Tiểu Thuần tò mò hỏi.

"Đương nhiên là người thứ nhất, ngươi làm như thế nào vậy? Đối thủ của ngươi là ai?" Tống Quân Uyển mỉm cười ngọt ngào, nụ cười rơi vào mắt Bạch Tiểu Thuần, trong lòng hắn thầm mắng "Yêu nghiệt!" nhưng thần sắc lại không lộ chút động dung. Hắn hất cằm lên, hai tay chắp sau lưng, khuôn mặt lãnh ngạo, một cỗ sát ý từ trên người hắn khuếch tán ra.

"Rất đơn giản, trực tiếp đi qua mà thôi, về phần đối thủ, ta không hỏi tên của hắn." Bạch Tiểu Thuần bình tĩnh mở miệng, khí chất thâm trầm tỏa ra, từ lời nói của hắn bộc lộ ra, dường như hắn cao ngạo vô cùng, nhất là trả lời ngắn gọn đơn giản như vậy lại càng khiến cho Tống Quân Uyển cùng với Huyết Mai tưởng tượng ra, sau khi Dạ Táng tiến vào Vô tận Huyết giới liền ngưng tụ huyết kiếm, một đường chém giết, thẳng tiến mà đi... Ở giữa vô số huyết thú giết ra, gạt bỏ tất cả, bễ nghễ thiên hạ, chém giết thẳng tới nhận thức của ý chí thế giới.

Trong mắt Tống Quân Uyển, thần thái càng thêm sùng bái, ngay cả Huyết Mai cũng phải nhìn kỹ Bạch Tiểu Thuần vài lần. Rất nhanh sau đấy, cả hai đều phát hiện, trên thân Bạch Tiểu Thuần rõ ràng không hề có bất kỳ một thương thế nào, thần sắc không khỏi hơi động, đáy lòng có chút cổ quái.

Tống Quân Uyển đang muốn đặt câu hỏi thì Bạch Tiểu Thuần hất tay áo lên, nhàn nhạt mở miệng.

"Ta mệt rồi, khi cửa thứ hai mở ra, hãy cho ta biết." Nói xong, hắng liền đi qua một bên, ngạo ngễ như cây tùng xanh, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt im lặng không nhúc nhích, nét cương nghị trên gương mặt mang theo sự lãnh khốc, phối hợp với sát khí trên thân, khiến cho Tống Quân Uyển muốn hỏi cũng đành phải nuốt xuống.

Bạch Tiểu Thuần khoanh chân ngồi xuống, giờ phút này trong lòng hắn đang "nở hoa", vô cùng đắc ý, tin chắc rằng bộ dáng của hắn bây giờ nhất định vô cùng siêu phàm thoát tục.

"Không được, ta cần thêm vài động tác nữa mới có thể sống động hơn." Nghĩ tới đây gương mặt lãnh khốc của Bạch Tiểu Thuần hơi hơi ngước lên, giống như đang nhìn về phương xa, trong mắt dần dần xuất hiện một tia bi thương.

Cả Tống Quân Uyển và Huyết Mai trong lòng đều chấn động, càng nhìn càng không thấu.

Thời gian dần trôi qua, nhanh chóng đã kết thúc một canh giờ. Giữa hư vô, phiến đại môn lại xuất hiện một lần nữa, một tên tráng hán toàn bộ cơ thể mang theo sát khí mãnh liệt, thở không ra hơi cất bước đi tới. Huyết Mai sau khi liếc nhìn người nọ, ánh mắt hiện rõ vẻ vui mừng, tráng hán này cúi đầu về phía Huyết Mai, đi đến bình đài, lúc khoanh chân ngồi xuống, ánh mắt hắn nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, trong lòng không khỏi kinh ngạc.

Hắn vốn cho rằng mình là người thứ nhất đi ra, không tưởng được tên Dạ Táng này rõ ràng lại còn nhanh hơn cả mình.

Từng canh giờ một trôi qua, các hộ pháp lần lượt đi ra, Tống Khuyết cũng có trong đó, thần sắc mỏi mệt, thương tích đầy người, hiển nhiên quá trình để hắn đạt được nhận thức thế giới, đau khổ vô cùng.

Cho tới năm canh giờ sau, tên hộ pháp cuối cùng đã xuất hiện, cửa thứ nhất này chính thức kết thúc.

Tống Quân Uyển và Huyết Mai tìm kiếm hộ pháp, đều là nghìn lựa vạn chọn, mỗi người có mặt ở đây nào có kẻ nào tầm thường, lúc này đây thế lực đôi bên rõ ràng lại ngang nhau. Mỗi người đều có mười hộ pháp thành công vượt qua cửa thứ nhất.

Hai người nhìn nhau, ánh mắt đều tỏa ra hàn mang, lát sau cả hai đều hừ lạnh, quay đầu lại hướng hộ pháp của mình nói rõ trọng điểm của cửa ải thứ hai.

"Huyết Tử thí luyện, cửa thứ nhất cần đạt được tán thành mới có thể thông qua. Đó là chuyện tranh đoạt giữa hộ pháp các ngươi, ta không tham dự. Lúc này đây, cửa thứ hai, độ tàn khốc còn gấp nhiều lần, ta cũng sẽ tham dự vào."

"Cửa thứ hai, tên là Huyết Sắc hoang mạc, con đường này không đầu không cuối, cứ mỗi bảy canh giờ sẽ xuất hiện một lần Tịch diệt Phong bạo, một khi xuất hiện, tất cả sinh mạng trên Huyết Sắc hoang mạc bị nó cuốn đều trở thành xương khô."

"Nhưng nơi đó lại là con đường duy nhất đi thông tới tâm phòng. Chúng ta chỉ có bảy canh giờ để vượt qua Huyết Sắc hoang mạc, mà biện pháp duy nhất chính là chìa khoá." Tống Quân Uyển mắt tỏa ra lệ mang, nhìn khắp mọi người, chậm rãi nói. Cách đó không xa, Huyết Mai cũng đang nói qua những lời tương tự với đám hộ pháp của nàng.

"Chìa khoá tổng cộng có bảy cái. Nói cách khác, cuối cùng chỉ có bảy hộ pháp mới có thể cùng ta và Huyết Mai tiến vào Huyết Sắc cổ lộ mà thôi". Tống Quân Uyển chậm rãi nói. Theo lời nàng, sự tàn khốc của Huyết Sắc hoang mạc cũng dần dần hiển hiện rõ trước mặt mọi người.

Thần sắc Bạch Tiểu Thuần khẽ biến. Ngoại trừ Tống Khuyết bên ngoài, còn các hộ pháp khác ai ai vẻ mặt cũng biến hóa, một tên tu sĩ trung niên chần chừ một chút, thấp giọng hỏi:

"Những người không lấy được chìa khóa sẽ ra sao?"

Tống Quân Uyển liếc nhìn tên tu sĩ này, nhàn nhạt mở miệng.

"Lần này là đoàn thể tranh chấp. Với bên lấy được nhiều chìa khóa nhất, những người không lấy được chìa khóa, tuy không được truyền vào Huyết Sắc cổ lộ, nhưng cũng không phải chết, chỉ bị đào thải ra mà thôi."

"Nhưng, với bên lấy được ít chìa khóa hơn... Sau bảy canh giờ, những người thất bại sẽ bị xóa đi. Đây là quy tắc, đến lão tổ cũng không cứu được."

"Vì vậy, lúc này không phải là thời điểm để các ngươi tàn sát lẫn nhau. Trừ khi là chìa khóa nằm trong tay đám người của Huyết Mai, khi đó các ngươi tùy ý tranh đoạt. Nhưng nếu là phe mình đoạt được, cấm các ngươi chém giết lẫn nhau. Bởi vì nếu các ngươi ra tay với nhau, đến cuối cùng, chẳng những ta thất bại tại nơi này, mà các ngươi cũng phải chết ở đây."

"Chư vị, các ngươi hoặc là người của Tống gia ta, hoặc là những người được ta hứa hẹn. Nếu như ta trở thành Huyết Tử, chư vị tiền đồ vô lượng, chuyện các ngươi đòi hỏi, ta nhất định sẽ hoàn thành. Còn nếu ta thất bại, Huyết Mai thành công, chư vị sẽ cùng ta rơi vào vực sâu vạn trượng!" Tống Quân Uyển thở sâu, đứng dậy hướng bọn Bạch Tiểu Thuần, ôm quyền cúi thấp đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận