Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 827: Dám làm vỡ Tiểu Hùng của ta.

Nếu là lúc khác, Bạch Tiểu Thuần còn có thể nghĩ đến việc luyện linh Nguyên Anh của mình để gây ra chấn động, từ đó gián tiếp truyền đi tin tức hắn và Hồng Trần Nữ đang ở trong nguy hiểm.

Chỉ là lúc này đang phải đối mặt với nguy cơ sống còn, trong đầu Bạch Tiểu Thuần chỉ nghĩ đến chuyện làm cách nào mà bỏ chạy, cũng không suy ra được loại biện pháp gián tiếp này. Hiện tại, Nguyên Anh của hắn đang khoanh chân ngồi trong Quy Văn Nồi, đôi mắt bỗng mở ra.

Ngay khi đó, đôi mắt đó lóe ra tinh mang.

Ánh sáng trong mắt Bạch Tiểu Thuần giống như mặt trời chói lọi, thậm chí nó dường như còn gây ra tiếng sấm vang vọng cả gian mật thất.

Những dao động mạnh mẽ từ trong Nguyên Anh của hắn không ngừng bộc phát ra, lực lượng Nguyên Anh hậu kì.

Luyện linh Nguyên Anh mười lăm lần có thể làm tu vi của bản thân đột phá, đạt tới Nguyên Anh trung kì, luyện tới mười tám lần là Nguyên Anh hậu kì, còn mười chín lần thì sẽ khiến tu vi vô cùng tiếp cận Đại viên mãn!

Mà luyện linh hai mươi lần thì sẽ đột phá Nguyên Anh hậu kì, chân chính bước vào cảnh giới Đại viên mãi. Còn sau đó, theo truyền thuyết, luyện linh hai mốt lần, tu vi đột phá lên Thiên Nhân!

Chỉ có điều đây chỉ là truyền thuyết mà thôi, cho đến nay toàn bộ Khôi Hoàng Thành vẫn chưa có ai sử dụng biện pháp này để tấn chức Thiên Nhân. Vi thế, liệu chuyện này có thực sự tồn tại, còn có manh mối hay trở ngại nào khác hay không thì không ai biết được.

Thậm chí, luyện anh mười chín lần được như Bạch Tiểu Thuần, dù là trong lịch sử toàn bộ Khôi Hoàng Triều, kẻ làm được điều này, tuy không nói là gần như không có, thế nhưng cũng là lông phượng sừng lân!

Mà Bạch Tiểu Thuần sau khi luyện linh Nguyên Anh đến trình độ này, hắn cũng có thể mơ hồ cảm nhận được, Nguyên Anh của bản thân dường như có cảm giác muốn hòa làm một với trời đất nơi đây, thậm chí còn có chút trực giác với cõi u minh.

"Hai mốt lần... Có lẽ cũng không phải giống như trong truyền thuyết, làm cho người ta trực tiếp tấn chức lên Thiên Nhân, mà là làm tỉ lệ đột phá Thiên Nhân vượt xa người thường!" Nguyên Anh Bạch Tiểu Thuần nhảy lên một cái nhanh chóng quay trở lại thân thể, những suy tưởng này trong nháy mắt đã bị hắn quẳng ra sau đầu, hiện giờ không phải là lúc để cân nhắc những chuyện này.

Cũng chỉ trong ba lần hô hấp, thân thể Bạch Tiểu Thuần lúc trước vốn đang ngồi khoanh chân chợt run lên, hai mắt mở ra, lập tức tu vi của hắn trở nên mạnh hơn rất nhiều, chấn động từ cơ thể bộc phát ra mãnh liệt.

Ầm ầm ầm!

Tu vi mạnh mẽ đến mức thậm chí có thể rung chuyển thiên địa, đồng thời chiến lực của hắn cũng tăng lên rất nhanh. Nếu là lúc trước, Bạch Tiểu Thuần có thể lấy tu vi Nguyên Anh trung kì mà đánh với Thiên Nhân sơ kì một trận thì hiện tại, sau khi tu vi đột phá, thậm chí chỉ cách Nguyên Anh đại viên mãn có nửa bước, hắn đã có đầy đủ tự tin để nghiền ép Thiên Nhân sơ kì!

Đây là điểm mạnh của Thiên Đạo Nguyên Anh, đồng thời cũng là trợ lực cực lớn mà Bất Tử Quyển mang lại cho hắn, cũng nhờ đó mà hắn, ở tu vi Nguyên Anh hậu kì đã có thể nghiền ép Thiên Nhân sơ kì!

"Lôi Sơn!" Bạch Tiểu Thuần hít sâu một hơi, thu Quy Văn Nồi lại, thân thể nhanh chóng lao ra. Ngay khi đó, toàn bộ mất thất bỗng vỡ tan, mà hắn giống như một tia sét lao ra thật nhanh.

Gần như ngay khi hắn lao khỏi mật thất, Lôi Sơn ở bên ngoài, toàn thân lóe lên hắc mang, đánh tới Hồng Trần Nữ một quyền, làm cho vết thương của nàng, vốn đang bị miễn cưỡng trấn áp, lúc này lập tức phát tác.

Hồng Trần Nữ phun ra máu tươi, thương thế cũng không thể khống chế được nữa mà toàn diện bùng phát. Ánh mắt trở nên mơ hồ, nàng kêu một tiếng thê thảm, đang định liều mạng, một lần nữa áp chế vết thương, nhưng đúng lúc này, mật thất của Thiên Chu phía sau nàng bỗng tan vỡ, Bạch Tiểu Thuần nhanh như chớp lao ra, lập tức đi tới ôm lấy Hồng Trần Nữ, tay áo phất một cái về phía Lôi Sơn.

"Cút!" Một cái hất nhìn như đơn giản này lại làm cho nhật nguyệt vô quang, gió nổi mây vần, một cơn bão giống như chạm tới trời cao bỗng xuất hiện lao ầm ầm về phía Lôi Sơn.

Hắc mang trong mắt Lôi Sơn lóe lên mấy cái, gã nhanh chóng lui về phía sau nhưng vẫn là chậm một bước, bị cơn bão kia trực tiếp đập lên người.

Trời đất nổ vang, Lôi Sơn há miệng phun ra rất nhiều máu đen. Thân thể gã vang lên tiếng ken két, xuất hiện vô số vết nứt, cả người bị bắn ngược ra sau mấy trăm trượng, đâm thẳng vào mặt đất.

Hồng Trần Nữ dù đã nửa tỉnh nửa mê nhưng khuôn mặt cũng trở nên khiếp sợ, ngơ ngác nhìn Bạch Tiểu Thuần, nàng đang định nói điều gì đó nhưng không kịp, miệng phun máu, rơi vào hôn mê.

Bạch Tiểu Thuần hạ xuống đất, khẽ đặt Hồng Trần Nữ xuống, khi hắn ngẩng đầu lên, sắc mặt vô cùng âm trầm. Cơ thể hắn dường như có sát khí kinh thiên, ầm ầm bộc phát, làm cho trời xanh cũng trở nên vặn vẹo, mây đen xuất hiện, mặt đất bốn phía run rẩy liên tục nứt vỡ.

Bạch Tiểu Thuần bước từng bước lại gần Lôi Sơn, khí tức cuồng bạo đến đáng sợ từ trên người hắn theo đó không ngừng mà bạo phát.

Hắc mang trong mắt Lôi Sơn lóe lên thật nhanh. Bạch Tiểu Thuần bây giờ so với một nén nhang trước, chênh lệch quá lớn, làm cho một kẻ không sợ chết như gã cũng theo bản năng mà cảm thấy kính sợ.

"Bất Tử Chi Thân?" Bạch Tiểu Thuần chậm rãi mở miệng, lời nói chưa dứt, hắn đã đạp xuống một cái, thân thể bay ra với tốc độ cực nhanh, chẳng kém Thuấn Di, ngay đến tàn ảnh còn nhìn không rõ. Trong nháy mắt hắn liền xuất hiện trước mặt Lôi Sơn, tay phải nâng lên, đấm mạnh một quyền.

Lôi Sơn nâng hai tay lên đỡ, lần đầu tiên gã gầm một tiếng, giống như con thú bị nhốt đang cố hết sức chống cự.

Ầm ầm, trời đất rung chuyển, ngay khi Lôi Sơn đỡ một quyền kia của Bạch Tiểu Thuần, từ đó tràn ra một lực lượng cực lớn, đến nỗi gã không thể nào ngăn cản, thậm chí là không thể nào khôi phục, làm đôi tay gã lập tức nổ nát!

Từng đoạn từng đoạn tay của Lôi Sơn liên tục nổ tung, thân thể không ngừng bị chấn lui lại, nhưng gã còn không kịp phản ứng thì Bạch Tiểu Thuần đã bước tới!

"Bất Tử Chi Thân?" Vẫn là câu hỏi này, âm thanh còn đang vang vọng, chân phải hắn đã mạnh mẽ quét tới, đá vào chân trái của Lôi Sơn. Dính một cước này, chân trái của gã giống như bị trời sập đè xuống, lập tức nổ tung, máu thịt be bét. Lúc này Bạch Tiểu Thuần lại trực tiếp đùng đầu đập mạnh tới.

Ầm ầm ầm!

Toàn thân Lôi Sơn không ngừng tuôn ra máu đen, một nửa thân thể gã vào lúc này đã vỡ vụn hoàn toàn, nổ tung, hắc mang ở trong mắt dù có lóe lên nhưng đã vô cùng ảm đạm, chậm chạp.

"Ta không tin người thật sự có Bất Tử Chi Thân!" Bạch Tiểu Thuần âm thanh như cơn gió rét của trời đông, tay phải của hắn nắm chặt thành quyền, thân thể cực kì quỷ dị, lập tức xuất hiện trước mặt Lôi Sơn, đấm mạnh một cái!

Trời đất như có sấm sét ầm ầm đánh xuống, mây đen đang tràn ngập bầu trời, dường như bị kích thích, run lên một chút rồi bất chợt, những hạt mưa từ đó rơi xuống, rải ra khắp mặt đất. Trước mặt Bạch Tiểu Thuần, Lôi Sơn toàn thân run rẩy, hắc mang trong mắt dần mờ đi rồi biến mất, cặp mắt vô thần nhìn Bạch Tiểu Thuần, đôi môi khẽ động.

"Chủ nhân, sẽ tới tìm ngươi..." Còn chưa nói hết câu, thân thể gã đã nổ ầm một tiếng, chỉ trong nháy mắt liền vỡ vụn ra, không phải chỉ có chia năm xẻ bảy mà là biến thành vô số những khối thịt nát, xương gãy bắn tung ra bốn phía, rơi lả tả trên đất.

Về phần máu đen của gã đều đã bị nước mưa cuốn trôi. Lúc này, sấm sét đánh xuống, cơn mưa càng lớn.

Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu, khí tức có chút không ổn định, nhìn về phía xa, nơi Công Tôn Uyển Nhi bị phong ấn, hắn im lặng, quay người đi, thân thể lóe lên một cái, ôm lấy Hồng Trần Nữ, bay lên không, đặt chân xuống Thiên Chu. Cả con thuyền chấn động, ở dưới cơn mưa, hóa thành một vệt cầu vồng xuyên qua làn mưa bay về phương xa.

Trong lúc Bạch Tiểu Thuần mang theo Hồng Trần Nữ còn đang hôn mê, toàn lực vận chuyển tu vi Nguyên Anh hậu kì để điều khiển Thiên Chu bay đi thì cách đó mấy vạn dặm, nơi Công Tôn Uyển Nhi bị Hồng Trần Nữ dùng Hồng Trần Tử Mạch phong ấn, bỗng nổ vang một tiếng.

Vụ nổ này làm xung quanh xuất hiện sóng gợn, lan ra xung quanh, những nơi nó đi qua, đất đá xung quanh đều bị thổi bay đi ba thước, lõm xuống. Còn tòa thành trì lớn bằng bàn tay kia cũng lập tức tan vỡ.

Ngay khi đó, có hắc khí từ bên trong thành trì vỡ vụn kia bay lên không, sau đó ngưng tụ lại một chỗ, hóa thành một tiểu cô nương, ngay sau đó liền biến thành Công Tôn Uyển Nhi, rồi lại một lần nữa trở thành Bạch Tiểu Thuần.

"Tiểu ca ca, bây giờ thì ngươi làm sao trốn được đây, chỉ cần ngươi xuất hiện thì kế hoạch của ta coi như đã thành công rồi." Công Tôn Uyển Nhi che miệng cười, thân thể lóe lên, dung nhập vào hư vô, sau đó đã xuất hiện ở nơi Lôi Sơn mất mạng.

Nàng đứng ở đó, nhìn mặt đất xung quanh, khẽ cau mày.

"Dám làm Tiểu Hùng của ta vỡ vụn rồi... Đã thế, ngươi sẽ làm Tiểu Hùng mới của ta."

Công Tôn Uyển Nhi ngẩng đầu, nhìn về phương hướng Bạch Tiểu Thuần rời đi lúc trước, đôi mắt lóe lên sát khí!

Lời tác giả.

Gần đây không có sách để xem, ôn lại Tiên Nghịch, ôn lại Cầu Ma, bản thân như trở về năm đó, ta thấy thật thổn thức, cảm khái, tự hào đồng thời cũng động viên bản thân mình, đạo của ta là đạo truy cầu sự đổi mới, phải kiên định!

Ta đã viết ra Vương Lâm, đã viết ra Tô Minh, đã viết ra Mạnh Hạo, đã viết ra Bạch Tiểu Thuần, bốn người, bốn tính cách khác biệt, bốn cuộc sống khác biệt !

Hết lời tác giả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận