Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1444: Long Phượng Hiện Lên Điềm Lành (2)

Chấn động này, là đến chấn động từ huyết mạch của bọn họ. Bạch Tiểu Thuần ở đây càng như vậy. Thân thể hắn dừng lại, mắt cũng mở to, nhìn trong đại điện Chu Tử Mạch lúc này thình lình có một cầu vồng khí huyết, lại có thể xuyên qua căn phòng, xông thẳng lên trời cao!

Thiên địa thoáng bị chấn động, phong vân tan ra. Trong một chớp mắt này, toàn bộ bầu trời đều biến hóa. Từng khí tức thuộc về Bất Tử Quyển, vào giờ phút này cuối cùng lại không ngừng khuếch tán ra, khiến cho vô số con dân sau khi cảm nhận được, hơi thở đều trở nên dồn dập, lại có thể không tự chủ được quỳ lạy xuống.

- Em gái ngươi... Không cần khoa trương đến mức như vậy chứ...

Bạch Tiểu Thuần ngẩn ra. Vào giờ phút này, chẳng biết tại sao trong lòng của hắn lại có một chút đố kị.

- Ngươi vừa mới sinh ra, lại có khí thế thiên địa. Ta, phụ thân ngươi còn không có... Nhất là khí tức Bất Tử Quyển này, cuối cùng lại trực tiếp vượt qua da bất tử? Tiến vào bất tử kim cương?

Bạch Tiểu Thuần đang nghĩ tới đây, nữ nhi được hắn ôm ở trong lòng, hình như cũng bị cảnh tượng như vậy làm cho chấn động, dường như không cam lòng, không ngờ khóc lớn lên. Chỉ có điều tiếng khóc của nàng không giống với trước đây, hình như có đầy đủ lực xuyên qua linh hồn nào đó, giống như đại biểu trường sinh, lại có thể dẫn động nỗi lòng vô số người biến hóa, khiến cho thiên địa hỗn loạn này, lại trong một chớp mắt này bị mạnh mẽ áp chế xuống.

Rất khoa trương là ở trên trời cao này, ở bên cạnh khí huyết giống như cầu vồng, lúc này chậm rãi xuất hiện một ảo ảnh ngọn đèn Trường Sinh Đăng, cùng khí huyết cầu vồng này, chiếu rọi lẫn nhau!

Cảnh tượng như vậy, khiến cho tròng mắt Bạch Tiểu Thuần cũng muốn rơi ra ngoài. Hắn cũng thiếu chút nữa cầm nữ nhi trong tay ném xuống trên mặt đất. Nếu như nói trước đó hài tử của Chu Tử Mạch phát ra khí tức, khiến cho Bạch Tiểu Thuần có chút ghen tỵ, như vậy trường sinh ý của nữ nhi lúc này, khiến cho Bạch Tiểu Thuần hít thở cũng có phần ngừng lại.

- Trường Sinh Quyển!

Trong đầu Bạch Tiểu Thuần chấn động. Hắn phát hiện khí tức của Trường Sinh Quyển nữ nhi là bẩm sinh tới sau. Trong lòng đã cảm giác không có cách nào hình dung.

- Ở nơi này là hài đồng sao? Đây là hai yêu nghiệt mà.

Trong tiếng thì thào của Bạch Tiểu Thuần, đám người Đại Thiên Sư trong Khôi Hoàng Thành đều trợn mắt há hốc mồm. Một lát sau mỗi một người mở miệng hít sâu một hơi. Nhưng rất nhanh, mỗi một người lại vô cùng phấn chấn!

- Con trai con gái của bệ hạ có khí thế như vậy, Khôi Hoàng Triều ta tất nhiên sẽ vĩnh hằng!

Trong tiếng hoan hô vang vọng, Bạch Tiểu Thuần cũng hít một hơi thật sâu. Hắn cúi đầu nhìn nữ nhi một chút, lại nhìn gian phòng Chu Tử Mạch một chút, trên mặt hắn cũng lộ ra vẻ tươi cười.

- Cũng được. Hai tiểu gia hỏa kia lợi hại thì lợi hại. Tốt nhất có thể vượt qua ta. Như vậy sau này ta có thể làm thái thượng hoàng, sống phóng túng rất tốt.

Bạch Tiểu Thuần nghĩ như vậy, lại lập tức vui vẻ, đi nhanh vài bước tới, trực tiếp đến gần cung điện của Chu Tử Mạch. Lúc này cửa lớn của cung điện mở ra. Bà đỡ ôm hài tử đi ra. Không đợi nàng mở miệng, Bạch Tiểu Thuần đã đưa một tay ra nhận lấy.

- Chúc mừng bệ hạ, có được long tử!

- Thưởng, tất cả đều thưởng!

Bạch Tiểu Thuần cười ha hả, một tay ôm nữ nhi, một tay ôm con trai, toàn thân cao hứng bừng bừng khoa chân múa tay. Cũng may hắn chưa tiến vào trong cung, đi thăm Chu Tử Mạch lúc này cũng giống như Tống Quân Uyển, mặc dù đều suy yếu, nhưng lại rất có tinh thần.

Chỉ là nữ nhi của Bạch Tiểu Thuần, ở trong ngực của hắn lúc này không khóc ngược lại còn cười. Nhưng con trai bị Bạch Tiểu Thuần ôm một cái, lại có thể càng khóc dữ dội hơn. Bạch Tiểu Thuần dỗ thế nào cũng vô dụng. Cho dù cũng giơ lên cao, nhưng hài đồng này vẫn khóc. Chu Tử Mạch nhìn thấy liền đau lòng, vội vàng muốn tới ôm đi. Nhưng Bạch Tiểu Thuần cũng không cho.

- Khóc lại khóc đi. Có gì chứ. Không khóc ta thích, khóc ta cũng thích. Điều này nói rõ giống ta. Nhát gan không có việc gì!

Bạch Tiểu Thuần cười ha ha một tiếng, trấn an Chu Tử Mạch. Sau đó, ở trong sự bất đắc dĩ của Chu Tử Mạch, Bạch Tiểu Thuần ôm hai đứa trẻ, hài lòng lao ra khỏi hoàng cung, đến trước mặt đám người Lý Thanh Hậu, Đại Thiên Sư.

- Lý thúc, Đại Thiên Sư, các ngươi nhìn này. Đây là hài tử của ta!

Bạch Tiểu Thuần phấn chấn, đồng thời cũng tràn ngập sự khoe khoang. Hắn ôm hai hài tử, ở trước mặt đám người Lý Thanh Hậu không ngừng khoe khoang.

- Đại sư huynh, sư huynh tới nhìn đi.

- Hứa Bảo Tài, Thần Toán Tử, như thế nào, đây là giống của Bạch Tiểu Thuần ta!

Tất cả mọi người cười ha ha. Cự Quỷ Vương càng kích động hơn, tiến lên giả vờ giả vịt nhìn nữ nhi của Bạch Tiểu Thuần một chút. Nhưng trọng điểm đều đặt ở trên ngoại tôn của hắn, hận không thể từ trong tay Bạch Tiểu Thuần đoạt lấy, ôm vào lòng mình.

- Tiểu Thuần, tên của hai hài tử này, ngươi đã nghĩ xong chưa?

Lý Thanh Hậu cười nhìn tất cả những điều này, trong lòng cảm hoài. Đối với hắn mà nói, hắn đã sớm xem Bạch Tiểu Thuần là con của mình. Hiện tại Bạch Tiểu Thuần sinh ra con nối dõi, đó chính là tôn nữ cùng tôn tử của hắn.

- Tên?

Bạch Tiểu Thuần cúi đầu nhìn nữ nhân trong lòng một chút, trong mắt lộ ra vẻ đắc ý.

- Ta đã sớm nghĩ xong. Nào nào nào, các ngươi cũng giúp ta xem một chút, ta đặt tên này như thế nào.

Trên thực tế Lý Thanh Hậu hỏi xong những lời này, chính hắn lại hối hận. Ở nơi đây nếu nói hiểu rõ ràng đối với Bạch Tiểu Thuần, trừ hắn ra không còn có thể là ai khác? Hắn cũng bởi vì thật sự cao hứng, mới quên mất tính tình của Bạch Tiểu Thuần. Lúc này vừa nhìn Bạch Tiểu Thuần hăng hái bừng bừng, Lý Thanh Hậu lại đột nhiên có một cảm giác bất an.

Trên thực tế, ở đây không chỉ là hắn bất an, Đại Thiên Sư cũng hít vào một hơi. Linh Khê lão tổ cũng có chút há hốc mồm. Càng không cần phải nói tới đám người Trương Đại Bàn, Hứa Bảo Tài cùng với Thần Toán Tử.

Mỗi người bọn họ đều lộ ra thần sắc cổ quái. Thật ra bọn họ dùng đầu ngón chân suy nghĩ, cũng có thể nghĩ ra được, Bạch Tiểu Thuần đặt tên... Nhất định là không hợp với lẽ thường.

Phương diện này khẩn trương nhất, chính là Cự Quỷ Vương. Hắn cũng không muốn ngoại tôn của mình sau này mang theo một cái tên khó nghe suốt đời. Lúc này hắn vội vàng mở miệng.

- Ta cũng nghĩ được. Để ta nói trước...
Bạn cần đăng nhập để bình luận