Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1108: Rùa Vĩnh Hằng (2)

Không có để ý tới con rùa đen nhỏ nói cái gì, người canh giữ lăng mộ chợt giơ tay phải lên, cách không chộp một cái. Con rùa đen nhỏ kêu thảm một tiếng, đang muốn né tránh. Ánh mắt của người canh giữ lăng mộ lóe lên, tức giận quát một tiếng.

- Môi hở răng lạnh. Rùa của vĩnh hằng, đừng nói với ta là ngươi còn chưa có thức tỉnh. Còn không qua đây!

Thân thể con rùa đen nhỏ run lên. Trong mắt nó lộ ra sự giãy dụa. Nhưng rất nhanh, nó lại thở dài một tiếng, giống như chấp nhận số mạng. Không cần người canh giữ lăng mộ tới bắt, nó khẽ gầm lên.

- Được rồi được rồi. Ngươi muốn cái gì?

- Máu của ngươi!

Ánh mắt của người canh giữ lăng mộ sắc bén vô cùng. Con rùa đen nhỏ hung hăng cắn răng. Đầu của nó cuối cùng chợt vươn dài ra, quay đầu lại hướng về phía cổ của mình, lại rắc rác một tiếng hung hăng cắn xuống.

Sau khi cắn rách ra, xương đầu của nó bay lên. Đồng thời, có số lượng lớn máu tươi trực tiếp theo vết thương của nó, phun ra. Những tia máu tươi theo đó tản ra. Thân thể của nó cũng trở nên vô cùng ảm đạm. Cho đến giống như sắp đến cực hạn, trong nháy mắt đầu con rùa đen nhỏ tới gần, nối liền cùng cái cổ. Trong chớp mắt, dường như hoàn toàn chưa hề có vết thương.

- Lão gia hỏa, ngươi muốn ta đều đã cho ngươi!

Trong sự suy yếu, con rùa đen nhỏ hóa thành một luồng ánh sáng trắng. Nó không để ý tới người canh giữ lăng mộ, mà trở lại trong túi đựng đồ của Bạch Tiểu Thuần. Nhưng rất nhanh hắn lại lộ ra đầu.

- Ta nói này lão gia hỏa, lấy hiểu biết của ta đối với Bạch tiểu tử, hắn cũng không hay tức giận. Chỉ khi nào hận một người, có lẽ sẽ vĩnh viễn không tiêu tan...

Người canh giữ lăng mộ lạnh lùng liếc mắt nhìn con rùa đen nhỏ. Lúc thu hồi ánh mắt, hắn vung tay phải lên. Nhất thời máu của con rùa đen nhỏ ngưng tụ lại cùng một chỗ, sau đó hóa thành một quả cầu máu cực lớn, lao thẳng đến chỗ hai bộ hài cốt kia. Trong phút chốc quả cầu máu lại dung nhập đi vào, khiến cho ánh sáng màu vàng cùng ánh sáng thủy tinh của hai bộ hài cốt này trong khoảnh khắc trở nên vô cùng mãnh liệt, vượt qua ánh sáng trước kia.

Bất Tử Quyển nồng đậm cùng khí tức Trường Sinh Quyển không ngừng bạo phát!

Lai lịch của hai bộ hài cốt này cũng không tầm thường. Năm đó Quỷ Mẫu rơi xuống mảnh thế giới này, bị nhốt ở bên trong vùng cấm sinh mạng. Người canh giữ lăng mộ từng cùng nàng đã từng có giao hẹn.

Trong tương lai, một ngày nào đó, hắn giúp đỡ Quỷ Mẫu, để cho nàng rời khỏi mảnh thế giới này!

Ở dưới giao hẹn này, Quỷ Mẫu cũng đồng ý để người canh giữ lăng mộ đặt hai bộ hài cốt này ở tầng thứ hai bên trong thuyền quỷ, mặc cho hai cỗ hài cốt này hấp thu khí tức bên trong thiên ngoại đến từ quỷ thuyền.

Ở dưới khí tức thiên ngoại tẩm bổ, khiến cho khí tức của hai bộ hài cốt này càng thêm cường hãn, giống như bị tinh luyện. Đồng thời, dựa theo giao hẹn cùng người canh giữ lăng mộ, Quỷ Mẫu cũng nhiều lần tự mình ra tay, dựa vào nàng từng là cảnh giới tu vi Thiên Tôn, không ngừng chế luyện hai bộ hài cốt này, càng thêm thông hiểu đạo lí, trọn vẹn một khối!

Dần dần, ở dưới bao nhiêu năm ngưng luyện, hai bộ hài cốt này mặc dù thoạt nhìn không có gì biến hóa quá lớn, nhưng trên thực tế ở trong sự dung hợp này, đã nhanh muốn trở thành một viên... Tuyệt thế đại dược!

Mà sở dĩ người canh giữ lăng mộ làm như vậy, chính là vì hắn linh cảm được kế hoạch tới từ Thiên Tôn. Chỉ có điều so sánh với Thiên Tôn, người canh giữ lăng mộ ở trên Bất Tử Trường Sinh Đan, còn có cải tiến.

Đồng thời, đối với lựa chọn hài cốt, hắn cũng có ưu thế vượt qua Thiên Tôn. Hai bộ hài cốt này là do hắn dựa vào ký ức, ở dưới tình huống Thiên Tôn cũng không biết, từ trong hài cốt của các triều đại Khôi Hoàng tìm ra xương cốt đồng nguyên!

Chỉ có điều ở trên trường sinh cốt, mặc dù thoạt nhìn trường sinh này nồng đậm, nhưng trên thực tế lại không hoàn mỹ. Cho nên người canh giữ lăng mộ cần mượn lực lượng thiên ngoại trên thuyền quỷ, cùng với tu vi của bản thân Quỷ Mẫu, ở dưới sự phối hợp của hắn, đang chế luyện.

Lúc này hắn hít một hơi thật sâu. Sau khi máu của con rùa đen nhỏ dung nhập hai bộ hài cốt này, hai tay của người canh giữ lăng mộ bấm quyết. Trong mắt hắn lập lòe tia sáng kỳ dị. Hắn về phía hai bộ hài cốt, hung hăng nhấn một cái.

- Dung!

Theo hắn gầm nhẹ một tiếng, máu của con rùa đen nhỏ bỗng nhiên bốc cháy lên, hoàn toàn dung nhập vào bên trong hai bộ hài cốt, không ngừng rèn luyện tạp chất bên trong. Hai bộ hài cốt này cũng lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được, dung hòa, trở thành tro bụi...

Mà lưu lại, lại lực sinh cơ dồi dào của Bất Tử Trường Sinh Công!

Sức sống này hóa thành làn khói màu vàng cùng thủy tinh. Ở bên trong máu tươi này không ngừng giao hòa cùng một chỗ, giống như luyện đan, theo máu tươi thiêu đốt càng lúc càng ít. Làn khói màu vàng cùng thủy tinh cũng hoàn toàn quấn lấy nhau. Từ từ... sau khi máu tươi này hoàn toàn tiêu tan, nói hình thành một viên... đan dược giống như hư ảo không phải là thực chất!

Đan dược này chợt nhìn thoáng qua là màu vàng. Nhưng nhìn kỹ, lại lấp lánh, trong suốt giống như thủy tinh. Trong nháy mắt khi nó vừa xuất hiện, bên trong tản ra khí tức, vừa giống bất tử, lại giống như trường sinh!

Viên đan dược này... Chính là thứ Thiên Tôn khát vọng, Bất Tử Trường Sinh Đan!

Chỉ có điều ở trong tay Thiên Tôn, trước sau không thành công. Mà ở dưới sự chuẩn bị cùng các loại tính toán của người canh giữ lăng mộ, lại chế luyện ra được thành công trước Thiên Tôn.

Nhìn viên đan dược, người canh giữ lăng mộ cười. Tiếng cười của hắn khàn khàn, mang theo sự tang thương, còn có ý ly biệt đối với mảnh thế giới này. Tay phải hắn vung mạnh lên, trực tiếp cuốn viên tuyệt thế đại đan... về phía Bạch Tiểu Thuần!

Bạch Tiểu Thuần không được phép từ chối. Trong chớp mắt, viên tuyệt thế đại đan lại đụng chạm tới mi tâm của Bạch Tiểu Thuần, lập tức dung nhập trong cơ thể hắn, trực tiếp lại hóa thành tiếng nổ lớn ngập trời. Ở trong đầu Bạch Tiểu Thuần, trực tiếp nổ tung!

Thân thể hắn chấn động mãnh liệt. Một sức sống đồng nguyên không có cách nào tưởng tượng được đến từ Bất Tử Trường Sinh Công, ở trong cơ thể hắn, ầm ầm dâng lên!

Sức sống này điên cuồng mãnh liệt, trực tiếp lại đánh nát tất cả băng phong Bạch Tiểu Thuần trước đó, khiến cho hai mắt của hắn chợt mở ra. Trong tiếng thở dốc, ánh mắt sắc bén nhìn về phía người canh giữ lăng mộ.

- Vì sao?

Bạch Tiểu Thuần mở miệng gằn từng chữ hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận