Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 464 : Cự Nhân tàn cốt

Bạch Tiểu Thuần nghĩ mình cũng nên nhập gia tùy tục, hắn cố gắng bắt chước điệu bộ của những người khác, bày ra dáng vẻ lạnh lùng, sắc mặt âm trầm đi một tí, rồi dung nhập vào dòng người.

Bỗng hắn dừng lại, nhìn vào một cửa hàng.

"Tán Hồn Các?" Bạch Tiểu Thuần nhìn tên cửa hàng, rồi nhìn vào trong, trong cửa hàng này bày rất nhiều chai lọ, bên trong chứa cái gì đó rất kì dị, khiến nhiều tu sĩ tò mò đi vào quan sát.

Bạch Tiểu Thuần cũng hiếu kỳ đi vào, bộ dạng ra vẻ, nhìn đại vào một cái bình nhỏ, đôi mắt hắn bỗng mở to.

Trong bình có một nhúm sương mù đang nằm im lặng, nhưng Bạch Tiểu Thuần vừa tới gần, sương mù đột nhiên cuồn cuộn, ngưng tụ thành một gương mặt người, dán sát mặt vào thành bình, nhìn hắn chằm chằm.

Đó là gương mặt một nữ tử, rất là dữ tợn, ánh mắt hung tàn, lúc nào cũng như muốn lao ra khỏi cái chai, đánh Bạch Tiểu Thuần, đây là một cái oan hồn!

Bạch Tiểu Thuần bị bất ngờ, kinh hô một tiếng, những tu sĩ trong cửa hàng đều cau mày quay sang nhìn hắn, ngay lúc đó, tất cả sương mù trong những cái chai trong cả cửa hàng đều ngưng tụ thành mặt người, dán chặt vào thành bình, như vừa tỉnh dậy, đều chằm chằm nhìn Bạch Tiểu Thuần.

Bị nhiều oan hồn nhìn chằm chằm, Bạch Tiểu Thuần run run.

Bên tai hắn bỗng như nghe thấy tiếng khóc, tiếng cười, tiếng hát, chúng hòa quyện vào nhau, quấn vào trong thần hồn của hắn, dây dưa không đi.

"Thả ta ra ngoài!"

"Đại ca ca, ngươi còn nhớ ta không. . . Chúng ta biết nhau đó."

"Nhỏ tí như con nít như ngươi, năm đó lão phu không biết đã nuốt bao nhiêu đứa!"

"Hặc hặc, hặc hặc. . ."

Những âm thanh này càng ngày càng nhiều, nổ lùng bùng trong đầu Bạch Tiểu Thuần, hắn ngẩng phắt đầu lên, cả người tỏa ra hàn khí, Bất Tử Cấm chi lực tỏa ra, tạo thành một cái phong ấn, đập một cái vào ngực.

Tất cả âm thanh biến mất, mọi thứ quay trở lại như thường, những oan hồn thấy mình không tác động được tới tâm thần của Bạch Tiểu Thuần nữa, thì nhắm mắt lại, lại hóa thành sương mù, trôi nổi bất động.

Các tu sĩ trong cửa hàng đều nghiêm nghị nhìn Bạch Tiểu Thuần, sau đó quay đi, tiếp tục lựa chọn oan hồn cho mình.

Bạch Tiểu Thuần nhìn quanh, từ trong góc cửa hàng, một lão giả áo bào xám đi ra, tóc lão cũng màu xám, chắp tay sau lưng, mỉm cười nhìn Bạch Tiểu Thuần.

"Mới tới?" Lão giả khẽ hỏi.

Bạch Tiểu Thuần gật đầu, trong lòng buồn bực, hắn đã đoán ra vì sao ở đây mọi người đều không thích nói chuyện.

"Ở chỗ này, nếu không muốn tự nhiên bị các oan hồn dây dưa, thì chỉ nên nói nhỏ thôi, tốt nhất là truyền âm."

"Ở vùng đất này, oan hồn rất nhiều, có cái nhìn thấy được, có cái không thể, trong những cái bình này chính là phong ấn vong hồn, ở Trường Thành, hồn chính là tài nguyên tốt nhất, muốn tu hành, luyện dược, hay chế pháp bảo, đều có thể dùng hồn để thay thế." Lão giả mỉm cười, quay người rời đi.

Bạch Tiểu Thuần nhìn quanh, thấy có một hồn trúc cơ, giá không hề thấp, hồn cấp kết đan càng đắt hơn, còn hồn từ nguyên anh thì hoàn toàn không có.

Không lâu sau, Bạch Tiểu Thuần rời khỏi cửa hàng, lần này hắn rất cẩn thận, không nói một lời nào nữa, đến khi trăng sáng đã treo cao, hắn đi tới một cửa hàng khác.

Cửa hàng này là bán thổ dân!

Những thổ dân này có hình dáng giống hệt tu sĩ, chỉ khác là họ cao hơn, lớn hơn, ai cũng cao hơn một trượng, thân thể vừa thô vừa to.

Một đám thổ dân đã bị phong ấn, nằm trong quan tài, nữ có nam có, thân thể cường hãn chính là đặc điểm nổi bật của họ.

"Tiền bối, Hoang bộc ở chỗ ta, không dám nói là tốt nhất của Giới Thành, nhưng chắc chắn là số một số hai đó." Nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần đi vào, một tiểu nhị tu vi trúc cơ, da mặt vàng bủng vội vàng chạy tới, cung kính khẽ bắt chuyện.

Bạch Tiểu Thuần tò mò đi tới ngắm nghía, thấy hàm răng của các thổ dân sắc nhọn không khác gì hung thú, thì vô thức hít sâu một hơi.

"Ngươi nhìn hàm răng của bọn chúng đi, xương cốt bọn chúng nữa, sức lực cơ thể chỗ nào cũng cực kỳ cường hãn, để làm tôi tớ chính là lựa chọn tốt nhất, chúng đều đã bị phong ấn, tiền bối có thể điều khiển sinh tử của bọn chúng chỉ bằng một ý niệm mà thôi.

"Không giống Trần Mạn Dao ta . ." Bạch Tiểu Thuần tò mò, nhìn thật kĩ. Đến khi quyết định mua, mới phát hiện ở đây, ngoài linh thạch, chỉ có chiến công mới có thể dùng làm tiền để trao đổi, điểm cống hiến không là cái gì cả.

"Một thổ dân mà thôi, mà mắc như vậy. . ." Bạch Tiểu Thuần nghĩ thầm, tiểu nhị làm ở đây đã nhiều năm, nhìn nét mặt của Bạch Tiểu Thuần là mơ hồ đoán ra ý nghĩ của hắn, khẽ bật cười.

"Tiền bối chắc mới tới đây có phải không, những thổ dân này giá không đắt đâu, thổ dân ở ngoài trường thành ấy, họ mà bắt được một tu sĩ trúc cơ, giá bán còn đắt hơn gấp mười lần một thổ dân cùng tu vi đấy!"

"A? thổ dân Man Hoang bán tu sĩ?" Bạch Tiểu Thuần sững sờ.

"Đương nhiên, đối với thổ dân, tu sĩ chính là thuốc bổ hàng đầu, bọn chúng thiếu thốn linh khí, mà trong cơ thể tu sĩ có Linh Hải, đối với bọn họ, tu sĩ. . . Chính là linh thạch di động!" Tiểu nhị nhàn nhạt đáp.

Bạch Tiểu Thuần kinh hãi, mình mà bị đám thổ dân kia bắt được, coi mình thành linh thạch, đem đi… ai da, nghĩ thôi là cả người đã run lên.

"Ở đây nguy hiểm quá. . ." Bạch Tiểu Thuần mặt mày nhăn nhó đi ra, không còn tâm tư đi dạo nữa, bèn quay về khách sạn, mặt mày ủ rũ.

Đến sáng sớm, Triệu Thiên Kiêu đã gọi hắn, mọi người rời khỏi Giới Thành, bay vào sâu trong Trường Thành.

Tốc độ của họ rõ ràng bị giảm đi, vì linh khí ở đây quá mỏng, nếu để tiêu hao quá nhiều, sẽ rất khó bổ sung lại được.

Mặt đất từ màu đen từ từ chuyển dần sang màu đen tím, như màu máu ngâm trong nước, nước sông cũng vậy, một màu tím đen nhìn rất hãi.

Núi non trụi lủi, không một ngọn cây ngọn cỏ, thỉnh thoảng lại thấy những sơn thôn hoang phế từ lâu, những oan hồn cả đàn cả lũ gào thét bay qua, có lần, Bạch Tiểu Thuần còn nhìn thấy ít nhất hơn mười oan hồn cấp kết đan, uy áp tỏa ra mạnh mẽ.

Cũng may những oan hồn này đều không có ý công kích, bay vèo qua bên mọi người.

Bạch Tiểu Thuần ngậm chặt miệng, quyết không để buột ra một âm thanh nào , đến khi những oan hồn đó đi xa, mới thở ra.

Họ hầu như không còn nhìn thấy thân ảnh tu sĩ đi lại, người ở rất thưa thớt, đều là đất cằn sỏi đá, thỉnh thoảng mới có một vài cây cỏ loe ngoe.

Nhưng những cây cỏ này, cây nào cũng có hình dạng quỷ dị, hung tàn.

Bạch Tiểu Thuần tận mắt nhìn thấy một cây đại thụ đang chạy trên mặt đất, đuổi theo một con báo thân dài chừng ba trượng, toàn thân đen kịt, mọc đầy gai, cái cây nhanh chóng đuổi kịp, cắm rễ vào thân con báo, hút khô con vật.

Rồi từ trong một cái khe trong hạp cốc, bỗng có một bàn tay to tướng bỗng thò ra, bàn tay này đã mục nát hơn phân nửa, nhưng tốc độ cực nhanh, khí thế mạnh mẽ, túm lấy một con chim lớn lông đen đang bay trên bầu trời, bóp mạnh một cái, máu tươi tràn ra, mọi người như nghe thấy tiếng nhấm nháp, nhai nuốt lép nhép làm cho tóc tai ai nấy dựng đứng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận