Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1401: Mạnh Mẽ Chém Đại Hoàng Tử! (2)

Tiếng sấm chấn động cả vùng. Bất luận là hoàng cung hay là cả Tà Hoàng Thành, lúc này đều run rẩy mãnh liệt. Thậm chí cũng không thiếu kiến trúc trực tiếp sụp xuống.

Trong lúc vô số người kinh ngạc kêu lên, tất cả thần thông của Bạch Tiểu Thuần đều bị vỡ nát diệt vong giống như bị bẻ gãy nghiền nát vậy. Tu vi của hắn, thân thể của hắn, hình như ở trước mặt một đòn Thái Cổ này, vẫn không có cách nào chống đỡ được!

Nhưng sau khi những điều này chồng chất lên nhau, ở chung một chỗ, đối với việc suy yếu một một đòn Thái Cổ này, cũng cực kỳ rõ ràng. Nhất là Quá Khứ Kinh cùng Sinh Tử Môn ngăn cản cuối cùng. Ở trong một tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc vang lên, Bạch Tiểu Thuần mặc dù điên cuồng phun ra máu tươi, nhưng hắn rốt cuộc đã đỡ được một đòn này!

- Không có khả năng!

Ở phía xa Quảng Mục Thiên Tôn, kinh ngạc la lên thất thanh.

Các Thiên Tôn khác nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cũng kinh hãi trợn mắt há hốc mồm. Càng không cần phải nói tới Bán Thần cùng Thiên Nhân. Lúc này toàn bộ những người ở bên trong Tà Hoàng Thành, nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, tâm thần đều bị chấn động mãnh liệt.

Cho dù là bản thân Tà Hoàng, ánh mắt thoáng ngưng trọng. Dường như hắn suy nghĩ tới điều gì đó. Đồng thời, bản thân hắn ở bên trong mật thất của hoàng cung, khóe miệng thoáng lộ ra một nụ cười giả tạo khó lường.

Cùng lúc đó, ở vòng xoáy gió lạnh chỗ đại hoàng tử bên cạnh Bạch Tiểu Thuần, cũng ở dưới sự kiên của Bạch Tiểu Thuần trì, mặc dù tán loạn hơn rất nhiều, nhưng lại dĩ nhiên chẻ thân thể của đại hoàng tử thành xương!

Loại đau khổ này, không có cách nào hình dung!

Cuối cùng kể cả xương đầu của hắn cũng theo những máu thịt bay ngang cùng tiếng kêu thê lương thảm thiết không gián đoạn, đã bị diệt sạch!

Duy nhất chỉ có hồn của hắn, bị Bạch Tiểu Thuần nắm ở trong tay.

Bạch Tiểu Thuần vốn có thể trực tiếp giết chết hắn. Nhưng hắn không làm như vậy. Hắn cũng không nguyện ý làm như vậy. Hắn muốn báo thù. Cho dù tàn nhẫn, cho dù thời gian không đủ, nhưng hắn cũng không thể để cho đại hoàng tử này dễ dàng tử vong như vậy!

Trong hoàng cung khôi lỗi Thông Thiên, ánh mắt Khôi Hoàng trước khi chết, hơn mười vạn người thế giới Thông Thiên trong trận pháp bất lực, thê nhi của mình gặp nguy cơ sinh tử. Còn có Tống Khuyết tử vong!

Tất cả đều khiến cho Bạch Tiểu Thuần... Làm sao có thể dễ dàng như vậy, để đại hoàng tử này chết đi được!

Cho nên, cho dù đến lúc này, Bạch Tiểu Thuần vẫn còn trực tiếp rút đi hồn của đại hoàng tử!

- Ngươi không phải thích đổi thân thể sao? Ta cho ngươi đổi!

- Ngươi không phải thích chế tạo ra khôi lỗi sao? Ta làm cho ngươi!

- Ngươi không phải thích luyện hóa sao? Ta tới luyện ngươi!

Nghe được lời Bạch Tiểu Thuần nói, hồn của đại hoàng tử lộ ra vẻ mặt kinh hoàng hoảng sợ. Sự tuyệt vọng mãnh liệt phát ra từ trong hồn hắn.

- Phụ hoàng cứu ta!

Hình như ngoại trừ những lời này, hắn đã không nói gì khác nữa. Lúc này không đợi nói xong, Bạch Tiểu Thuần dĩ nhiên cầm hồn của đại hoàng tử trong tay, trực tiếp ném vào bên trong túi trữ vật. Thân thể hắn thoáng một cái, đột nhiên lùi về phía sau. Hắn biết mình ở trên Tiên Vực của Vĩnh Hằng này, đã gây ra một tai họa cực lớn!

Tai họa này to lớn, đủ để chấn động tất cả tu sĩ trong toàn bộ Tiên Vực của Vĩnh Hằng. Giết Tuyệt Địa, bắt Nguyên Yêu, giam cầm đại hoàng tử!

Tất cả những điều này đều khiến cho giữa Tà Hoàng Triều cùng hắn dĩ nhiên đến một cục diện không chết không thôi. Mặc dù Bạch Tiểu Thuần không biết vì sao Tà Hoàng cuối cùng mới xuất hiện. Nhưng hắn hiểu rõ, mình đã không có lựa chọn nào khác!

- Quay về quạt tàn!

Bạch Tiểu Thuần quyết định thật nhanh. Lúc này hắn lui về phía sau, trong thần niệm chuyển một cái. Thân thể hắn nhất thời hóa thành hư ảo, mắt thấy sẽ biến mất. Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên có một tiếng hét dài, lại trực tiếp từ trong hoàng cung bạo phát ra.

Trong tiếng nổ lớn, một chỗ đại điện trong hoàng cung trực tiếp tan vỡ. Từ bên trong nhanh chóng có một bóng người lao ra, giống như lưu tinh. Bóng người này mặc đế bào, mang theo đế quan. Đó chính là Tà Hoàng!

Hắn đi ra, tốc độ vượt qua tia chớp, trong chớp mắt đã đến trước mặt Bạch Tiểu Thuần. Trong mắt hắn lộ ra ánh sáng kỳ lại. Tay phải hắn còn bấm quyết, đột nhiên chỉ một cái!

- Bạch Tiểu Thuần, quạt Chúa Tể quả nhiên bị ngươi nhận được. Bản hoàng vì giờ phút này, đã quan sát ngươi rất lâu... Hiện tại, liền mang theo ta, trở lại quạt Chúa Tể!

Giọng nói này người ngoài không nghe thấy, nhưng lại trực tiếp nổ tung ở trong tâm thần Bạch Tiểu Thuần,.

Cùng lúc đó, theo một ngón tay Tà Hoàng hạ xuống, giống như giữa hắn cùng với Bạch Tiểu Thuần, lại trực tiếp thành lập liên hệ ở trên trình độ nào đó. Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần đột nhiên thay đổi trong nháy mắt. Thân ảnh của hắn trực tiếp mơ hồ. Bóng dáng của Tà Hoàng cùng với ánh mắt chờ mong cùng tham lam, cũng trở nên mơ hồ.

Trên Tiên Vực của Vĩnh Hằng, giữa không trung Tà Hoàng Thành, thân ảnh Bạch Tiểu Thuần biến mất trong một cái chớp mắt, bóng dáng Tà Hoàng cũng biến mất không thấy...

Trong tinh không, tối đen một mảnh, chỉ có ánh sáng của bản thân quạt tàn. giống như là thêm một ngọn đèn dầu trong hư vô tối tăm này. Giờ khắc này ở trên quảng trường của quạt tàn này, tiểu khí linh đang lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn hai nữ tử cùng một thi thể trước mắt.

Tướng mạo hai nữ tử đều tuyệt mỹ. Lúc này mặc dù suy yếu hôn mê, nhưng sinh mạng lại không đáng ngại. Mà bụng dưới của các nàng lộ ra, cũng khiến cho bác học tiểu khí linh, không biết đây là cái gì nguyên nhân.

- Làm cái gì vậy?

Tiểu khí linh rất phiền muộn.

- Thật là gia hỏa vô sỉ đáng chết. Thế nào ngay cả thi thể cũng đưa tới...

Tiểu khí linh có chút bất mãn. Nó cũng không biết quan hệ giữa hai nữ tử này cùng Bạch Tiểu Thuần là thế nào. Lúc này nó chỉ có thể ngồi xổm ở một bên, vừa đờ người ra, vừa thở dài.

Trên thực tế ở trong khoảng thời gian Bạch Tiểu Thuần rời đi, hắn ngay cả ngủ say cũng không ngủ được. Mỗi lần nghĩ đến trên đỉnh đầu của mình xuất hiện thêm một người chủ nhân. Mình tự do đã nhiều năm tháng, đột nhiên trở nên không tự do. Những điều này đều làm cho hắn ủy khuất. Đồng thời, nó cũng xúc động thổn thức về vận mạng của mình.

Lúc này nó đang theo thói quen tiếp tục cảm thán. Bỗng nhiên, biểu tình trên mặt tiểu khí linh chợt biến hóa, bộ dạng không còn buồn bực, mà vội vàng lộ ra vẻ tươi cười, bộ dạng lấy lòng, khom người, nhìn về phía quảng trường cách đó không xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận