Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 344: Hoàn tất những công việc còn dây dưa chưa làm

Nghịch Hà Tông, đã vào chủ trung du!

Việc này đã làm oanh động tất cả tông môn và gia tộc tu chân của khu vực trung du, ba đại tông môn kia im lặng như mặc nhiên thừa nhận, khiến việc này đã được truyền tin khắp nơi chỉ trong một thời gian rất ngắn.

Điều này chứng tỏ bố cục khu vực trung du đã hoàn toàn thay đổi, một trong tứ đại bá chủ được thay bằng người khác.

Cả Nghịch Hà Tông trở nên vô cùng bận rộn, tất cả đệ tử bất luận tu vi đều bị điều động vào việc xây dựng lại tông môn.

Nghịch Hà Tông xây sơn môn ngay trên mảnh đất đã từng là sơn môn của Không Hà Viện!

Ngọn núi này được sửa lại, sao cho vừa có thể công lại có thể thủ, cửa sơn môn làm sao phải chịu đựng được thời gian ít nhất vạn năm, đại biểu cho sự huy hoàng của Nghịch Hà Tông!

Khu vực chính của sơn môn mới là một ngọn núi, núi này sừng sững chắn giữa Thông Thiên Hà, như muốn chặn ngang dòng chảy, nhưng thực tế lại có chỗ để Thông Thiên hà vẫn tiếp tục chảy qua.

Ngọn núi này rất cao, nhìn không thấy đỉnh, chỉ thấy mây mù lượn quanh, khí thế ngất trời.

Núi này, được đặt tên là Nghịch Hà sơn! Là nơi ở cho các lão tổ, các chí bảo, linh bảo, là nơi quyết định tương lai của Nghịch Hà Tông.

Đồng thời, lấy Nghịch Hà sơn làm trung tâm, bốn dãy sơn mạch được dời tới, kéo dài ngàn dặm, mỗi sơn mạch đều có tám ngọn núi!

Bốn sơn mạch này được phân cho tứ mạch Linh, Huyết, Huyền, Đan!

Đối diện cửa chính của Nghịch Hà Tông, bên kia Thông Thiên Hà, là một cự nhân toàn thân tràn đầy huyết khí, đôi mắt nhắm nghiền như ngủ say, chính là... Huyết Tổ!

Ở bên này, chính là Không Dong Tà Thụ, cùng với Cự Nhân thủ hộ cho Nghịch Hà Tông.

Hai cự vật khổng lồ chính là sự uy hiếp của Nghịch Hà Tông với các tông môn trung du khác, sự uy hiếp này rất mạnh mẽ, đủ khiến các tông môn đều phải kiêng kị.

Và lúc đó, Nghịch Hà Tông cũng phái ra sứ giả trở về thông báo những quy tắc cho bốn tông môn hạ du thuộc về Nghịch Hà Tông, đưa mọi thứ trở về quỹ đạo, mỗi năm đều phải nộp rất nhiều tài nguyên cho Nghịch Hà Tông, cung phụng Nghịch Hà Tông giống như Nghịch Hà Tông ngày xưa.

Về mặt đối ngoại, Nghịch Hà Tông tuyên bố phong tỏa, trước khi tông môn mới tu kiến xong, không cho phép bất kì thế lực nào bước vào phạm vi của mình nửa bước.

Đây chính là pháp lệnh đầu tiên Nghịch Hà Tông tuyên bố, với uy áp Nghịch Hà Tông tạo ra khi tiêu diệt Không Hà Viện, không một tông môn nào dám phạm vào, ngay cả ba đại tông trung du còn lại cũng không ai muốn chọc vào.

Dù so với họ, Nghịch Hà Tông yếu hơn, nhưng cũng đã được thượng tông thừa nhận, họ không dám đắc tội.

Thế nên, khu vực thuộc Nghịch Hà Tông hoàn toàn yên bình, xung quanh nhiều người kích động, nhiều người hồi hộp, căng thẳng, nhưng Nghịch Hà Tông không thèm để ý những chuyện này.

Họ còn có rất nhiều việc phải làm, xây dựng sơn môn, điều chỉnh lại hạ du, quản lý một khu vực hạ du Tu Chân Giới với quy mô lớn hơn phạm vi của tông môn gấp mấy lần, mà việc nào, cũng đòi hỏi phải tính toán, chuẩn bị và thực hiện kĩ càng.

May mà tứ mạch sau khi bàn bạc, các lão tổ đã quyết định chia ra, mỗi mạch có một sơn mạch riêng, tự dựa theo nhu cầu và phong cách của mình để phát triển.

Linh Khê Nhất Mạch nhờ có Bạch Tiểu Thuần, chiếm lấy đông mạch, vẫn chia làm bảy ngọn núi như hồi ở Linh Khê Tông, ngọn thứ tám dành cho tu sĩ kết đan sử dụng.

Huyết Khê Nhất Mạch chiếm nam mạch, nơi đây gần với Huyết Tổ chi thân nhất, hỗ trợ cho việc tu hành của Huyết Khê Nhất Mạch, song từ nay sẽ có tới tám Huyết Tử cho tám núi, mỗi Huyết Tử, đều phải là tu sĩ kết đan!

Huyền Khê Nhất Mạch lấy trận pháp và tu hành phân làm chủ, Đan Khê Nhất Mạch lại chui đầu vào dược đạo, cũng nhờ vậy, bố cục của Nghịch Hà Tông lại trở thành hoàn thiện, hoàn toàn phù hợp với định nghĩa của một đại tông!

Có rất nhiều việc phải làm, nhưng may thay, đã có các lão tổ tứ mạch xử lý, Bạch Tiểu Thuần lại trở thành rảnh rỗi. Thấy mọi người bận rộn, hắn cảm thấy nhàm chán, lúc đầu còn thấy khoái vụ đi đến đâu cũng được các đệ tử sùng kính chào hỏi, nhưng dần dần cũng không còn thấy thích nữa.

"Thôi, đi tìm tiểu muội tám chuyện vậy." Bạch Tiểu Thuần tự nhủ, đi tìm Hầu tiểu muội.

"Tiểu muội..." Bạch Tiểu Thuần vừa mới mở miệng...

"Tiểu Thuần ca ca, huynh đừng quấy rầy muội, muội đang bận." Hầu tiểu muội lau mồ hôi, quăng ra một câu, người vẫn không ngừng làm việc.

Bạch Tiểu Thuần lúng túng, đứng như trời trồng ở đó một lúc lâu, chợt nhìn thấy Trương Đại Bàn.

"Đại sư huynh..."

"Tiểu Thuần, có chuyện gì tí nữa nói, ta còn phải luyện linh..." Trương Đại Bàn nghiêm nghị, quay lại tiếp tục cùng đám Hứa Mị Hương làm việc.

Bạch Tiểu Thuần cười ngượng, đang định đi, chợt thấy Hầu Vân Phi từ đằng xa bay tới.

"Hầu đại ca..."

"Tiểu Thuần, tránh đường tí, sư tôn bảo ta đi sửa lại pháp các..." Hầu Vân Phi bước chân không ngừng, ầm ầm bay mất.

Bạch Tiểu Thuần cười khổ, đi qua Huyết Khê Nhất Mạch, vừa bước vào, đã thấy Tống Quân Uyển đang chỉ huy đệ tử xây lại Trung phong.

"Tống tỷ tỷ..."

"Dạ Táng, đi chỗ khác chơi!" Tống Quân Uyển phẩy tay, tiếp tục công việc chỉ huy.

Bạch Tiểu Thuần trợn tròn mắt, đang định lên tiếng, sau lưng vang lên một giọng run run.

"Thiếu tổ, hay người… xin người đi chỗ khác, người đứng ở đây, ta hồi hộp..."

Bạch Tiểu Thuần thở dài, lặng lẽ bỏ đi.

Những người hắn quen chẳng ai có thời gian để ý tới hắn, ai cũng có việc phải làm, ngay cả Thiết Đản cũng được sai đi chỉ huy chiến thú hỗ trợ làm việc.

Bạch Tiểu Thuần cảm thấy hình như trong cả Nghịch Hà Tông chỉ còn có một mình hắn là nhàn rỗi, chẳng có việc gì làm. Người có quyền sai hắn đi làm việc, chỉ có các lão tổ, mà đám lão tổ kia thì đều đang bận bàn việc đại sự với nhau, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng họ cãi nhau ầm ĩ.

“Ai bảo người giỏi luôn có nhiều việc phải làm, nhưng thiếu tổ ta lợi hại như vậy, sao lại chẳng có việc gì làm thế này..." Bạch Tiểu Thuần thật sự không nghĩ ra mình làm được cái gì, đành cảm khái như vậy.

"Mà thôi, hay ta đi luyện dược vậy..." Bạch Tiểu Thuần tới bờ Thông Thiên Hà tìm một chỗ ngồi xuống, cố gắng làm cho mình trở nên bình tĩnh, nghĩ tới chân ý Nghịch Hà Đan trong giọt máu Chân Linh nữ anh đã cho mình.

"Người đã cho ta tạo hóa, ta nhất định phải luyện ra Nghịch Hà Đan cho người!" Bạch Tiểu Thuần thầm nghĩ.

Trời dần về khuya, tu sĩ đều đã đi nghỉ ngơi, trời đất trở nên tĩnh lặng. Trên chiến trường, thi thể tu sĩ Nghịch Hà Tông đều đã được dọn dẹp, người của Không Hà Viện cũng đã được dọn hơn phân nửa, số lượng còn sót lại cũng phải mất mấy ngày nữa mới dọn xong.

Mặt trăng tỏa ánh sáng trên cao, cả đất trời thanh tịnh, một đám mây đen từ đâu xuất hiện, che khuất vầng trăng, trong bóng đêm, một thân ảnh trắng toát từ trong hư không từ từ xuất hiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận