Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1105: Ba Lạy Tạ Ơn Thầy (2)

Ánh mắt hắn cũng từ phía trong hư vô thu hồi. Thời điểm cúi đầu xuống... ánh mắt hắn rơi xuống... trên người Bạch Hạo cùng với trên người Bạch Tiểu Thuần xuất hiện ở nơi đây.

Toàn thế giới, Bạch Hạo không có lựa chọn nào khác. Nơi duy nhất có thể chống lại sự truy sát của Thiên Tôn mà hắn nghĩ tới, cũng chỉ có ở đây!

Cho dù người canh giữ lăng mộ đã dầu hết đèn tắt, bất cứ lúc nào cũng có khả năng trở về đất cũ, nhưng dù sao hắn cũng là... Minh Hoàng đời trước. Dù sao cũng là... tồn tại năm tháng vô tận, người canh giữ lăng mộ của toàn thế giới!

Sau khi truyền tống Bạch Tiểu Thuần đến nơi này, trong lòng Bạch Hạo thở phào nhẹ nhõm. Hiện tại thần hồn của hắn đã ở trong hai mươi hai màu lửa này thiêu đốt, trở nên mơ hồ.

Bạch Hạo hiểu rõ, thời gian của mình... thật sự rất ít...

Trong lòng hắn không muốn. Thời điểm hắn quay đầu lại nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần khoanh chân ngồi ở chỗ kia. Sau khi sự dung hợp bị cắt ngang, sức sống mặc dù ảm đạm, nhưng không tiếp tục mất đi nữa. Nhìn thấy toàn thân Bạch Tiểu Thuần này chỉ còn da bọc xương, tóc đã bị rụng hết. Bộ dạng hắn già nua khắp người đều là những nếp nhăn. Bạch Hạo khóc.

- Sư tôn...

Thân Bạch Hạo là hồn thể, vốn không có thật sự chảy nước mắt. Nhưng hôm nay ở dưới ngọn lửa này thiêu đốt, ở trong thời khắc sinh mạng cuối cùng, dường như có kỳ tích phát sinh. Từ trong mắt của hắn, nước mắt từng giọt rơi xuống.

Mặc dù là nước mắt, nhưng lúc rơi xuống, hóa thành hỏa diễm. Nhưng hắn nhìn sư tôn bi thảm, trong lòng đau đớn cùng khó chịu, hoàn toàn không có cách nào kìm được nước mắt đang rơi xuống.

Cho đến khi Bạch Tiểu Thuần giống như nghe được tiếng đồ nhi gọi, trong sự mờ mịt, dần dần giống như sử dụng khí lực toàn thân, muốn mở mắt ra. Nhưng hắn thật sự quá yếu ớt. Sức sống duy nhất đã không có cách nào chống đỡ cho hắn hoàn chỉnh mở hai mắt ra. Hắn chỉ là nâng mí mắt nâng lên một tia, đã khiến cho hắn cảm thấy mệt mỏi đến cực hạn.

Cũng may, cho dù chỉ là mở ra một tia, hắn vẫn mơ hồ thấy được đồ nhi đang đứng ở trước mặt mình... Mặc dù trong mắt của hắn vẫn có mê man, giống như mất hồn. Nhưng trong một khe mắt mở ra, vẫn khiến cho thân thể Bạch Hạo run lên.

- Sư tôn!

Bạch Hạo kích động, quỳ gối ở trước mặt Bạch Tiểu Thuần. Nhìn sư tôn ở trước mắt mình. Lúc này thần hồn của hắn tiêu tan càng lúc càng nhanh. Nhưng trên mặt hắn lại lộ ra vẻ tươi cười.

Nụ cười này rất hồn nhiên, giống như vãn bối nhìn thấy được trưởng bối mình yêu mến. Sau đó loại sự ôn nhu phát ra từ phế phủ, phát ra từ tâm linh, nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, nhẹ nhàng dập đầu.

Một lạy!

- Một tạ ơn sư tôn... ân tạo hồn...

Bạch Hạo thì thào, khi dập đầu, trán va chạm mặt đất. Cùng với va chạm vào mặt đất, ở trong đầu của hắn hiện ra hình ảnh năm sau khi đó mình tỉnh dậy, nhìn thấy được bóng người đứng ở trước mặt mình, tự xưng là sư tôn của mình.

Đó là hình ảnh hắn vĩnh viễn cũng không có cách nào quên được.

Thân thể Bạch Tiểu Thuần run lên. Trong u minh hắn hình như cảm nhận được cái gì. Ý thức ở trong sự mê man, giãy dụa, giống như muốn khôi phục lại tỉnh táo, muốn hoàn toàn mở hai mắt ra.

Bạch Hạo ngẩng đầu, nhìn thật sâu về phía Bạch Tiểu Thuần. Nhìn sư tôn của mình, nụ cười trên mặt hắn càng sáng lạng. Chỉ là sự lưu luyến trong mắt hắn càng thêm nồng đậm. Lúc cúi đầu, lại một lạy nữa.

Hai lạy!

- Hai lạy tạ ơn sư tôn... ơn làm bạn...

Âm thanh của Bạch Hạo đã yếu ớt. Lúc này thần hồn của hắn đã mơ hồ không rõ. Hình như vào giờ phút này, hai mươi hai màu lửa thiêu đốt cũng muốn kết thúc.

Lúc này theo lời hắn nói, trong đầu của hắn hiện ra hình ảnh ở trong cửa hàng luyện linh ở Khôi Hoàng Thành này, hai sư đồ sống nương tựa lẫn nhau, hết lần này tới lần khác hiện ra ở trong ký ức của hắn thật lâu không tiêu tan.

Đó là thân tình cả đời này hắn cảm nhận được. Đó là sự ôn nhu, trân quý nhất của cả đời này của hắn...

Thân thể Bạch Tiểu Thuần càng thêm run rẩy. Trong một tích tắc này, ý thức của hắn dường như có tiếng hò hét truyền ra. Một loại bất an mãnh liệt, dường như có sự vật vô cùng trân quý sẽ vĩnh viễn biến mất khỏi bên cạnh mình, khiến cho hắn cho dù có mê man mấy cũng đang run rẩy, dần dần muốn thức tỉnh!

Bạch Hạo ngẩng đầu, cuối cùng liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần. Cái nhìn này rất sâu, giống như muốn vĩnh viễn khắc ghi hình dáng của Bạch Tiểu Thuần ở lại bên trong tính mạng của mình. Vào giờ phút này, sự không muốn, lưu luyếncũng đã trở nên thâm thúy vô tận. Thời điểm một lần nữa cúi đầu, ở dưới thân thể kia thiêu đốt, ở trong thần hồn này tiêu tan, hắn lại dập đầu...

Ba lạy!

- Ba lạy cảm ơn...

Bạch Hạo nỉ non. Nhưng những lời này của hắn đã không có cách nào nói tiếp đến khi kết thúc. Thần hồn của hắn theo cái lạy này, bắt đầu từ hai bàn chân, đã trực tiếp đột nhiên biến mất... Cho đến hai chân... Cho đến toàn bộ thân thể, cuối cùng tản đi, hắn vẫn duy trì tư thế dang lạy, trán va chạm xuống mặt đất...

Ba lạy, cảm ơn ơn sư phụ!

Lời chưa nói xong, hình như chỉ có thể ở trong u minh, vang vọng giữa hư vô.

- Nếu có kiếp sau... ta vẫn làm đệ tử của sư tôn ngài...

- Không!

Ở trong nháy mắt khi Bạch Hạo biến mất, bàn tay khô héo của Bạch Tiểu Thuần này vốn không có khả năng giơ lên, rốt cuộc run rẩy giơ lên, chộp về phía nơi Bạch Hạo trước mặt biến mất.

Chỉ là... cũng chỉ còn khoảng không...

- Hạo nhi!

Trong một tích tắc này, ý thức của Bạch Tiểu Thuần từ trong mê man ầm ầm thức tỉnh. Dường như có một bi ai không có cách nào hình dung, hình thành sóng biển, khiến hắn từ bên trong vô tận hư vô, hoàn toàn tỉnh lại!

Cũng trong một chớp mắt này, ánh mắt hắn bỗng nhiên mở ra. Hắn ngơ ngác nhìn vào khoảng trống trước mắt. Hồn của Bạch Hạo đã theo hai mươi hai màu lửa, tiêu tan...

Trong khoảng trống này chỉ có một tia lửa, hình như đại biểu cho ấn ký cuối cùng của Bạch Hạo tồn tại ở trong mảnh thiên địa này. Tia lửa ở trong sự tiêu tan này, rơi vào trong lòng bàn tay Bạch Tiểu Thuần nâng lên, lưu lại một dấu vết tổn thương.

Thân thể Bạch Tiểu Thuần run rẩy. Hắn nâng tay lên, ở giữa không trung không có cách nào buông xuống. Vào giờ phút này, nước mắt của hắn không ngừng chảy xuống.

Hắn không nhìn thấy được cảnh tượng Bạch Hạo cuối cùng tản đi. Nhưng hắn cảm nhận được bên trong tính mạng của mình, hình như từ giờ khắc này, vĩnh viễn mất đi đồ nhi của mình...
Bạn cần đăng nhập để bình luận