Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 152: Ngươi vô sỉ! Ngươi mới vô sỉ!

Sau khi ném xong Cổ Ngọc, Hứa Tiểu Sơn quay người, nhoáng một cái đã đi xa, trong lòng thề sau khi trở lại tông môn, nhất định phải tìm cha mình đòi nhiều thêm một chút tài nguyên, về sau lúc ra khỏi cửa, trước tiên dùng phù lục, sau đó lại dùng pháp bảo. Cái dạng náo động như thế này mới có thể phách lối.

Tính gã hoàn khố, không có quan niệm tông môn là bao nhiêu, cảm thấy thuận mắt liền kết giao làm bằng hữu, không vừa mắt liền đánh cho một trận. Ví như Bạch Tiểu Thuần này, gã miễn cưỡng cảm thấy thuận mắt.

Đương nhiên nếu Bạch Tiểu Thuần thua thì gã sẽ không chút do dự cướp đi Địa Mạch khí dẫn. giờ phút này nếu như đã đánh không lại, vậy thì ý nghĩ của gã là phải âm thầm hố một phen.

Nhưng gã còn chưa kịp đi xa thì phía sau đã truyền đến âm thanh của Bạch Tiểu Thuần.

“Chờ chút, Bạch Tiểu Thuần ta cũng sẽ không chiếm tiện nghi của ngươi. Ngươi cho ta mượn bảo bối này, ta cũng sẽ đưa cho ngươi hai cái.” Bạch Tiểu Thuần cầm lấy Cổ Ngọc, lập tức toàn thân thấy sảng khoái, những mỏi mệt trước đó đã bị quét sạch sành sanh. Đầu óc cũng minh mẫn hơn rất nhiều, giống như lúc trước là ở dưới đáy nước, hô hấp cũng khó khăn, mà bây giờ tất cả đã khôi phục như bình thường.

Nhưng hắn cảm thấy gã Hứa Tiểu Sơn này quá tùy tiện đưa Cổ Ngọc cho mình. Bạch Tiểu Thuần nghĩ có lẽ là có lừa dối, vì thế lập tức vỗ túi trữ vật lấy ra hai thanh phi kiếm đã Luyện Linh hai lần, âm thầm cọ cọ một viên quái đan. Sau khi đem một tia khí tức quái đan dính vào đó mới ném ra.

“Vật không đáng giá, ngươi cầm lấy chơi đi.”

Hai thanh phi kiếm Luyện Linh hai lần bay thẳng đến chỗ Hứa Tiểu Sơn. Hứa Tiểu Sơn sau khi nhận được thì nhìn thoáng qua, con mắt lập tức trợn to, có chút ngây ngốc.

“Luyện Linh hai lần? Cứ như vậy tiện tay cho ta? Để cho ta cầm chơi... Lại còn cho ta hai thanh!” Hứa Tiểu Sơn nuốt xuống một ngụm nước bọt, trong mắt gã Luyện Linh hai lần cũng không phải là cái gì vô giá, nhưng ở trong Ngưng Khí cũng gặp được không nhiều. Mà quan trọng nhất chính là cái thái độ tùy ý kia của Bạch Tiểu Thuần, giống như là ném một vật bình thường cho mình. Điều này lập tức làm cho Hứa Tiểu Sơn có suy đoán mới về tài lực của Bạch Tiểu Thuần.

Gã lại càng cảm thấy mình vừa mới học được một chiêu, loại tùy tiện ném pháp bảo đã Luyện Linh này mới là phương thức náo động tốt nhất. Nghĩ tới đây, gã có chút chần chừ, cẩn thận nhìn lại Bạch Tiểu Thuần một lần nữa. Lần này gã thật sự cảm thấy Bạch Tiểu Thuần rất là thuận mắt, vì vậy thở dài một tiếng.

“Thôi thôi, Bạch Tiểu Thuần, ngươi đã đối xử với ta như vậy thì Hứa Tiểu Sơn ta cũng không nên đi hố ngươi. Cái ngọc bội kia nếu chỉ có riêng nó thì tuy có chút tác dụng, nhưng chỉ được trong thời gian ngắn, qua một nén nhang sẽ mất đi hiệu lực, mà còn phản tác dụng.” Hứa Tiểu Sơn thở dài, tay áo hất lên, lại ném thêm cho Bạch Tiểu Thuần một cái ngọc bội nữa.

“Hai cái dùng chung với nhau mới có thể xua đuổi nguyền rủa của Sát Hồn lâu dài được.”

Bạch Tiểu Thuần nhận lấy cái ngọc bội thứ hai. Nghe được những lời của Hứa Tiểu Sơn, hắn híp mắt, trong lòng cảm thấy tên Hứa Tiểu Sơn này thật sự là quá âm hiểm. Nhìn thấy đối phương quay người muốn rời đi, trong lòng của hắn cảm thấy đối phương cuối cùng vẫn là một người tốt, vì vậy mà cắn răng một cái, gọi Hứa Tiểu Sơn một tiếng.

“Chờ chút, Hứa Tiểu Sơn. Thôi thôi, nếu ngươi đã như thế với ta, Bạch Tiểu Thuần ta cũng không nên hố ngươi. Ngươi mang hai thanh phi kiếm kia lại cho ta, ta đổi cho ngươi hai cái khác.”

Bước chân của Hứa Tiểu Sơn dừng lại, hai mắt bỗng nhiên trợn lên, lập tức lấy hai thanh phi kiếm kia ra. Sau khi quan sát cẩn thận một chút thì cũng không thấy có chỗ nào không đúng, nhưng lại không dám tiếp tục cầm, vội vàng ném cho Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần vội ho một tiếng, nhận lấy phi kiếm, đổi hai cái khác cho Hứa Tiểu Sơn.

Sắc mặt Hứa Tiểu Sơn trở nên cổ quái, ngó nhìn Bạch Tiểu Thuần. Mặc dù gã không biết hai thanh phi kiếm kia có vấn đề gì, nhưng có thể tưởng tượng ra được. Nếu Bạch Tiểu Thuần không nói cho mình, thì kết quả của mình nhất định sẽ rất thảm...

Bạch Tiểu Thuần mở to mắt nhìn, chạm vào ánh mắt của Hứa Tiểu Sơn.

Sau nửa ngày, Hứa Tiểu Sơn thở dài một tiếng. Khi nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, trong mắt gã đã lộ ra ánh sáng mãnh liệt. Đầu tiên gã thấy Bạch Tiểu Thuần là miễn cưỡng thuận mắt, sau đó là thật sự thuận mắt, còn bây giờ là... phi thường thuận mắt.

“Có thể gặp được một gia hỏa có tính cách tương đồng thật không dễ dàng. Bạch Tiểu Thuần, thôi thôi, thực ra hai cái ngọc bội kia còn cần phải có một đoạn khẩu quyết mới có thể chân chính dẫn động. Nếu không, thì sẽ tạo thành cột sáng. Mặc dù có thể tránh né được Sát Hồn, nhưng lâu dài sẽ biến mất, đồng thời phong ấn tu vi bản thân ít nhất một tháng trở lên. Một tháng này, cái gì ngươi cũng không làm được.” Hứa Tiểu Sơn cười khổ, lấy ra một cái ngọc giản ném cho Bạch Tiểu Thuần.

“Ngươi quá độc ác!!” Bạch Tiểu Thuần trợn mắt há mồm. Điều này có nghĩa là nếu hắn sử dụng ngọc bội trước khi Trúc Cơ thì bản thân sẽ bị phong ấn, sẽ tốn thời gian. Sợ rằng một tháng sau coi như phong ấn có được giải thì cũng đã mất đi cơ hội Trúc Cơ.

“Ngươi cũng vậy! Tuy nhiên ta là người của Huyết Khê Tông, còn ngươi là Linh Khê Tông, chúng ta vốn là đối lập.” Hứa Tiểu Sơn vội ho một tiếng. Lần này thật sự là gã không có nửa điểm che giấu. Gã rất ít khi gặp phải loại chuyện giống như thế này, mà gặp được dạng người như Bạch Tiểu Thuần thế này cũng là lần đầu tiên.

“Được rồi, nếu ngươi đã chân thành với ta như thế thì Bạch Tiểu Thuần ta cũng không thể lại hố ngươi. Pháp bảo ngươi đã dùng lúc đánh nhau với ta lúc mới rồi nhớ kỹ đừng có dùng lại, ở trên đó đều đã bị ta động tay động chân, lây dính một chút dược hương, có thể hấp dẫn Sát Hồn tiến đến. Y phục tốt nhất cũng nên đổi một bộ.” Bạch Tiểu Thuần cũng cảm thấy không có ý tứ, cúi đầu nhắc nhở một câu.

“Ngươi, ngươi!! Vô sỉ!!” Hứa Tiểu Sơn trợn to mắt, vội vàng kiểm tra lại túi trữ vật và quần áo. Sau một lúc lâu gã mới nhìn qua Bạch Tiểu Thuần, cắn răng mở miệng.

“Ngươi cũng vậy!” Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu trừng mắt trả lời.

Ánh mắt hai người nhìn nhau, rất nhanh đều nở nụ cười. Hứa Tiểu Sơn tươi cười, nghiêm túc nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần.

“Hi vọng sau này còn có thể gặp nhau.” Nói xong, gã quay người, nhoáng một cái đi xa.

Ở nơi xa, Hứa Tiểu Sơn vừa chạy vội vừa thay đổi y phục, trong lòng vẫn còn sợ hãi. Gã cảm thấy Bạch Tiểu Thuần quá âm hiểm, &&&có thể so được với mình. Dạng người này, sau này khi tiếp xúc phải thường xuyên lưu ý.

Bạch Tiểu Thuần cũng cảm khái, cảm thấy Hứa Tiểu Sơn tuy là đệ tử Huyết Khê Tông nhưng là một người có thể kết giao bằng hữu.

“Tuy nhiên người này quá giảo hoạt, không có thật thà như Bạch Tiểu Thuần ta. Sau này tiếp xúc với hắn phải lưu ý một chút. Ai, ta làm người chính là quá thật thà.” Bạch Tiểu Thuần lắc đầu, tay áo nhỏ hất lên, quay người bay nhanh.

Sau khi cẩn thận hai miếng ngọc bội kia, Bạch Tiểu Thuần dựa theo khẩu quyết trong ngọc giản, bắt đầu thúc giục lực lượng của ngọc bội. Lập tức xung quanh hắn có một màn sáng mơ hồ xuất hiện.

Màn sáng này lóe lên rồi biến mất, nhìn bằng mắt thường không thấy, mà thần thức cũng không cách nào phát giác, nhưng ở trong mắt Sát Hồn, thì tầng phòng hộ bốn phía xung quanh Bạch Tiểu Thuần này giống như là cấm địa.

Sau ba canh giờ, tiểu nữ hài áo trắng xuất hiện mấy lần, nhưng mỗi một lần khi tới gần Bạch Tiểu Thuần thì đều lập tức bị bắn ra, thần sắc dần dần trở nên vặn vẹo, phát ra âm thanh thê lương, thế nhưng vẫn vô hiệu với Bạch Tiểu Thuần.

Lúc này nàng ta mới không cam lòng tiêu tán trong hư vô. Bạch Tiểu Thuần rốt cuộc cũng có thể nhẹ nhàng thở ra, biết ngọc bội này có tác dụng. Hắn lập tức tìm kiếm một khu vực vắng vẻ, lựa chọn chìm xuống một hồ nước, ở dưới đó đào ra một cái động phủ, khoanh chân ngồi xuống.

Sau khi xác định lại một lần nữa rằng ngọc bội có thể xua tan được Sát Hồn, Bạch Tiểu Thuần mới lấy ra Địa Mạch khí dẫn.

“Địa Mạch Trúc Cơ... Tuy rằng muộn mất mấy ngày, nhưng ta vẫn là người đầu tiên!” Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần lộ ra chờ mong, nắm chặt Địa Mạch khí dẫn được ngưng tụ thành tinh thạch màu xám ở trong tay. Linh lực Ngưng Khí tầng mười đại viên mãn ở trong cơ thể ầm ầm bạo phát, sau khi hoàn thành một chu thiên, giống như vạn mã bôn đằng, lao thẳng tới viên tinh thạch màu xám ở trong tay.

Viên tinh thạch này giống như là một cái động không đáy. Linh lực của Bạch Tiểu Thuần tràn vào lập tức bị nó hấp thu. Sau khi hấp thu, viên tinh thạch này tràn ra hào quang màu xám, càng lúc càng sáng tỏ. Đến cuối cùng lại truyền ra tiếng vang ầm ầm.

Trong tiếng nổ này, viên tinh thạch giống như bị thiêu đốt, hóa thành từng tia khí xám, thuận theo thất khiếu của Bạch Tiểu Thuần mà chui vào trong cơ thể. Sau thời gian hơn ba mươi hơi thở, viên tinh thạch này chấn động rồi hoàn toàn biến mất. Đại lượng khí xám, toàn bộ đều chui vào trong cơ thể Bạch Tiểu Thuần.

Hai mắt Bạch Tiểu Thuần hiện ra màu đỏ. Khí xám chui vào trong cơ thể, tan vào trong kinh mạch, du tẩu khắp toàn thân. Một loại cảm giác bị xé rách lan ra, loại cảm giác đau đớn kịch liệt này giống như đoàn khí xám kia đã hóa thành thực chất, trở thành xích sắt, cọ xát vào huyết nhục ở trong thân thể.

Sự đau đớn này làm cho hắn run rẩy, nhưng so sánh cùng với việc tu hành Bất Tử Trường Sinh Công thì rõ ràng là yếu hơn rất nhiều. Bạch Tiểu Thuần ngay cả hừ cũng không hừ một tiếng, cắn răng kiên trì. Đến khi tia khí xám cuối cùng chui vào trong cơ thể, đoàn khí xám ở trong cơ thể của hắn rốt cuộc đã nối đuôi nhau, tạo thành một vòng tròn.

Nháy mắt khi vòng tròn này vừa được hình thành, trong đầu Bạch Tiểu Thuần lập tức vang lên tiếng nổ ngập trời, lay hồn chấn phách.

Tu vi toàn thân hắn tạo thành Linh Hà lập tức sôi trào, nổ vang trên từng vị trí trên thân thể, toàn bộ vận chuyển. Nhìn thì giống như một mảnh tán loạn, nhưng thật ra nếu cẩn thận quan sát, thì có thể thấy những linh lực này đang muốn hình thành một vòng xoáy.

Vòng xoáy này chính là triều tịch!

Cũng là chỗ mấu chốt của Địa Mạch Trúc Cơ!

Linh lực thành suối, ngưng tụ triều tịch, hóa khí thành dịch, trúc Địa Mạch đạo cơ, chặt đứt phàm tục!

“Triều tịch!” Bạch Tiểu Thuần đột nhiên ngẩng đầu, toàn thân nổi lên gân xanh, phát ra một tiếng gào thét khàn khàn trong run rẩy.

Rầm rầm rầm!

Dưới tiếng gào thét này, vòng xoáy ở trong cơ thể hắn đột nhiên gia tăng, như tạo thành một cái lỗ đen, trong nháy mắt đã đem tất cả Địa Mạch khí trong cơ thể Bạch Tiểu Thuần hút đến, mà những thứ này còn chưa đủ một phần trong một ngàn.

Mặc dù như thế, nhưng chỉ cần vòng xoáy được hình thành là có thể có được tư cách đi hấp thu lượng Địa Mạch khí mênh mông mà cái Vẫn Kiếm thế giới này đã tích lũy suốt sáu mươi năm tuế nguyệt!

Trong chốc lát, lực hút này xuyên qua thân thể Bạch Tiểu Thuần, bao phủ toàn bộ động phủ, khiến cho từng tia Địa Mạch khí xuất hiện ở trên vách đá của động phủ, lao thẳng tới chỗ Bạch Tiểu Thuần.

Cái lực hút này vẫn còn lan rộng. Rất nhanh, toàn bộ hồ nước đã sôi trào lên, rất nhiều Địa Mạch khí cuồn cuộn ngưng tụ. Mà lực hút này vẫn còn đang mở rộng, không ngừng tản ra. Toàn bộ thương khung Vẫn Kiếm thế giới lập tức cuồn cuộn, vô số Địa Mạch khí được huyễn hóa ra, hướng về vị trí Bạch Tiểu Thuần đang ở, phong vân dũng động!

Giờ phút này, tất cả đệ tử của bốn tông ở trong Vẫn Kiếm thế giới đều ngẩng đầu. Mỗi người đều lộ ra vẻ hoảng sợ, có giật mình, có rung động, có phức tạp, có cả không cách nào tin.

“Triều tịch, trời ạ. Đây là triều tịch Địa Mạch Trúc Cơ!!”

“Là ai? Lúc này mới có một tháng mấy ngày, thế mà đã ngưng tụ được Địa Mạch khí dẫn, bắt đầu Địa Mạch Trúc Cơ!”

“Là Tống Khuyết? Quỷ Nha? Cửu Đảo? Hay là Phương Lâm!!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận