Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 594: Giết Ta Chính Là Phản Tộc

Nhất là sát ý của hắn tăng lên theo mỗi bước đi, trực tiếp phóng lên trời, náo động tổ địa, bầu trời màu tím cũng trở nên tối tăm.

- Hắn muốn giết Bạch Tề!

Trong tổ địa, tất cả người Bạch gia hoảng sợ ngây người, thân thể Bạch Lôi run rẩy, vào lúc này hắn nuốt nước bọt và sợ ngây người.

Ngũ tiểu thư im lặng, ánh mắt nàng sáng ngời.

Cùng lúc đó bên ngoài tổ địa cũng xuất hiện tất cả tình huống, khi sát ý kinh thiên trên người Bạch Tiểu Thuần bùng nổ, Bạch Tề sợ hãi tâm thần run rẩy, hắn kêu thê lương bỏ chạy ra xa, vào lúc này mọi người kinh hô.

- Bạch Tề nguy hiểm!

- Trời ạ, Bạch Hạo thật dám giết người.

Chẳng những tộc nhân khiếp sợ, cho dù là các tộc lão cũng ngưng trọng, Bạch Tiểu Thuần đang ở trong tổ địa, hắn không xem trọng bảo vật khác cũng thôi, nếu hắn thật dám giết người trước mặt bọn họ, việc này trở nên nghiêm trọng.

Kỳ thật việc này không công bình, bởi vì thân pâận biến đổi, nếu Bạch Tề giết Bạch Hạo, bọn họ dù cau mày nhưng không có nghiêm trọng cỡ nào.

Nhưng bây giờ đã khác, vào lúc bọn họ nhìn ra Bạch Tề là người lão tổ chỉ định, mà Bạch Tiểu Thuần đột nhiên quật khởi, cho dù bọn họ rung động mạnh và đột ngột, nhất thời nửa khắc vẫn không theo kịp thân phận hai người biến hóa với nhau.

Vào lúc này đại tộc lão công đường cũng không ngồi nhìn, cùng các tộc lão khác bước lên mở tổ địa, hắn có suy nghĩ khác với các tộc lão khác, hắn yêu quý tư chất Bạch Hạo, hắn không thể trơ mắt nhìn thiên kiêu nhẫn nhịn tới bây giờ của Bạch gia đi lên con đường không lối về.

- Bạch Hạo, không thể sai lầm, tất cả mọi chuyện của ngươi, lão phu sẽ làm chủ cho ngươi!

Đại tộc lão công đường lo lắng, hắn biết rõ, một khi Bạch Hạo giết Bạch Tề, nhất là loại thời điểm quật khởi giết người này chẳng khác gì quay lưng với Bạch gia!

Hắn làm như vậy chẳng khác gì tuyên bố... phản bội Bạch gia!!

Vào lúc các tộc lão kinh hãi ra tay, sứ giả thành Cự Quỷ nhìn chằm chằm vào thân ảnh Bạch Tiểu Thuần trong hình, ánh mắt mang theo lo lắng.

- Nghịch tử ngươi dám!

Nhìn thấy cảnh tượng bên trong, tộc trưởng Bạch gia hoàn toàn điên cuồng, hắn gào thét dữ dội, nội tâm như bị xé nứt, không ngừng lo lắng oanh kích bia đá.

- Tiểu tạp chủng, ngươi dừng tay!

Thái phu nhân thét lên, thân thể nàng run rẩy, vào lúc này tóc tai bù xù không nói, nàng như kẻ điên, giọng nói bén nhọn và chói tai.

Dường như cảm nhận được bên ngoài rối loạn và oanh kích cửa vào, sát ý của Bạch Tiểu Thuần mạnh hơn! Sau khi hắn bước tới một bước sau đó quay đầu nhìn bầu trời, dường như ánh mắt xuyên thấu cửa đá nhìn tộc trưởng Bạch gia và Thái phu nhân đang điên cuồng.

- Hiện tại sốt ruột sao...

Bạch Tiểu Thuần cười lạnh, hắn nhìn thấy trên bầu trời xuất hiện vòng xoáy đang xoay tròn, không cần suy tư quá nhiều hắn cũng hiểu có người ý đồ mở tổ địa.

- Không biết Thiên Nhân lão tổ có xuất thủ hay không...

Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần tỏa sáng, hắn thu hồi tâm tư nhìn Bạch Tề đang bỏ chạy ra xa, trên người bộc phát sát khí tiến lên một bước.

Hắn bước ra một bước thiên địa nổ vang, dường như có bàn chân cự nhân xuyên thủng tuế xuyên qua hư vô vặn vẹo, vạn vật trong mắt Bạch Tiểu Thuần chậm lại, thân ảnh của hắn bước một bước vượt xa bước đầu tiên, vượt qua bảy trăm mét.

Một bước này làm bầu trời vặn vẹo như sắp sụp đổ, mặt đất rung động rất mạnh, tốc độ của Bạch Tiểu Thuần cực nhanh giống như xuyên thủng bình chướng, hắn còn cách Bạch Tề hơn hai ngàn trượng.- Bạch Hạo, tộc lão bên ngoài đang nhìn, ngươi dám giết ta sao?

Bạch Tề sợ hãi không thể hình dung nổi, lúc Bạch Tiểu Thuần đi ra hai bước, miêu tả chậm chạp nhưng trên thực tế quá nhanh, nhanh đến mức hắn chưa chạy được mười trượng.

Cảm giác nguy cơ tử vong bao phủ tâm thần, Bạch Tề sợ tới mức hồn phúc run rẩy.

Tộc trưởng Bạch gia cùng Thái phu nhân bên ngoài tổ địa cũng khiếp sợ, bọn họ trơ mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần đi tới gần Bạch Tề, tốc độ cực nhanh, bọn họ càng ngày càng tuyệt vọng.

Lúc này tổ địa mở ra cần thời gian, cho dù như thế nào, bọn họ cũng không kịp đi vào cứu Bạch Tề, lúc này đôi mắt Thái phu đỏ thẫm, nàng gào thét thê lương.

- Bạch Hạo, ngươi chết không yên lành!!

Tộc trưởng Bạch gia tức giận thở hổn hển, sắc mặt hắn lo lắng âm trầm đến mức tận cùng, hắn lo lắng con mình bị diệt sát.

Hắn lại quên, Bạch Hạo... Cũng là cốt nhục thân sinh của hắn!

Tộc nhân khác dừng hít thở nhìn Bạch Tiểu Thuần trong tổ địa giống như ma thần giết tới gần Bạch Tề.

Bạch Tiểu Thuần hất tay áo lên, sát ý đầy trời, hắn đi bước thứ ba, lúc bước chân vừa chạm đất bộc phát tốc độ cực nhanh, vượt qua trước kia rất nhiều, chỉ trong náy mắt đã vượt qua hai ngàn trượng!

Hắn đứng trước mặt Bạch Tề, khí thế bộc phát kinh thiên động địa hình thành phong bạo, Bạch Tề không khác gì cây liễu trong gió, thân thể run rẩy và cảm giác tuyệt vọng bao phủ tâm thần.

Một bước ba trăm trượng, hai bước bảy trăm trượng, ba bước... hai ngàn trượng! Tốc độ cực nhanh, lúc này người Bạch gia sợ hãi không khác gì sóng thần oanh kích tâm thần.

Tiếng hít khí lạnh biến mất, trái tim mọi người nằm trên cổ họng...

- Bạch Hạo, ta là ca của ngươi, ngươi dám giết ta chính là phản tộc!

Bạch Tề trơ mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần xuất hiện trước mặt mình, uy áp đối phương tỏa ra làm hắn sợ đến mức hồn phi phách tán, ngoài mạnh trong yếu gào thét thê lương.

- Thì tính sao!

Bạch Tiểu Thuần nói một câu giống như mùa đông giá lạnh.

Lời hắn nói quanh quẩn bầu trời, cả bầu trời màu tím không ngừng đảo loạn theo khí thế Bạch Tiểu Thuần, trên bầu trời hình thành vòng xoáy, vòng xoáy xoay tròn thật nhanh, bên trong xuất hiện khí thế không khác gì thiên ý.

Ngay cả ngọn núi cũng rung động rất mạnh, vô số đá vụn tróc ra, người Bạch gia trên ngọn núi đã mất đi năng lực suy nghĩ, bọn họ ngạc nhiên không nói nên lời.

Bọn họ đang xem huynh đệ tương tàn!!

Một là Bạch gia kỳ lân tử, một là Bạch gia thứ tử, một là mặt trời, một là con sâu cái kiến.

Nhưng bây giờ mọi chuyện nghịch chuyển, kỳ lân tử trở thành con sâu cái kiến, thứ tử hóa thành mặt trời!

Khi Bạch Tiểu Thuần cất bước đi tới, lúc thân ảnh hắn xuất hiện trước mặt Bạch Tề, vào lúc này thân thể hắn trở nên to lớn có thể che đậy cả bầu trời, vòng khí xoáy trên cao không khác gì mặt trời màu đỏ, chỉ trong nháy mắt ánh sáng ngăn cản trước mặt hắn đều ảm đạm.

Một người thay thế cả bầu trời, cướp đoạt thiên địa tạo hóa, hình ảnh này hóa thành lực trùng kích bao phủ tâm thần người Bạch gia, nhất là dòng chính chủ mạch, chi thứ cũng thế, những tộc nhân này quên hít thở, đầu óc rung động quá mạnh, triệt triệt để để quên đi mình nên làm gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận