Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 420: Xem thường ta!

Bạch Tiểu Thuần trợn mắt, nếu không phải Vân Đạo Tử lôi tay, chắc hắn đã to tiếng với tên họ Trần.

Oanh, cửa đóng sập lại, từ trong vọng ra giọng nói lạnh băng của tu sĩ họ Trần.

"Không đợi được, thì tự mình mà xông vào!"

"Không phải chỉ là trước một ngàn sao, có gì đặc biệt hơn người, không đồng ý thì thôi, nhìn người cái kiểu gì thế, xem thường ta à! !" Bạch Tiểu Thuần nổi giận.

"Bạch sư đệ bớt nóng, việc này... Ài, những người có xếp hạng này ai cũng là thiên kiêu, chúng ta không đôi co được, vì họ là hạt giống được tông môn trọng thị. Ta nghe nói Tư Mã Phi Như còn ngang ngược chiếm hẳn luôn một khu vực tu luyện, không cho phép một ai qua lại, gây ra náo động không nhỏ, nhưng cuối cùng cũng chẳng ai làm được gì." Vân Đạo Tử lắc đầu khuyên bảo.

Bạch Tiểu Thuần cũng đã nghe tới cái tên Tư Mã Phi Như này, biết đó là một người xếp hạng hơn chín mươi, không phải là tu sĩ Hàng Ma đường, mà là Tông Thất đường, thường ngày rất bá đạo.

Vân Đạo Tử tiếp tục dẫn hắn tới chỗ thứ ba, chỗ thứ tư...

Hơn mười người, đại đa số đều đang bế quan, vài người thì đang ra ngoài, những người còn lại, kẻ thì không thèm để mắt, kẻ thẳng thừng từ chối, tuy cách thức khác nhau, nhưng tất cả đều lộ ra sự lãnh ngạo từ trong xương, khiến Bạch Tiểu Thuần vô cùng bị kích thích.

"Tên nào cũng kiêu ngạo như Linh Vĩ Kê vậy!" trời đã dần tối, chỉ một việc nhỏ nhưng lại kết quả thế này, khiến Bạch Tiểu Thuần vô cùng tức giận, cảm thấy nhục nhã, khiến hắn có một loại xúc động muốn xông Tinh Không Đạo Cực bảng.

"Bạch sư đệ, ài, còn một người nữa, người này luôn dễ nói chuyện, nhất định có thể thành! ! Ngươi đừng nóng giận, những người này chính là như vậy, từ hơn mười vạn người vào thứ hạng trước một ngàn, ai chẳng phải qua mạo hiểm tử vong, họ có kiêu ngạo cũng là chuyện bình thường..." Vân Đạo Tử cười khổ, cả ngày hôm nay, hắn đều phải luôn mồm khuyên can, dù cũng có chút lúng túng, nhưng đa phần là cảm thấy khinh miệt Bạch Tiểu Thuần, thầm nghĩ tên Bạch Tiểu Thuần này chẳng qua là ỷ vào Phùng Hữu Đức mà thôi, nếu thật có bản lĩnh, thì tự bản thân mà xông vào, cần gì phải đi cầu người.

Bạch Tiểu Thuần hít sâu, theo Vân Đạo Tử đi tới động phủ cuối cùng, người này quả thực là dễ nói chuyện, nghe xong thì nở nụ cười.

"Chuyện này bọn ta cũng đã từng làm, chỉ là thay mặt mua đồ mà thôi, thế này đi, tên của Bạch sư đệ, ta cũng đã nghe lâu rồi, ngươi đưa ta một trăm vạn điểm cống hiến, sư huynh lập tức làm thay cho ngươi!"

Bạch Tiểu Thuần mở to mắt, một trăm vạn cống hiến hắn không phải là không có, nhưng chỉ là mua một cây cỏ, giá chỉ có mười vạn điểm cống hiến mà thôi, đối phương lại đòi tới một trăm vạn điểm!

"Sao hả... Cảm thấy quá đắt? Không đồng ý? Cũng được, nếu ngươi có bản lĩnh, thì tự xông vào Tinh Không Đạo Cực bảng đi, vào thứ hạng trước một ngàn, thì không cần phải tới tìm ta nữa." tu sĩ kia thấy dáng vẻ của Bạch Tiểu Thuần thì cười, nụ cười đầy ý khinh thường, kiểu ‘ta đã biết trước mà’.

Bạch Tiểu Thuần nhìn người kia, không nói một lời, xoay người rời đi, Vân Đạo Tử đi theo thở dài, lo bị Bạch Tiểu Thuần giận chó đánh mèo, đang muốn khuyên bảo, Bạch Tiểu Thuần đã đứng lại.

"Vân Đạo Tử sư huynh, hôm nay cảm ơn huynh."

"Cái này... Bạch sư đệ, việc này kỳ thật cũng đơn giản, hay ngươi lại tới tìm Đường chủ, để lão nhân gia người truyền hạ một đạo pháp chỉ, những người này dù không muốn, cũng vẫn phải tuân theo." Vân Đạo Tử ngần ngừ rồi nói.

"Không cần!" Bạch Tiểu Thuần lắc đầu, hắn cũng nhìn ra ánh mắt Vân Đạo Tử nhìn hắn hôm nay ẩn giấu sự khinh miệt, tuy không ném đá xuống giếng nhưng rõ ràng có hả hê.

"Vậy ngươi..."

"Không phải là một ngàn tên sao, Bạch Tiểu Thuần ta sẽ tự xông vào!" Bạch Tiểu Thuần phất tay áo, bay đi.

Vân Đạo Tử nhìn theo, khẽ cười.

"Nếu thật có bản lĩnh, cần gì phải cầu người, mấy ngày nữa, sẽ lại tới tìm Đường chủ khóc lóc kể lể thôi."

Bạch Tiểu Thuần quay về động phủ, truyền âm cho đám Thần Toán Tử bảo họ tìm hiểu về Tinh Không Đạo Cực bảng, thậm chí còn tới tận Tinh Không Đạo Cực bảng để xem xét.

Một tháng rưỡi sau.

"Không phải là một ngàn sao, có gì đặc biệt hơn người, ta cũng sẽ lấy một cái xếp hạng trước một ngàn đem về!" Bạch Tiểu Thuần bay tới Vạn Tinh cầu vồng Tinh Không Đạo Cực bảng.

Cửa vào Tinh Không Đạo Cực bảng là một cánh cửa lớn cổ xưa, cửa này rất to, cao cả ngàn trượng, trên cửa khắc rất nhiều phù văn phức tạp, tỏa ánh sáng kì lạ, uy áp kinh người.

Cánh cửa có màu xanh đen, hai bên có hai pho tượng cự thú, giống như sư tử, trông rất dữ tợn.

Trên cửa có một cái khe rộng chừng mấy trượng, tu sĩ thoải mái ra vào. Lúc Bạch Tiểu Thuần tới, đang có một người đạp mây bay vào, mặc áo bào màu lục, khí chất phi phàm, tướng mạo tuấn lãng.

Tu sĩ xung quanh xôn xao.

"Là Tinh Vực cầu vồng Triệu Nhất Đông, Triệu sư huynh!"

"Lần này Triệu sư huynh nhất định sẽ bước vào vị trí trước một ngàn! !"

"Ta cũng nghĩ vậy. Triệu sư huynh là thiên kiêu Tuần Hải đường, lần đầu xông bảng tiến vào năm ngàn, lần thứ hai ba ngàn, lần thứ ba đã lên tới trước một ngàn năm trăm, lần thứ tư này, nhất định sẽ vào trước một ngàn!"

Bạch Tiểu Thuần bay vào trong cửa. Vì có sự xuất hiện của Triệu Nhất Đông, nên hắn chẳng có ai để ý.

Trong Tinh Không Đạo Cực bảng, ai xếp hạng trước một ngàn, tức chính là con cưng của tông môn, là thiên kiêu của các Đường!

Nếu vào được trước năm trăm, thì không còn là thiên kiêu một Đường, mà là thiên kiêu một vực. Ai vào trước một trăm, đều sẽ được coi là cự phách của tông môn!

"Ta cũng có thể!" Bạch Tiểu Thuần nghiến răng, trong người bừng bừng ý chí, hệt như năm đó khi hắn còn là ngưng khí, lần đầu nhìn thấy Thảo mộc bia.

Vừa bay qua cửa, mắt hắn đã hoa lên.

Một lực kéo mạnh mẽ lôi hắn tới một thế giới hoàn toàn khác!

Oanh, Bạch Tiểu Thuần run run, mặt trắng bệch, dịch chuyển mạnh thế này đã hoàn toàn vượt hẳn bao lần hắn truyền tống từ trước tới nay, tu vi mà không mạnh, chắc đã ngã nhào ra đất.

Thực vậy, những người lần đầu vào đây xông bảng đều có cảm giác như vậy, nếu không chịu nổi, ngã xuống đất, tất sẽ ngay lập tức bị truyền tống trở ra!

Một luồng khí nóng ập vào mặt, Bạch Tiểu Thuần biến sắc lùi lại, nhìn quanh, hắn đang đứng trên một vách núi đỏ rực.

Dưới vách núi và mênh mông trước mặt là một biển lửa rộng mênh mông, nhìn không thấy cuối, nơi nơi đều là lửa đỏ, nham thạch nóng chảy cuồn cuộn, không ngừng nổ mạnh, sóng nhiệt nổ bùng, phun lên ào ào.

Không ngừng có những con hung thú từ trên vách núi chạy xuống, muốn chạy trốn biển lửa, nhưng đều bị biển lửa đốt cho thành bụi rồi nuốt trọn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận