Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 472: Ngươi bị trưng dụng mười năm

Thanh âm này vô cùng uy nghiêm, dường như có thể ngôn xuất tùy phát, nhất ngôn cửu đỉnh. Bạch Tiểu Thuần vừa nghe mà đã chấn động tâm thần.

Người nói chuyện là nam tử trung niên mặc quần áo màu đen. Trước còn ở xa, nhưng chỉ trong nháy mắt bước một bước đã xuất hiện trước mặt Bạch Tiểu Thuần, ngăn cản hắn rời đi.

“A!” Bạch Tiểu Thuần mở to mắt, ngơ ngác nhìn thân ảnh đột nhiên xuất hiện trước mặt mình. Đối phương xuất hiện quá nhanh, thanh âm vẫn còn quanh quẩn bên tai nhưng người đã tới ngay trước mặt mình, thực lực của người này nhất định vô cùng khủng khiếp.

Áo choàng đen, dung nhan tuấn tú, tuy là trung niên nhưng trên người sinh ra mị lực kỳ lạ. Nhất là đôi mắt thâm thúy như ẩn chứa cả tinh không, Bạch Tiểu Thuần vừa nhìn vào mắt đối phương đã bị mê hoặc.

Người này ăn mặc bình thường nhưng hắn đứng nơi đó giống như dung hợp với thiên địa, mặc dù không bằng Thiên Nhân chính thức đạt tới trạng thái Thiên Nhân hợp nhất nhưng cũng đã có thể vận dụng lực lượng thiên địa cho mình sử dụng, chiến lực siêu quần.

Đây không phải cảnh giới Thiên Nhân nhưng cũng là Nguyên Anh đại viên mãn, sau khi cảm ngộ thiên địa pháp tắc đến trạng thái nhất định sẽ bước vào cảnh giới... Chuẩn Thiên Nhân!!

Bạch Tiểu Thuần hít thở dồn dập.

Nói tất cả rất dài dòng nhưng trên thực tế chỉ diễn ra trong nháy mắt. Lý Hoành Minh nhìn rõ nam tử trung niên vừa xuất hiện liền biến sắc, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, thậm chí trong mắt còn mang theo cuồng nhiệt, hắn ôm quyền cúi đầu thật sâu.

“Bái kiến quân chủ!”

Nghe bốn chữ này, nội tâm Bạch Tiểu Thuần chấn động mạnh. Hắn lập tức đoán được người này là ai, dù sao có thể được Lý Hoành Minh gọi là quân chủ, lại xuất hiện tại nơi này, hiển nhiên chỉ có thể là... Tướng quân Bác Bì Quân!

Vì vậy hắn lập tức ôm quyền cúi đầu.

“Bái kiến quân chủ.”

“Ta hỏi ngươi, ngươi muốn gia nhập Bác Bì Quân không?” Nam tử áo đen nhìn thẳng Bạch Tiểu Thuần và hỏi lại.

Bạch Tiểu Thuần không ngừng kêu khổ, nội tâm xoắn xuýt. Đáy lòng hắn vô cùng hối hận, hắn nhìn chằm chằm vào đối phương, đối phương lại đang chờ hắn trả lời.

“Ta... Ta không...”

Hắn chưa nói dứt câu đôi mắt nam tử áo đen đã tỏa ra hào quang sáng ngời, nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thuần.

“Hử” Sát khí vô cùng khủng khiếp như sóng thần bao phủ Bạch Tiểu Thuần, chỉ cần hắn dám từ chối thì sẽ bị trừ khử ngay tức khắc.

“Nên suy nghĩ trước khi trả lời.” Nam tử áo đen lại lên tiếng nhưng giọng nói như sấm sét chấn nhiếp tâm thần Bạch Tiểu Thuần.

Dưới áp lực không thể hình dung, thân thể Bạch Tiểu Thuần run lên. Lần này hắn thật muốn khóc, vành mắt đỏ rực, hắn cảm giác chỉ cần mình nói không gia nhập, nam tử áo đen sẽ một kích tiêu diệt mình.

“Ta... Thân phận của ta... Mẫn cảm...”Bạch Tiểu Thuần khẩn trương lên tiếng.

“Con tin?” Nam tử áo đen giật mình, hắn lật tay phải, cầm một ngọc giản lên xem xét.

Trái tim Bạch Tiểu Thuần đập mạnh, tâm thần bất định, thầm nghĩ bản thân tuyệt đối phải rời khỏi nơi này. Chiến trường quá nguy hiểm, nếu mình lưu lại thì sớm muộn gì cũng mất mạng.

Bạch Tiểu Thuần lại tuyệt vọng, nam tử áo đen thu hồi ngọc giản và lên tiếng.

“Không sao, nếu ngươi hi vọng lưu lại nơi này, Bạch mỗ sẽ giải quyết thân phận con tin của ngươi. Cứ quyết định như vậy, từ hôm nay trở đi, ngươi chính là thành viên Bác Bì Quân!

Bạch Tiểu Thuần nghe xong liền há hốc mồm, hắn thấy đối phương sắp đi liền hô to.

“Ta là thiên kiêu, xếp hạng thứ mười trên Tinh Không Đạo Cực bảng... Ta có tự do...”

“Thiên kiêu càng tốt!” Nam tử áo đen không quay đầu lại, hắn trả lời như chém đinh chặt sắt.

“Ta... Ta không muốn gia nhập, ta có thể đối ý không?” Bạch Tiểu Thuần hối hận, hắn không cam lòng hô to lên.

“Đổi ý cũng vô dụng, ngươi bị trưng dụng, nhiệm kỳ mười năm.” Nam tử áo đen nói xong liền vung tay lên, trong tay hắn xuất hiện một cái lệnh bài màu tím, trên lệnh bài có đồ đằng lột da sát khí đằng đằng và vô cùng khủng bố.

“Ta là một trong năm quân chủ trong Trường Thành, ta có quyền lợi trưng dụng bất cứ kẻ nào gia nhập quân đoàn. Đan dược của ngươi không tệ, có trợ giúp với Trường Thành. Bạch mỗ trực tiếp nói với ngươi, Bạch Tiểu Thuần, hôm nay ngươi muốn ở lại thì cũng phải ở lại, không muốn ở lại... thì cũng phải ở lại!” Nam tử áo đen nói xong liền nói với Lý Hoành Minh.

“Lý Hoành Minh!”

“Có thuộc hạ!”

Lý Hoành Minh ngẩng đầu và lớn tiếng đáp lời.

“Dẫn hắn nhận quân giáp, đưa hắn đi Công Giáp Các!”

Nam tử áo đen bàn giao xong, cũng mặc kệ tâm tình Bạch Tiểu Thuần thế nào, hắn quay người đi xa.

Bạch Tiểu Thuần khóc không ra nước mắt. Nam tử áo đen vừa dứt lời, xung quanh có mấy chục tu sĩ sát khí đằng đằng đi tới. Những tu sĩ này trải qua nhiều chiến dịch, sâu trong mắt mỗi người đều có màu đỏ rực. Bạch Tiểu Thuần hãi hùng khiếp vía khi bị bọn họ nhìn chằm chằm, tâm thần rung động mãnh liệt.

Hiển nhiên nếu Bạch Tiểu Thuần dám cự tuyệt, những tu sĩ này sẽ lập tức ra tay giết hắn, không chết không thôi!

Nội tâm Bạch Tiểu Thuần bi phẫn, hắn càng hối hận vì mình náo động quá lớn...

“Nếu cho ta cơ hội làm lại lần nữa, ta nhất định sẽ không làm như vậy...”Bạch Tiểu Thuần mặt mày ủ rũ, nam tử áo đen sắp biến mất, hắn liền cắn răng bất chấp tất cả.

“Quân chủ!”

Bạch Tiểu Thuần hét lớn một tiếng.

Tiếng hô như sấm sét, ánh mắt mọi người bốn phía trở nên ác liệt. Lý Hoành Minh càng lo lắng, sợ Bạch Tiểu Thuần mạo phạm Bạch Lân. Hắn hiểu Bạch Lân, đây chính là hạng giết người không chớp mắt, cho dù là thổ dân hay tu sĩ đều như vậy. Bác Bì Quân quân pháp nghiêm khắc, vì vậy hắn liền nháy mắt với Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Lân dừng bước lần thứ hai.

“Ngươi có chuyện gì!” Bạch Lân chậm rãi xoay người, ánh mắt băng hàn mang theo sát khi nhìn Bạch Tiểu Thuần. Tâm thần Bạch Tiểu Thuần chấn động, tim gan lạnh ngắt.

Chẳng những hắn có cảm giác như vậy, Lý Hoành Minh và những tu sĩ xung quanh cũng hãi hùng khiếp vía.

“Ngươi bảo ta gia nhập Bác Bì Quân cũng được nhưng phải nói đãi ngộ.” Bạch Tiểu Thuần nản lòng, cảm giác ánh mắt đối phương vô cùng đáng sợ, nên lời nói cũng mềm nhũn...

Nghe ngữ khí Bạch Tiểu Thuần mềm nhũn, Lý Hoành Minh thở ra một hơi. Hắn hiểu Bạch Lân, biết đối phương là người hỉ nộ vô thường, nếu Bạch Tiểu Thuần trêu chọc hắn, mặc kệ Bạch Tiểu Thuần có địa vị gì, Bạch Lân cũng sẽ diệt sát ngay lập tức, cả Trường Thành chỉ có Thiên Nhân mới có thể ngăn cản.

“Trưng dụng mười năm, đãi ngộ hàng năm gấp năm lần Tinh Không Đạo Cực Tông! Các ban thưởng khác cứ cầm quân công đổi!”

Bạch Lân lạnh lùng lên tiếng, hắn muốn quay người lại.

“Quân chủ!”Bạch Tiểu Thuần lại hô to lần nữa.

Lúc này nội tâm Lý Hoành Minh than khóc, hắn cảm thấy Bạch Tiểu Thuần quá to gan, đổi lại là hắn sẽ không dám làm như vậy.

Chẳng những hắn có cảm giác này, tu sĩ xung quanh cũng như vậy, ánh mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần đã khác trước, kẻ này quá to gan.

Hiện tại Bạch Lân hít sâu một hơi, trên người sinh ra sát khí khủng bố, sóng khí khuếch tán ra xung quanh, thiên địa biến sắc, phong vân cuồn cuộn. Hắn chậm rãi quay lại như ma thần, ánh mắt nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thuần, không nói một câu.

Hắn càng như vậy, không khí lại càng giá lạnh, thậm chí khu vực Bác Bì Quân lúc này đã vô cùng yên tĩnh.

Nội tâm Bạch Tiểu Thuần rung động, hắn cũng không muốn hô. Nhưng hắn cảm thấy lúc này mà không nói thì sau này sẽ không thể nói, vì vậy đành kiên trì lên tiếng.

“Ta còn có hai người hộ đạo, bọn họ là hảo huynh đệ của ta... phụ trách bảo hộ an toàn cho ta. Hiện tại bọn họ lẻ loi một mình bên ngoài rất đáng thương, ta có thể gọi bọn họ tới đây không?” Bạch Tiểu Thuần lên tiếng.

Nếu Tống Khuyết và Thần Toán Tử nghe được lời này, hai người bọn họ chắc chắn sẽ phun máu tươi, chửi bới không ngừng. Chuyện gia nhập quân đoàn, trở thành người thủ vệ Trường Thành, lúc nào cũng gặp sinh tử, phàm là người có lý trí sẽ không chọn gia nhập... Cũng không ngờ bọn họ đã cao chạy xa bay lại bị Bạch Tiểu Thuần nhớ thương như vậy, gặp phải chuyện này còn kéo bọn họ vào cùng.

Nói lời này là do bọn họ quá hiểu Bạch Tiểu Thuần nhưng lọt vào tai Lý Hoành Minh và Bạch Lân thì có ý nghĩa khác biệt. Bọn họ cảm thấy Bạch Tiểu Thuần lo lắng mình ở Trường Thành không thể chiếu cố người mình, những người hộ đạo là hảo huynh đệ của hắn, bởi vì mất hắn sẽ gặp phiền toái, đây là biểu hiện Bạch Tiểu Thuần trọng tình.

Lại nghĩ tới Bạch Tiểu Thuần có thể dưới áp lực lớn và sát khí của Bạch Lân đè ép cũng muốn nói lời này, chứng tỏ Bạch Tiểu Thuần là người trọng tình trọng nghĩa.

Nghĩ tới đây sắc mặt Bạch Lân hòa hoãn lại.

“Bọn họ không thể, nhưng Bạch mỗ có thể hứa hẹn với ngươi, nếu ngươi lập nhiều đại công, bản thân cũng có thể trưng dụng huynh đệ trở thành thành viên Bác Bì Quân!” Nói xong Bạch Lân không cho Bạch Tiểu Thuần cơ hội mở miệng nữa, lập tức biến mất ngay sau đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận