Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 847: Tháo Mặt Nạ Xuống

Trong cơ thể hắn tỏa ra khí huyết cường đại tới mức tận cùng, khí huyết bàng bạc rung chuyển tám phương.

Vào lúc này thân thể của hắn như có ngọn núi đè xuống, cùng lúc đó Bạch Tiểu Thuần mình đạt tới gông cùm nhân thể!

Tầng gông cùm này không phải hắn hiện tại có thể đột phá, phải chờ tấn chức Thiên Nhân mới có thể nhất cổ tác khí oanh phá.

Đến lúc đó hắn sẽ tu hành quyển cuối của Bất Tử Quyển...

Bất Tử Huyết!!

- Bất Tử Cốt đã đại thành!

Bạch Tiểu Thuần cười ha ha, cũng không chờ hắn kịp đắc ý hay cảm nhận lực lượng cường hãn, hắn lập tức phát giác được trên bầu trời ngoài động phủ đang diễn ra Minh Hoàng truyền thừa.

Sau khi sững sờ, thân thể Bạch Tiểu Thuần lập tức biến mất, hắn lập tức lên đỉnh núi nhìn bầu trời, hắn nhìn Bạch Hạo đối diện với người thủ lăng.

Vào lúc này Bạch Tiểu Thuần mở to mắt ra, hắn hít sâu một hơi, trong mắt mang theo chờ mong và chúc phúc, hắn tập trung tâm thần quan sát.

Dường như phát hiện ánh mắt của Tiểu Thuần tại Minh Hà cấm địa, thân thể Bạch Hạo trên bầu trời chấn động, hắn hơi nghiêng đầu giống như nhìn sang nơi của Bạch Tiểu Thuần, trong mắt mang theo tôn kính và tình cảm, thời khắc này tu sĩ Man Hoang đều nhìn thấy cho nên không ít người sững sờ.

Vào lúc này người thủ lăng giơ tay phải lên làm vạn chúng chú mục, hắn cầm đế quan trên đầu sau đó đế quan bay về phía Bạch Hạo.

Lúc đế quan xuất hiện trên đỉnh đầu Bạch Hạo, hắn không thể không thu hồi ánh mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần, trong nháy mắt lúc Bạch Hạo quay lại đã nhìn thấy đế quan đội lên đỉnh đầu của hắn.

Trong nháy mắt đội đế quan, toàn thân Bạch Hạo chấn động, khí tức của hắn lại phóng lên trời, uy áp không ngừng bành trướng, chỉ trong nháy mắt siêu việt Thiên Nhân, siêu việt Bán Thần!

Thiên địa nổ vang, Minh Hà trên bầu trời không ngừng chấn động giống như biển cả sôi trào, vào lúc này người thủ lăng nhìn Bạch Hạo.

Cùng lúc khí thế Bạch Hạo gia tăng, chín con Minh Long xuất hiện trên áo bào đen của hắn, chín đầu Minh Long gào thét gia tăng khí thế Bạch Hạo lên mức độ cao hơn.

Trong âm thanh ầm ầm, người thủ lăng đối diện Bạch Hạo, từ khi hắn tháo đế quan xuống và Minh Long trên áo đen biến mất, khí tức của hắn già yếu quá nhiều, hắn già nua không thể che lấp, càng lộ ra tang thương và mục nát.

Hắn nhìn Bạch Hạo, khóe môi tươi cười vui vẻ, cũng trong nháy mắt này Bạch Hạo thở sâu, hắn chậm rãi cúi đầu, ánh mắt nhìn cả Man Hoang, lúc này liền nói bốn chữ.

- Ta là Minh Hoàng!"

Sau khi nói ra bốn chữ, nội tâm của hắn bổ sung bốn chữ.

- Thủ hộ sư tôn!

Trong nháy mắt hắn nói ra những lời này, thiên địa chấn động như chứng thực, vô số hồn phách trong Minh Hà bốn phía quỳ lạy, trong mắt mang theo cuồng nhiệt và phát ra âm thanh bén nhọn.

- Bái kiến Minh Hoàng!

Lúc âm thanh này vang vọng bốn phương, tâm thần chúng sinh ở khắp Man Hoang chấn động, không biết ai lên tiếng đầu tiên, lúc này vô số người cùng hô to chấn động thiên địa.- Bái kiến Minh Hoàng!!

Lúc này Đại Thiên Sư hay tứ đại thiên vương đều ôm quyền cúi đầu với Bạch Hạo trên bầu trời, bọn họ biết rõ trong năm tháng sau đó Man Hoang Minh Hoàng... Chính là Bạch Hạo.

Đại địa chấn động, âm thanh vô số người quanh quẩn, tâm thần Chu Nhất Tinh không ổn định, về phần Tống Khuyết, hắn kích động đến mức tận cùng, vừa nghĩ tới mình có thể làm sủng vật của Minh Hoàng, mặc dù trong nội tâm còn nhớ tới Nghịch Hà Tông nhưng lại cảm thấy tối thiểu nhất trong Man Hoang không còn ai dám khi dễ hắn.

Cho dù là Khôi Hoàng, cho dù là người thủ lăng vào lúc này cũng phải cúi đầu với Bạch Hạo.

Đây là tôn trọng với Minh Hoàng mới, cũng là truyền thống của Minh Hoàng.

Cả Man Hoang, cho dù là hồn tu hay hung thú, tất cả chúng sinh đều như thế, chỉ có một người... Không có quỳ lạy, hắn vẫn đứng ở đó ngẩng đầu nhìn bầu trời, đó chính là Bạch Tiểu Thuần!

Hắn là người duy nhất không cần bái kiến Minh Hoàng.

Bởi vì Bạch Hạo có là Minh Hoàng cũng là đệ tử của hắn, đối với đệ tử của mình trở thành Minh Hoàng, Bạch Tiểu Thuần kích động và đắc ý, hắn cảm khái và cảm giác đời này của mình đã lên đỉnh phong.

- Đạo lữ là Thiên Nhân, nhạc phụ là Bán Thần, đệ tử là Minh Hoàng...

Bạch Tiểu Thuần nghĩ đến đây đã cảm thấy vui vẻ, nội tâm hưng phấn không chịu nổi, trừ sảng khoái thì hắn có cảm giác mình đã là chúa tể Man Hoang.

- Đáng tiếc ah, người biết rõ Bạch Hạo là đệ tử của ta không nhiều.

Bạch Tiểu Thuần cảm thấy tiếc nuối, mặc dù hắn không biết Đại Thiên Sư ngày đó đã hạ lệnh, hắn hiểu mọi người biết mình hóa thân thành Bạch Hạo, người biết quan hệ giữa mình và Bạch Hạo không nhiều.

Vào lúc Bạch Tiểu Thuần cảm khái, thân ảnh Bạch Hạo và người thủ lăng trên bầu trời chậm rãi biến mất, Minh Hà cũng dần dần biến mất, bầu trời lại xuất hiện.

Trong lần đăng cơ đại điển này mặc dù quá trình không dài nhưng có ý nghĩa to lớn, đối với cả Man Hoang mà nói lại là đại điển chí cao vô thượng, có thể tưởng tượng bắt đầu từ ngày sau, truyền thuyết về Bạch Hạo càng ngày càng nhiều, hắn thân là Minh Hoàng cũng được cả Man Hoang tôn kính và sùng bái.

Lúc thân ảnh đệ tử của mình biến mất, Bạch Tiểu Thuần thở dài nhẹ nhõm, lúc này hắn mới cúi đầu xuất ra ngọc giản truyền âm, trong mấy ngày hắn bế quan nhiều lần cảm ứng ngọc giản chấn động, biết có người không ngừng truyền âm cho mình nhưng lại không có thời gian nhìn, hiện tại Bất Tử Cốt Đại viên mãn, đệ tử lại thành công tấn chức Minh Hoàng, Bạch Tiểu Thuần nhẹ nhõm mở ra xem xét.

Vừa xem xét, Bạch Tiểu Thuần sững sờ không nhỏ, tuyệt đại đa số trong đó là Chu Nhất Tinh truyền âm, đối phương truyền tin tức tin tức bên ngoài trong lúc Bạch Tiểu Thuần bê quan, hơn nữa trọng điểm của tin tức là Bạch Tiểu Thuần.

Sau khi Bạch Tiểu Thuần xem xong, hắn lập tức ý thức được thân phận của mình không bại lộ.

- Tại sao không bại lộ?

Bạch Tiểu Thuần mở to mắt, trái tim hắn đập mạnh, hắn hiểu ra nhất định là người thủ lăng nhúng tay vào, hoặc chính là hắn chủ động lên tiếng hoặc là đám người Đại Thiên Sư an bài, cho nên thân phận của hắn không bị người ta biết tới.

Hắn không ngừng đọc tin tức do Chu Nhất Tinh truyền tới, sau khi xem tới tin tức thứ ba, không biết là ai đưa ra, suy đoán hắn là chuyện Bạch Hạo, kết hợp thân phận của mình không có bạo lộ cho nên Bạch Tiểu Thuần ẩn ẩn hiểu ra.

Đây là hành vi bảo hộ mình.

Hắn cũng biết mình làm quá nhiều chuyện trong Man Hoang, bất lợi với ý định khi quay về khu vực Thông Thiên Hà, một khi truyền vào khu vực Thông Thiên Hà, sợ rằng mình nửa bước khó đi, hắn có cảm giác cẩm y dạ hành cho nên mới tiếc nuối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận