Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 842: Ta cũng không ưu tú đến vậy

Bạch Tiểu Thuần sững sờ nhận lấy lệnh bài, vật vừa đến tay đã làm cả người hắn lạnh như băng. Chỉ nhìn qua đã biết là bảo bối, hắn tranh thủ thời gian thu lại. Bạch Tiểu Thuần biết rõ sinh mệnh cấm khu, cũng gọi là vô nhân cấm khu, nằm ở giữa Man Hoang và Thông Thiên khu vực, không ai có thể đi qua nơi đó.

Nơi giao thông duy nhất giữa hai bên chính là chỗ trường thành kia, một khi đã có lệnh bài này lại có thể đi qua sinh mệnh cấm khu, như vậy Bạch Tiểu Thuần lúc nào cũng có thể rời khỏi. Hơn nữa đi qua sinh mệnh cấm khi thì tốc độ hắn quay về Nghịch Hà Tông cũng tăng lên nhiều, dù sao theo kế hoạch lúc trước của Bạch Tiểu Thuần thì phải đi qua trường, mà như vậy thì lại phải đợi thuyền, sau đó quay về Tinh Không Đạo Cực Tông làm trạm trung chuyển.

Vừa nghĩ tới Thủ Lăng Nhân đối tốt với mình như vậy, Bạch Tiểu Thuần liền cảm động, hắn không cho lệnh bài kia là giả dù sao nếu lão thực giết mình thì chẳng cần âm mưu gì mà chỉ tát một cái là xong.

"Lão gia gia, người chính là gia gia của ta... Vậy, ta đi trước." Bạch Tiểu Thuần dưới sự kích động nhanh chóng mở miệng, nói xong thì hắn cũng định rời khỏi đây. Hắn cảm thấy lúc này mình ở lại Man Hoang rất nguy hiểm, nên thừa dịp hôm nay tất cả bọn họ còn bị hai tiếng sư tôn của mình chấn nhiếp, nắm chắc thời cơ để đào tẩu.

Duy chỉ có thái độ của Thiên Tôn lại làm cho Bạch Tiểu Thuần chần chờ, thế nhưng suy nghĩ lại, bản thân chỉ là một tiểu nhân vật, mà đại nhân vật như y chắc cũng không chấp nhặt với mình, huống chi mình cũng không hề đắc tội y.

"Ta lặng lẽ trở về, chắc hẳn là không sao đâu." Bạch Tiểu Thuần chần chừ một lát nhưng rồi vẫn thấy trở về Nghịch Hà Tông còn an toàn hơn ở lại đây, khi mà thân phận hắn đã bị bại lộ.

Thế nhưng khi Bạch Tiểu Thuần vừa hạ quyết tâm, đang định rời đi thì Thủ Lăng Nhân đứng bên bờ Minh Hà, đưa lưng về phía hắn, khàn giọng nói.

"Còn nhớ không, năm đó ngươi có hỏi tên của lão phu, câu trả lời của ta..."

"A?" Bước chân Bạch Tiểu Thuần chợt dừng lại, nhìn về phía Thủ Lăng Nhân, có chút không hiểu tại sao đối phương lại đột nhiên nói tới chuyện này.

"Nơi thế giới này, ngươi có thể coi như một cái mộ thật lớn, mai táng một Chúa Tể tên là Khôi..." Thủ Lăng Nhân âm thanh càng lúc càng khàn khàn, khuôn mặt của lão cũng vào lúc này trở nên tang thương hơn nhiều.

"Sau khi Chúa Tể chết đi liền đóng thế giới chi môn thông với ngoại giới lại, đặt ra di chúc, chỉ khi có người tu luyện đạt đến Đại Thừa cảnh, cũng tức là ngang với Thiên Tôn thì mới mở thế giới chi môn ra, bằng không thì bất luận là ai cũng không được rời khỏi nơi đây!" Thủ Lăng Nhân nhẹ giọng mở miệng, ánh mắt tang thương, như đang hồi ức.

"Phần mộ!" Bạch Tiểu Thuần hít sâu một hơi, những chuyện có liên quan tới thế giới này trước đây hắn cũng góp nhặt được vụn vặt vài chuyện. Nhưng lúc này lại nghe được thông tin hoàn chỉnh rồi, nhất là khi biết được thế giới này lại là một phần mộ thì hắn lập tức trợn to mắt, nội tâm như có sét đánh ầm ầm.

"Mà người đời sau của hắn cũng đã trở thành Hoàng tộc của thế giới này, đời đời lại có Khôi Hoàng, thế nên thế giới này mới có tên là Khôi Hoàng giới!" Thủ Lăn Nhân không để ý tới Bạch Tiểu Thuần, lão giống như đang lẩm bẩm, thì thào với chính mình, đồng thời trong lúc đó từ trong giọng nói của lão như truyền tới một cảm giác của năm tháng thật tự nhiên.

"Nếu như không có gì ngoài ý muốn thì có lẽ vẫn sẽ như trước, xuất hiện Hoàng giả Đại Thừa cảnh bên trên Bán Thần cảnh... Chỉ là chuyện lại trở nên ngoài ý muốn, cuối cùng lại xuất hiện một tu sĩ, dựa vào thiên tư kinh diễm tuyệt luân của mình mà sáng tạo ra Thiên Tôn Pháp đi theo một con đường khác, phá vỡ Khôi Hoàng Triều!" Nói tới tu sĩ này, dù âm thanh của Thủ Lăng Nhân vẫn trầm thấp nhưng Bạch Tiểu Thuần vẫn có thể loáng thoáng nghe ra, đối phương dường như có ý khen ngợi. Từ đó có thể thấy thiên tư của kẻ này kinh tài tuyệt diễm đến thế nào rồi, về phần thân phận của tu sĩ này Bạch Tiểu Thuần trong lòng cũng đã rõ rồi.

"Mà lão phu lại không thể can thiệt, có rất nhiều chuyện ta biết nhưng không thể hành động. Dù sao ta cũng chỉ là một kẻ giữ mộ, thủ hộ đại mộ của Chúa Tể, thủ hộ luân hồi, thủ hộ thế giới chi môn. Lần thứ nhất, ta cưỡng ép ra tay cũng chỉ có thể làm cho Hoàng tộc không bị diệt, tại nơi Man Hoang này tiếp tục lưu lại hương khói, mà cái giá cho lần ra tay này của ta chính là sự tồn tại của ta chỉ còn gần nửa mà thôi."

"Vị tu sĩ này vào nhiều năm sau cũng đã tìm được ta, muốn mở thế giới chi môn ra, rời khỏi thế giới này. Có điều hắn không phải chính thống, lão phu tất nhiên không thể đồng ý, nhưng cũng nói cho hắn phương pháp chính xác!"

"Có điều hắn không thích hợp với Khôi Hoàng truyền thừa, hắn nhiều lần tìm đến lão phu, dùng đủ các biện pháp, dường như cuối cùng hắn cũng đã hiểu rằng chỉ có tiêu diệt lão phu thì hắn mới có thể rời đi."

"Người này chắc ngươi cũng đã biết là ai rồi, hắn được gọi là Thông Thiên đạo nhân, cũng tức là Thiên Tôn mà lúc trước ngươi nhìn thấy." Thủ Lăng Nhân nói tới đây liền xoay người lại nhìn Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần nghe được lời của Thủ Lăng Nhân mà nội tâm giống như có sóng đánh, thế nhưng khi hắn nhìn lại khuôn mặt của Thủ Lăng Nhân thì cơn sóng này lại càng mạnh hơn.

"Lão gia gia người..." Bạch Tiểu Thuần nghẹn ngào, Thủ Lăng Nhân bộ dáng chỉ sau giây lát đã già nua đi nhiều, giống như vừa mới bò ra từ trong một ngôi mộ vậy, so sánh với lúc trước thì chênh lệch thật lớn. Thậm chí Bạch Tiểu Thuần còn cảm nhận được Thủ Lăng Nhân dường như đang dần suy yếu đi.

"Ta đã già rồi... Tồn tại quá lâu rồi, có lẽ Chúa Tể năm đó sáng tạo ra ta, cũng không ngờ tới ta lại có thể tồn tại lâu đến vậy, vận mệnh của ta vốn là, ngay khi thế giới đại môn được mở ra thì cũng là lúc ta chết đi." Thủ Lăng Nhân chậm rãi mở miệng, đối với sự già nua của mình cũng không hề để trong lòng.

"Thời gian của ta không còn nhiều, thế nên lúc này mới cưỡng ép ra tay, đáng tiếc... Dù ta đã vận dụng đến cấm thuật cuối cùng vẫn không giết được hắn."

"Mà ta cũng vì lần ra tay này mà thời gian tồn tại cũng giảm bớt lần nữa, hơn nữa, thế giới này, cũng vì vết sẹo từ cấm thuật mà đã xuất hiện dấu hiệu bị nghiền nát rồi." Thủ Lăng Nhân lắc đầu, thần sắc vô cùng tiếc nuối.

Bạch Tiểu Thuần hơi thở dồn dập, đến lúc này hắn cũng đã triệt để hiểu ra mọi chuyện, cũng hiểu được sự tiếc nuối của Thủ Lăng Nhân. Không phải chỉ có vì hôm nay không giết được Thiên Tôn mà còn vì nhiều năm trước, khi có thể làm được thì lão lại vì ngại những hạn chế của mình mà không ra tay, để cho Thiên Tôn lớn mạnh như ngày hôm nay.

Có lẽ cùng là bời vậy, thế nên mới có sự sửa chữa vào lúc này!

"Thất bại trong việc giết hắn cũng ở trong dự liệu của lão phu, có điều là vẫn muốn thử một lần... Thực ra thì trước khi ngươi đi vào Man Hoang, thì lão phu đã chuẩn bị hậu sự rồi." Thủ Lăng Nhân than nhẹ một tiếng, ánh mắt dần thâm thúy nhìn Bạch Tiểu Thuần.

"Người kế thừa Minh Hoàng?" Hơi thở của Bạch Tiểu Thuần như đã ngừng lại, tim đập rộn lên, có chút không chắc chắn hỏi một câu. Khi nhìn thấy Thủ Lăng Nhân gật đầu, nội tâm hắn lập tức chấn động, hắn cảm thấy nếu đến lúc này còn không rõ thì bản thân quá ngốc rồi, đây rõ ràng là sự ưu tú của minh đã được đối phương coi trọng, thế nên muốn mình làm người kế thừa của lão, trở thành Minh Hoàng!

Vừa nghĩ tới chuyện bản thân sẽ trở thành Minh Hoàng, Bạch Tiểu Thuần liền trở nên kích động vô cùng, lúc này vội hít thở thật sâu, ho một tiếng rồi đắc ý mà nói khiêm tốn vài câu.

"Chuyện này... Lão gia gia, thật ra ta cũng không ưu tú đến vậy đâu... Nhưng không sao, ta đã có chuẩn bị rồi! A, vậy người kế thừa Minh Hoàng cần phái làm những chuyện gì vậy?"

"Dung nhập Minh Hà, hồn trấn Minh Cung, thủ hộ đại mộ của Chúa Tể, trấn thủ luân hồi, bảo vệ thế giới chi môn, tất cả những kẻ không chính thống thì không cho ra ngoài!" Thủ Lăng Nhân ánh mắt đầy thâm ý nhìn Bạch Tiểu Thuần chậm rãi nói.

Bạch Tiểu Thuần nghe xong lập tức há hốc mồm, đằng sau thì không thành vấn đề, có điều vài câu phía trước hắn cảm thấy có chút không ổn, vội vàng hỏi.

"Lão gia gia, hồn trấn Minh Cung là ý gì? Còn nữa, hồn nhập Minh Hà chẳng phải... là đã chết rồi sao?" Bạch Tiểu Thuần có chút khẩn trương, đến khi nhìn thấy đối phương gật đầu thì lập tức hít vào một hơi, sắc mặt dại ra, ra sức lắc đầu.

"Lão gia gia, chuyện này... Ngươi cũng thấy đó, ta không có ưu tú đến vậy đâu, ta là một kẻ không chịu ngồi yên, tật xấu lại rất nhiều, nếu ta trấn thủ Minh Hà nhất định sẽ có chuyện không hay xảy đến, trách nhiệm lớn như thế, một kẻ yếu đuối nhỏ bé như ta sao có thể gánh nổi... Ngươi có lẽ là nên đi tìm người khác đi, ta... Ta phải đi trước rồi lão gia gia." Bạch Tiểu Thuần vội vàng nói, lập tức lui lại vài bước, nhưng ngay lúc này, tay phải Thủ Lăng Nhân bỗng giơ lên, hướng về Bạch Tiểu Thuần cách không trảo một cái.

Bạch Tiểu Thuần kêu thảm, hắn sắp khóc rồi, nhanh chóng hô to.

"Lão gia gia, ta thật sự không làm được mà, ta tới nơi đâu thì ở đó đều bị ta trong vô tình mà gây đại họa, ta không thể làm hại người a..."

"Om sòm! Lão phu còn chưa váng đầu đến nỗi để học ngươi làm người thừa kế!" Thủ Lăng Nhân nhíu mày, một trảo của hắn cũng không phải là trảo thân thể Bạch Tiểu Thuần mà là túi trữ vật của hắn, lập tức Bạch Hạo ở trong hồn tháp liền từ trong túi trữ vật của hắn bay ra, rơi vào tay Thủ Lăng Nhân.

"Người lão phu lựa chọn là Bạch Hạo, không phải ngươi." Thủ Lăng Nhân lạnh nhạt mở miệng.

"A?" Bạch Tiểu Thuần ngẩn người ra, há hốc mồm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận