Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 79: Tiểu Thuần, chúng ta tin tưởng!

Bạch Tiểu Thuần mở to mắt, trong đầu đã bị ba nghìn linh thạch lấp đầy... Ánh mắt của hắn sáng lên nhìn Hầu tiểu muội, giờ phút này hắn thật muốn đi lên ôm cổ Hầu tiểu muội biết bao, cho nàng ba nghìn ngón tay cái.

Nói cho nàng biết, ngươi như vậy mới là tốt!

Mọi người ở bên trong phòng đấu giá, đối với cái giá được đẩy lên cao như thế, đều xôn xao. Sau khi âm thanh của Hầu tiểu muội truyền ra, cả đám đều ngây ngốc một chút, đồng loạt cùng nhìn về phía Hầu tiểu muội, thấy được một thiếu nữ đang đứng bóp cái eo nhỏ, bộ ngực nổi lên, trắng trắng mềm mềm, trông rất xinh xắn, thần sắc đắc ý, giống như là một cây ớt nhỏ.

Nàng hất cằm lên nhìn Chu Tâm Kỳ, bộ dáng ta là gia tộc tu chân ta chả sợ người nào, ta rất có tiền, chẳng những không làm cho người ta thấy phản cảm mà ngược lại lại càng cảm thấy Hầu tiểu muội này thật đáng yêu.

Không ít người lộ ra vui vẻ, còn có một chút lại càng lộ ra kinh diễm.

“Ba nghìn một trăm linh thạch!” Chu Tâm Kỳ vẫn bình tĩnh mở miệng, vẻ mặt đã lạnh xuống.

“Tiểu Ô Quy rất quan trọng với ta, phàm là đan dược của Tiểu Ô Quy thì Hầu tiểu muội ta sẽ không tiếc đại giới, phải mua bằng được. Hừ hừ, ta ra bốn nghìn linh thạch, ta là gia tộc tu chân đấy, có rất nhiều linh thạch!” Nàng lại cường điệu thêm một câu phía sau. Hầu Vân Phi đứng ngay bên cạnh lúc này cúi đầu, vẻ mặt lúng túng, đáy lòng cũng đang phát sầu. Muội muội này của hắn, không biết vì sao mấy năm nay lại sùng bái cái tên Tiểu Ô Quy kia tới mức cuồng nhiệt...

Những người hâm mộ Chu Tâm Kỳ ở bốn phía đều có chút không nhịn được, không ít người thi nhau mở miệng, nói Hầu tiểu muội vì một viên nhị giai Linh Dược mà lại đưa ra cái giá như thế, thật sự là phá sản.

“Bổn tiểu thư có linh thạch, ngươi cắn ta a?” Hầu tiểu muội nghe được mấy cái lời này thì lập tức không vui, bộ ngực nhỏ ưỡn lên, chống nạnh, chanh chua phản bác.

Bạch Tiểu Thuần đứng ở trên ban công nhìn một màn này, càng có cảm giác lúc trước mình đem Hầu tiểu muội từ đường nghiêng dẫn về chính đạo là chính xác cỡ nào.

Chu Tâm Kỳ nhíu mày. Nàng không có nhiều linh thạch như vậy, sau nửa ngày trầm mặc, đành than nhẹ một tiếng, chỉ có thể buông tha.

Hầu tiểu muội thấy Chu Tâm Kỳ không ra giá nữa thì lập tức kinh hỉ. Trên thực tế nàng cũng chỉ giả bộ ra khí thế như thế, một lượng linh thạch lớn như vậy, nàng tự nhiên là không có. Tuy nhiên lúc này nàng đã cố ý nói ra như thế ở trước mặt nhiều người như vậy, lão tổ cũng không thể không đi thừa nhận.

Cuối cùng, trong sự đắc ý của Hầu tiểu muội, viên đan dược Luyện Linh ba lượt này đã bị nàng thành công mua đi.

Đằng sau phòng đấu giá, có mấy lão tổ của các gia tộc tu chân chịu trách nhiệm phòng hộ nơi đây, một trung niên nam tử ở trong đó vội ho một tiếng, hướng về mấy người xung quanh cười khổ.

“Cái kia... Tôn nữ của ta tính cách bất hảo, làm cho mọi người chê cười.” Y nói xong, cười khổ xuất ra linh thạch tương ứng đặt ở một bên.

“Thật trẻ con!” Mọi người hặc hặc cười cười.

Ngày đấu giá đầu tiên chấm dứt, bình thường một lần đấu giá như thế này đều kéo dài mấy ngày. Bạch Tiểu Thuần không có ý định tiếp tục ở lại, đan dược của hắn đều đã bán hết sạch rồi, giờ phút này tâm tình phấn khởi đi nhanh ra ngoài. Lúc đi ra đến cửa, hắn đứng ở nơi đó, đứng nhìn đám người đang tuôn ra từ trong phòng đấu giá.

Những người này đều là đệ tử ở trong tông môn, từng người đều đang kích động bàn tán về viên Tử Khí Thăng Linh Đan vừa rồi.

Rất nhanh, Bạch Tiểu Thuần đã nhìn thấy được Chu Tâm Kỳ, ở trong mắt lộ ra cổ vũ cùng thưởng thức, giống như là đang khuyên đối phương không nên nhụt chí. Hắn đang định tiến đến thì Chu Tâm Kỳ đã bị ánh mắt của hắn làm cho sững sờ, vội vàng tránh đi, không đợi Bạch Tiểu Thuần tới gần đã hóa thành cầu vồng bay xa.

Lúc Bạch Tiểu Thuần còn đang phiền muộn, thì sau lưng bỗng nhiên truyền đến một cái âm thanh kinh hỉ.

“Tiểu Thuần ca ca!” Hầu tiểu muội vẻ mặt sung sướng, hoạt bát rẽ từ trong đám người đi ra, lắc lắc cái eo nhỏ đi đến bên cạnh Bạch Tiểu Thuần. Hầu Vân Phi đi sau lưng nàng, lúc nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần, cũng lộ ra bộ dáng tươi cười.

Bạch Tiểu Thuần thu hồi ánh mắt nhìn về phía thân ảnh của Chu Tâm Kỳ, trong mắt lộ ra tán thưởng nhìn về phía Hầu tiểu muội, bày ra bộ dáng tiền bối, vỗ xuống đầu của Hầu tiểu muội.

“Tiểu Thuần muội muội, không tệ. Sau này mua đồ phải có khí phách như vậy!”

Hầu tiểu muội lập tức đỏ mặt, sau đó nhớ ra cái gì, cao hứng lấy ra viên Tử Khí Thăng Linh Đan kia.

“Tiểu Thuần ca ca ngươi mau nhìn, đây là đan dược do Tiểu Ô Quy luyện chế a. Ta mua được, ngươi có muốn không, ta tặng nó cho ngươi. Không phải lúc trước ngươi nói ngươi sùng bái nhất là Tiểu Ô Quy hay sao, ta cố ý mua cho ngươi đó.” Trong mắt nàng lộ ra thần thái khiến người ta tâm động, đem đan dược đặt ở trước mặt Bạch Tiểu Thuần, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy chờ mong, dường như thế giới trong mắt nàng lúc này chỉ có Bạch Tiểu Thuần.

Hầu Vân Phi ở bên cạnh thấy vậy, ánh mắt trở nên nhu hòa, mỉm cười không nói.

Bạch Tiểu Thuần khẽ giật mình, không nghĩ tới mục đích nàng mua đan dược thì ra là bởi vì chính mình. Hắn lập tức cảm động, nhưng thấy ở bốn phía có không ít người, vì vậy thở sâu, lộ ra vẻ nghiêm nghị.

“Tiểu muội, ta muốn nói cho ngươi biết một cái thiên đại bí mật!” Trong mắt Bạch Tiểu Thuần lộ ra kiên định, lúc nói còn thản nhiên dựng lên bộ dạng cao thủ cô đơn lạnh lẽo.

Hắn đã có thể có được năng lực biến hóa ra bộ dáng như vậy bất cứ lúc nào.

Hầu tiểu muội sững sờ, Hầu Vân Phi ở bên cạnh cũng kinh ngạc một cái, nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần.

“Bí mật gì?” Hầu tiểu muội biểu lộ ra vẻ lắng nghe, tò mò hỏi.

Bạch Tiểu Thuần dùng sức ho khan một tiếng, nâng lên cái cằm nhỏ, tay áo hất lên.

“Ta, Bạch Tiểu Thuần, chính là cái người danh chấn thiên hạ, thần bí khó lường, kinh thiên địa khiếp quỷ thần... Quy gia... Vĩ đại!!”Bạch Tiểu Thuần ngửa mặt lên trời cười to. Sau khi nói ra những lời này, trong lòng của hắn đều là cảm khái. Những lời này, hắn đã giấu ở trong miệng mấy năm nay rồi, rốt cuộc giờ phút này đã có thể nói ra, hơn nữa lại còn nói ra trước mặt người sùng bái bản thân nhất là Hầu tiểu muội, đặc biệt là bốn phía còn có không ít người. Đây mới là vạn người nhìn chăm chú.

Quan trọng nhất là, hắn cho rằng không thể để cho người sùng bái mình mãi mãi không biết, thì ra người mình thần tượng lại ở ngay bên cạnh! Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu nhìn trời quang mây trắng, bộ dạng ngạo nghễ, lỗ tai đang dựng lên, chờ đợi Hầu tiểu muội cùng với mọi người bốn phía kinh hô.

Đáy lòng hắn đã nghĩ kỹ, một khi có tiếng kinh hô thì mình nên nói cái gì.

Nhưng hắn đợi cả buổi cũng không có âm thanh truyền đến, bốn phía thoáng một cái đã yên tĩnh. Bạch Tiểu Thuần kinh ngạc, nhịn không được thu hồi ánh mắt nhìn lên mây trắng trên bầu trời, liếc về phía Hầu Vân Phi và Hầu tiểu muội.

Hầu tiểu muội ngây người, Hầu Vân Phi cũng ngây người. Bọn hắn đều ngây ngốc nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần. Những đệ tử đi ra khỏi phòng đấu giá ở bốn phía, cũng đều có thần sắc cổ quái.

“Tiểu Ô Quy là người không màng danh lợi, giống như mây trắng ở trên bầu trời. Bạch sư thúc rõ ràng lại tự xưng là Tiểu Ô Quy? Ha ha... Thôi đi, thôi đi.”

Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần lập tức trở nên khó coi, đang định giải thích.

“Tiểu Thuần, ngươi không sao chứ?” Hầu Vân Phi có chút lo lắng, sờ soạng đầu của Bạch Tiểu Thuần.

“Thật sự là ta mà!” Bạch Tiểu Thuần sốt ruột nói.

“A? Tốt tốt, là ngươi, là ngươi...” Hầu Vân Phi thần sắc cổ quái, vội vàng gật đầu.

“Tiểu Thuần ca ca, trước kia ngươi nói với ta, Tiểu Ô Quy giống như mây trắng trên bầu trời, không màng danh lợi... Kỳ thật ở trong lòng ta, ngươi và Tiểu Ô Quy đều quan trọng như nhau, ngươi không cần giả mạo Tiểu Ô Quy...” Hầu tiểu muội âm u nhìn Bạch Tiểu Thuần, nhẹ nhàng nói.

“Ta thật sự...” Bạch Tiểu Thuần còn chưa nói xong, Hầu Vân Phi ở bên cạnh vẻ mặt nghiêm nghị, giữ chặt cánh tay Bạch Tiểu Thuần.

“Tiểu Thuần, chúng ta tin tưởng!”

“Ta thực...” Bạch Tiểu Thuần mở to mắt, vừa mở miệng thì thần sắc của Hầu Vân Phi lại càng thêm nghiêm túc.

“Tiểu Thuần, chúng ta thật sự tin tưởng!”

“Ta...” Bạch Tiểu Thuần trong mắt mờ mịt, chỉ cảm thấy mất hết can đảm, giải thích thế nào cũng không giải thích được. Lý tưởng cùng với hiện thực chênh lệch quá xa, khiến cho hắn thất hồn lạc phách xoay người, lảo đảo đi về phía xa, không biết thế nào trở lại tông môn.

Đứng ở trong sân, hắn ngơ ngác nhìn bầu trời, thần sắc lộ ra bi ai.

“Ta thật sự là Quy gia a...” Hắn cảm thấy ủy khuất, cảm thấy giấc mộng của mình, muốn ở trong vạn người nhìn chăm chú mà nói ra thân phận hào hùng của mình, giờ phút này đã hoàn toàn tan vỡ.

Mà hết lần này tới lần khác, hắn cũng đã tìm ra chỗ xảy ra vấn đề. Đó là mấy năm gần đây mình đem Tiểu Ô Quy nói khoác lên quá cao... Thế cho nên ở trong suy nghĩ của tất cả mọi người, hình tượng Tiểu Ô Quy đã là cao ngạo phi phàm.

Nói đúng hơn, dưới sự nỗ lực không ngừng của hắn cùng với Hầu tiểu muội, Tiểu Ô Quy đã bị thần thành hóa...

Sau một lúc lâu, hắn không cam lòng, đi tìm Hứa Bảo Tài, đứng ở trước mặt gã, nghiêm túc nói ra thân phận của mình. Hứa Bảo Tài ngây người... Liên tục gật đầu nói ta tin rồi.

Bạch Tiểu Thuần mặt buồn rười rượi, về tới trong sân, lại ngẩn người.

Cho đến mây ngày sau, Tôn Trần tới bái phỏng. Bạch Tiểu Thuần lập tức kinh hỉ, cảm giác như mình đã bắt được hi vọng, vì Tôn Trần biết rõ viên đan dược kia là do mình đưa ra.

Nhưng hắn chưa kịp mở miệng, thì Tôn Trần sau khi đưa ra đầy đủ linh thạch, liền hướng về phía Bạch Tiểu Thuần ôm quyền cúi đầu thật sâu, thần sắc nghiêm nghị, mang theo cả ngưng trọng.

“Bạch huynh, lúc trước không biết viên thuốc đó là do thiên kiêu của quý tông luyện ra. Việc này gia tổ cũng giật mình. Ở tông môn bây giờ, có thể liên hệ với vị thiên kiêu kia, chắc cũng chỉ có Bạch huynh rồi, bằng không thì ngươi cũng sẽ không có đan dược của vị thiên kiêu này.”

“Kính xin Bạch huynh chuyển lời cho vị thiên kiêu kia, Tôn gia ta đề nghị có thể kết giao với hắn trong thời gian dài, ngày sau nếu có đan dược cần xử lý, chắc chắn sẽ toàn lực ứng phó!”

“Kính xin Bạch huynh nhất định phải chuyển lời tới vị thiên kiêu này. Ta biết người này không màng danh lợi, không thích náo nhiệt, giống như mây trắng trên bầu trời, theo đuổi cực hạn của dược đạo. nhân vật bậc này, sau này nhất định một bước lên trời, Tôn gia ta nguyện vì hắn xử lý phàm trần tục sự.” Tôn Trần ôm quyền cúi đầu thật sâu. Đến khi gã ngẩng đầu lên, phát hiện Bạch Tiểu Thuần trong mắt mờ mịt, gã chờ một lát vẫn không thấy Bạch Tiểu Thuần hoàn hồn, chần chừ một chút rồi ôm quyền lần thứ hai, cáo từ rời đi.

Đáy lòng gã vẫn còn cảm khái. Bạch Tiểu Thuần quả nhiên là có địa vị phi phàm ở Linh Khê Tông, đến cả vị thiên kiêu thần bí không người nào không biết kia rõ ràng cũng có giao tình với hắn.

Trong đầu gã căn bản là không nghĩ tới Bạch Tiểu Thuần là Tiểu Ô Quy, tính cách chênh lệch quá lớn. Đối với sự tình Tiểu Ô Quy, chẳng những đệ tử của Linh Khê Tông biết được, mà các gia tộc tu chân bên ngoài cũng sớm đã biết. Tất cả sau khi điều tra, đều kết luận tính cách của hắn gần như là nhất trí với suy nghĩ của Chu Tâm Kỳ.

Cho đến khi trăng sáng lên cao, Bạch Tiểu Thuần mới khôi phục lại tinh thần, thở dài. Thân hình của hắn nhoáng một cái nhảy lên, đứng lên trên cây trúc ở trong sân nhỏ, chắp bàn tay nhỏ bé ở sau lưng, nhìn lên trên bầu trời sao. Gió núi thổi qua làm mái tóc đen của hắn bay lên, lay động y phục phát ra âm thanh ù ù.

“Không nghĩ tới thực chất bên trong của ta, rõ ràng lại là không màng danh lợi, phiêu dật như mây ở trên bầu trời. Ài, đều tại ta ngày thường che giấu quá tốt. Có đôi khi, ưu tú cũng là một loại cô đơn lạnh lẽo.” Bạch Tiểu Thuần hất tay áo nhỏ lên, dưới ánh trăng, thân ảnh của hắn thật sự đem đến cảm giác cao thủ tịch mịch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận