Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 633: Từ Thế Hữu Cường Đại

Tất cả những việc này làm người khác không nhìn ra manh mối gì đặc biệt, biến hóa trong ba đại gia tộc, ba lão tổ Thiên Nhân cũng đồng thời tuyên bố bế quan.

Chẳng qua ba lão tổ Thiên Nhân âm thầm thường xuyên tại nơi bế quan ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, dường như đang chờ đợi người nào đó.

Thời gian bảy tám ngày trôi qua, trong thành Cự Quỷ người đi hối hả, ma lao dưới sông bảo vệ thành, Bạch Tiểu Thuần phong sinh thủy khởi, tuy là phạm nhân nhung hắn có đãi ngộ đặc thù trong ma lao, hắn cảm thấy mình sống không khác gì thân phận lính canh khu Đinh lúc trước, hắn vẫn có thể hoành hành tứ phương.

Vả lại thân phận đệ nhất hắc tiên của ma lao, trong mấy ngày qua ba khu mời hắn tới thẩm vấn mọi việc rất thuận lợi, cho nên thanh danh của hắn càng hiển hách.

Giờ phút này trong nhà lao khu Ất, mười tiểu đội trưởng đang tươi cười vây quanh Bạch Tiểu Thuần đi vào khu Ất.

- Bạch Hạo huynh đệ, lần này phải nhờ vào ngươi rồi, thật sự là do Từ Thế Hữu vô cùng gian trá, trước mắt dùng tất cả thủ đoạn cũng không thể bắt hắn khai tang vật đặt ở đâu.

- Đúng vậy, Bạch Hạo huynh đệ, nếu lần này thành công, khu Ất chúng ta nguyện xuất ba thành giá trị trả thù lao cho Bạch Hạo huynh đệ.

Mọi người đang cười nói, từng người lộ ra thiện ý với Bạch Tiểu Thuần, thật sự là do danh khí của Bạch Tiểu Thuần quá lớn, đối với người trong ma lao ai cũng muốn giao hảo với Bạch Tiểu Thuần, bởi vì chẳng khác gì kết giao với tài phú.

- Việc nhỏ, các huynh đệ khu Ất lên tiếng, cho dù không phân cho ta, Bạch mỗ nhất định toàn lực ứng phó.

Bạch Tiểu Thuần cười hắc hắc, hắn nói chuyện càng khách khí người khu Ất càng thoải mái, nhưng cũng biết quy củ ma lao không thể làm hỏng, vả lại còn có lần sau, cho nên phần của Bạch Tiểu Thuần phải cho.

Cả đám người túm tụm rời khỏi nhà lao khu Đinh, trên đường phàm gặp phải lính canh ngục nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần đều cười chào hỏi, căn bản không xem Bạch Tiểu Thuần thành phạm nhân, Bạch Tiểu Thuần cũng tươi cười đáp lại, tính cách của hắn chính là như vậy, người khác tỏ thiện ý với mình, hắn hồi báo thiện ý, vả lại hắn cũng biết thân phận của mình, vì vậy lời lẽ của hắn làm cho người khác như tắm trong gió xuân.

Lúc này mọi người đi vào khu Ất, mặc dù khu Ất không bằng khu Đinh nhưng lại lớn hơn khu Đinh không ít, nhất là lao ngục khu Ất lại tràn đầy, từng đầu lâu giam các trọng phạm còn hung tàn vượt xa khu Đinh.

- Chính là chỗ này, Bạch Hạo huynh đệ, nhờ cả vào ngươi.

Không bao lâu, mọi người đi tới một cái đầu lâu, đội trưởng khu Ất khách khí nói với Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần chắp tay sau lưng gật đầu, ánh mắt nhìn sang nhà tù, nhìn thấy bên trong là một thanh niên Hồn Tu, Hồn Tu này nhìn rất lỗ mãng, nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần thì ánh mắt co rút lại, hiển nhiên đã nghe qua danh tiếng đệ nhất hắc tiên của ma lao.

- Các ngươi không cần lãng phí thời gian, Từ mỗ thừa nhận mình không phải là người ngang ngạnh nhưng hiện tại ta không còn tu vi, chỉ sợ sẽ bị tử khí trong ma lao ăn mòn, sợ rằng sống không quá mười năm, ta chỉ có một yêu cầu, ma lao các ngươi thần thông quảng đại, chỉ cần mỗi ngày an bài cho ta một nữ tử để ta thoải mái là được, mười năm sau, trước khi ta chết sẽ cho các ngươi biết tài phú ở đâu, cũng không có gì không thể.

Từ Thế Hữu cười lạnh, lời nói rất âm nhu.

Nghe Từ Thế Hữu nói thế, Bạch Tiểu Thuần không để ý tới, hắn trực tiếp mở cửa nhà lao đi vào bên trong, hắn hất tay áo để sương mù bao phủ đầu lâu.

Hành động này làm lính canh ngục khu Ất hưng phấn, Từ Thế Hữu nhìn Bạch Tiểu Thuần, nội tâm run rẩy, hô hấp dồn dập, ánh mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần.

- Ngươi muốn làm gì, ta chỉ sống được mười năm mà thôi, chết còn không sợ, ngươi chưa đủ tư cách cạy miệng của ta đâu.

- Chúng ta thương lượng một chút, ngươi cũng nghe nói về ta rồi, ngươi xem, một khi ta ra tay thì ta còn sợ chính mình, ngươi tội gì chứ?

Bạch Tiểu Thuần vội ho một tiếng, hắn nhìn sang Từ Thế Hữu, trong đầu nhớ tới giới thiệu của người khu Ất với mình, người này chính là thị vệ tuần tra thành Cự Quỷ.

Sở dĩ hắn bị giam giữ, nhắc tới cũng là bản thân hắn muốn chết, người này thường ngày có ai trêu chọc sẽ báo thù, chắc chắn tìm cái phương pháp diệt môn người ta, những năm qua dựa vào thân phận thị vệ cùng các thủ đoạn độc ác xét nhà diệt vài tiểu gia tộc trong thành Cự Quỷ, chiếm toàn bộ tài sản, tích lũy một khoản tài phú xa xỉ.

Nếu hắn có thói quen như vậy cũng thôi, cho dù có người muốn chỉnh hắn, bởi vì thân phận cho nên có phần khó giải quyết, nhưng hết lần này tới lần khác Từ Thế Hữu hảo sắc như mạng, âm thầm bắt cướp và cưỡng bức nhiều người, mấy ngày trước hắn cướp một nữ tu có liên quan với một vị Hầu gia trong thành Cự Quỷ, lúc này mới gây đại họa, bị Hầu gia tức giận phế tu vi, thậm chí cảm giết hắn không giải được hận, vì vậy bắt giữ đưa hắn vào ma lao chịu khổ.

Đưa khối thịt mỡ vào trong ma lao, mọi người sẽ không bỏ qua, nhưng người này biết rõ bản thân không sống lâu, vì vậy ngang ngạnh đến cực điểm, đưa ra đủ loại yêu cầu, hết lần này tới lần khác yêu cầu này làm người khu Ất khó thỏa mãn, cũng không chờ tới mười năm, vì vậy mới có việc mời Bạch Tiểu Thuần tới đây.

- Không có thương lượng!

Từ Thế Hữu lui về phía sau vài bước, hắn lớn tiếng phản bác Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần thở dài, từ khi hắn thẩm vấn phạm nhân trong ma lao chưa từng có kẻ nào phối hợp, giờ phút này lắc đầu vỗ túi trữ vật, lập tức cầm một viên Phát Tình Đan sau đó nghiền nát trong tay, dùng một nửa mảnh vỡ bắn về phía Từ Thế Hữu, không cho phép Từ Thế Hữu phản kháng, dược lực chui vào mũi miệng của hắn.

- Bạch mỗ thẩm vấn mỗi người, lúc ban đầu rất ngang ngạnh, nhưng tối đa mấy canh giờ không có kẻ không thể cạy miệng.

Bạch Tiểu Thuần chắp tay sau lưng và đứng đó, hắn hất cằm nói rất ngạo nghễ, hắn vừa nói câu này Từ Thế Hữu hít thở dồn dập, hai mắt như phóng hỏa nhưng gương mặt kỳ quái.

Hoàn toàn khác với lúc Bạch Tiểu Thuần thẩm vấn kẻ khác, dường như Từ Thế Hữu không có chút thống khổ nào, vào lúc này hắn biểu lộ cổ quái nhưng không duy trì quá lâu, chỉ qua mười hô hấp, sắc mặt Từ Thế Hữu khôi phục như thường, tuy thân thể đổ mồ hôi, hai mắt hắn sáng lên, hô hấp càng dồn dập, ngẩng đầu dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Bạch Tiểu Thuần.

- Như thế nào không còn, còn nữa không?

Từ Thế Hữu nhanh chóng lên tiếng, sắc mặt của hắn còn mang theo lo lắng, hắn có cảm giác mất mát lớn giống như vào thời khắc mấu chốt lại bị cắt đứt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận