Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1381: Khí Linh Ra Tay

Bức tượng kia thình lình là một nam tử trung niên, mặc đạo bào, đưa mắt nhìn về phương xa. Cho dù chỉ là bức tượng, nhưng tản ra khí tức vượt rất xa so với Thái Cổ, khiến người ta một loại ảo giác giống như tồn tại cùng toàn bộ tinh không.

Bạch Tiểu Thuần chợt nín thở. Bức tượng kia, hắn chỉ liếc mắt nhìn, đã cảm thấy tâm thần toàn thân chấn động, giống như nhận áp lực thực lớn. Áp lực này khiến cho hắn không thở nổi. Thậm chí ngay cả tu vi, cũng đều ở dưới uy áp của bức tượng này, bắt đầu không ổn.

Mà ở nơi mi tâm của bức tượng kia lõm xuống. Nơi đó có một chiếc ghế ngồi cực lớn. Giờ khắc này ở chiếc ghế ngồi này, hình như có một tu sĩ đang ngồi. Khoảng cách quá xa, nhìn không rõ. Nơi đây lại giam cầm đối với thần thức.

Cho dù Bạch Tiểu Thuần sử dụng toàn lực, cũng nhìn không rõ. Nhưng hắn có thể cảm nhận được, người ngồi ở mi tâm của bức tượng kia, tất nhiên là Chúa Tể. Vô cùng có khả năng... Chính là người sáng tạo quạt tàn này, vị tồn tại hiểu rõ Sinh Tử Đạo Nguyên đỉnh phong kia.

Bởi vì chỉ có ngồi ở chỗ đó, mới có thể bao quát toàn bộ các cung điện, giống như là ngồi ở nơi chí cao vô thượng.

Nhưng ngay khi Bạch Tiểu Thuần ở đây bị pho tượng kia cùng với bóng người ngồi ở mi tâm của bức tượng chấn áp, trong nháy mắt, trên quảng trường cung điện chỗ hắn đứng, ở phía sau hắn, đột nhiên truyền tới một giọng nói lạnh như băng.

- Không cần nhìn nữa.

- Đó là bức tượng của Chúa Tể đại nhân. Nơi mi tâm của bức tượng, chính là một tia hình chiếu của Chúa Tể đại nhân ta lưu lại đến nay. Hắn đang xem chừng ngươi!

- Ở trong năm tháng rất lâu, ngươi là người đầu tiên đi tới cửa ải này. Cho dù ngươi không phải là huyết mạch tiên giới, nhưng chỉ cần là sinh mạng ra đời ở giới Vĩnh Hằng này của chúng ta, cũng có thể thu được truyền thừa cùng tán thành.

- Điều kiện trước tiên... Là ngươi có thể thông qua hai cửa ải cuối cùng này!

Theo lời nói vang vọng, Bạch Tiểu Thuần hít thở chợt dừng lại. Hắn hoàn toàn không có một chút do dự nào, bỗng nhiên xoay người. Hắn lập tức liền nhìn thấy, không biết từ lúc nào, cách au lưng mình trăm trượng... xuất hiện một nam tử trung niên!

Nam tử trung niên này mặc quần áo mộc mạc, thoạt nhìn bình thản không có gì lạ. Nhưng hắn đứng ở nơi đó, lại giống như dung hợp cùng toàn thế giới. Cho dù hắn chắp tay sau lưng, nhưng trên người hắn, giống như tồn tại một hố đen, có thể hút đi tất cả khí tức ở tám phương.

- Lâm mỗ không phải là cường giả, chỉ là Thái Cổ mà thôi. Hiện tại xuất hiện ở nơi này, cũng không phải là thực thể, chỉ là phân thân mà thôi. Không rời khỏi thế giới này.

- Người xông qua cửa ải, chỉ cần ngươi ở trong tay ta, có thể nhận một quyền không chết, lại... coi như ngươi thông qua cửa ải này!

Nam tử trung niên nói đến đây, căn bản cũng không hỏi Bạch Tiểu Thuần có đồng ý hay không, trực tiếp đi ra một bước, giơ tay phải lên, cách Bạch Tiểu Thuần trăm trượng, trực tiếp một quyền đánh tới!

Một quyền này đánh ra, toàn bộ thế giới cửa ải thứ chín mươi chín bỗng nhiên biến hóa thành áp lực vô cùng. Một khí tức Thái Cổ vượt qua Thiên Tôn, còn từ trên người hắn cuồn cuộn bạo phát ngập trời, hình thành một sóng dao động, giống như muốn nghiền ép tất cả sinh mạng, thậm chí xé rách hư vô, hình thành một trận gió bão mênh mông, cắn nuốt lao về phía Bạch Tiểu Thuần.

- Thái Cổ!

Bạch Tiểu Thuần mở miệng hít sâu một hơi. Hắn chẳng thể ngờ tới, cửa ải này lại là để mình ở trong tay Thái Cổ, nhận một quyền không chết!

Lúc này hắn không kịp suy nghĩ nhiều, thậm chí không hề có thời gian đi suy nghĩ tìm hiểu quá nhiều. Uy áp đến từ nam tử trung niên kia, hóa thành nguy cơ sinh tử khiến cho Bạch Tiểu Thuần gần như hồn phi phách tán. Hắn theo bản năng toàn diện bạo phát ra lực lượng thân thể, phòng hộ đạt tới cực hạn. Đồng thời, hai tay của hắn bấm quyết, tu vi cũng lập tức nhảy lên tới đỉnh phong.

Trong nháy mắt, bốn phía xung quanh Bạch Tiểu Thuần biến ảo ra từng cục đá lớn. Nhân Sơn Quyết trực tiếp thành hình, hóa thành người đá cực lớn. Còn không kết thúc, sau đó là Vân Lôi Nhân Tổ Biến. Những tiếng động ầm ầm vang vọng. Thân thể Bạch Tiểu Thuần trực tiếp bạo phát ra. Nhưng thời gian ngắn, hắn cũng chỉ là có thể làm được những điều này. Một quyền kia đến từ nam tử trung niên hình thành gió bão, đã gào thét lao đến.

Một quyền này thế như chẻ tre, mang theo khí thế nghiền ép cùng hủy diệt tất cả, lúc chỉ còn cách Bạch Tiểu Thuần mười trượng, toàn thân Bạch Tiểu Thuần đã nổ mạnh.

Nhân Sơn Quyết rốt cuộc không chịu nổi trước, trực tiếp nổ tung ra, hóa thành vô số đá vụn văng ra khắp nơi. Thân thể Vân Lôi Nhân Tổ cũng không kiên trì được quá lâu. Ở dưới một quyền kia dâng lên gió bão, cách Bạch Tiểu Thuần tám trượng, nó cũng đột nhiên tan vỡ!

Nhưng trong quá trình này, khóe miệng Bạch Tiểu Thuần tràn ra máu tươi, hai tay dĩ nhiên giơ lên. Hắn ra tay chính là Trường Sinh Đăng!

Trong nháy mắt bốn phía xung quanh hắn lại xuất hiện vô số Trường Sinh Đăng. Thậm chí thân thể Bạch Tiểu Thuần cũng lại trực tiếp hóa thành Trường Sinh Đăng. Cho dù toàn bộ thiên địa này, cũng đều như vậy!

Nhưng vẫn ở dưới một quyền kia, tất cả giống như châu chấu đá xe. Khi nó còn cách Bạch Tiểu Thuần chỉ có năm trượng, tất cả Trường Sinh Đăng, đều bị xé rách tan vỡ. Thân thể Bạch Tiểu Thuần cũng giống như là bị hung hăng đánh xuống, máu tươi phun ra. Đồng thời, hai mắt hắn đỏ đậm, thân thể lùi lại một bước. Đại kiếm bắc mạch bị hắn trực tiếp lấy ra, hướng về phía một quyền đang lao tới, trực tiếp rít gào chém xuống!

Những tiếng động ầm ầm rung trời vang lên. Chỉ là đại kiếm bắc mạch ở trong mọi việc đều thuận lợi, lần này không đợi hoàn toàn va chạm với một quyền này của nam tử trung niên, chỉ là đến khoảng cách một trượng, lại lại không có cách nào tiếp nhận được, bị một lực phản chấn không có cách nào hình dung, ở trong sự bạo phát, phản phệ tới toàn thân Bạch Tiểu Thuần.

Thân thể Bạch Tiểu Thuần chấn động mãnh liệt. Máu tươi lớn miệng phun ra. Đồng thời, đại kiếm bắc mạch lại không có cách nào khống chế, tuột tay bay ra ngoài. Tất cả những điều này phát sinh chỉ trong chớp mắt. Dường như thay đổi quá nhanh khiến cho người ta không kịp nhìn.

Ngay lập tức... sau khi đại kiếm bắc mạch bị đánh bay đi, một quyền kia hình thành gió bão, giống như vòng xoáy cắn nuốt tất cả, lại trực tiếp đánh vào trên người Bạch Tiểu Thuần.

Gần như ở trong chớp mắt khi trận gió bão hung bạo này hạ xuống, một luồng ánh sáng màu đen lập lòe. Quy Văn Oa bỗng nhiên xuất hiện, ngăn cản ở trước người Bạch Tiểu Thuần. Tiếng sấm ngập trời vang vọng. Dường như toàn thế giới cũng sắp tan vỡ nổ tung ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận