Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 615: Bạch Tiểu Thuần Ta Đơn Thuần Như Vậy

Những người này tản ra, tròng mắt Bạch Tiểu Thuần mở to, hắn nhìn những phạm nhân áo xám túm tụm tới gần đám lính canh bóp vai bóp chân, có cúi đầu khom lưng nói gì đó, hầu như bên cạnh lính canh ngục có không ít kẻ a dua nịnh nọt.

- Những người này là hiệp quản ma lao, bọn chúng không phạm chuyện gì lớn, vả lại có tính cách ôn hòa, chúng sống chết thế nào đều bằng ý niệm của chúng ta.

Dường như nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần đang ngẩn người, đội trưởng thấp giọng cười nói.

- Trong những đầu lâu kia đều là trọng phạm, ví dụ như lão nhân này, năm đó chọc giận Vương gia nên bị nhốt nơi đây, hôm nay đã hơn hai trăm năm, bởi vì không có bí mật gì cho nên không ai quan tâm tới hắn, hắn cứ tự sinh tự diệt tại đây thôi.

Đội trưởng thứ chín chỉ vào đầu lâu cách đó không xa.

Trong phòng giam có một lão giả, trên mặt lão giả có cái bớt đỏ nhìn rất dữ tợn, hắn đang nhắm mắt, dường như không quan tâm mọi việc bên ngoài.

- Được rồi, chính ngươi đi tìm vui đi, ở chỗ này lính canh ngục chúng ta không khác gì thần linh, quyết định sinh tử của bọn chúng, quyết định hoàn cảnh sinh hoạt tốt xấu, vì vậy... Chỉ cần không phải đặc biệt quá phận, bọn chúng sẽ thỏa mãn yêu cầu của chúng ta.

Đội trưởng giới thiệu sơ lược một phen, phất tay nói ra.

- Cũng có thể thỏa mãn?

Bạch Tiểu Thuần cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, thậm chí đầu óc hắn rung động, ma lao khác xa suy nghĩ trong đầu hắn.

Nhất là sau khi nhìn thấy thanh niên mặt dài có thành kiến với mình được bảy tám nữ từ xinh đẹp lẳng lơ vây quanh, Bạch Tiểu Thuần trố mắt nhìn.

- Đội trưởng, bọn chúng muốn làm gì thế?

Bạch Tiểu Thuần nhìn sang, hắn liếm bờ môi khô khốc, trái tim bất tranh khí đập loạn, bảy tám nữ phạm nhân có một ít người dung mạo không tồi, Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy thích.

- Không nên nhìn cũng đừng nhìn, mặc kệ người nào đó hồ đồ.

Đội trưởng lên tiếng.

- Đúng rồi, nhớ kỹ không nên trêu chọc những gia hỏa bị giam giữ trong phòng giam, bất cứ kẻ nào trong đó đều là thế hệ cùng hung cực ác, đã từng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, một ít tên bị phong ấn tu vi nhưng có thể cắn tai của lính canh ngục.

Đội trưởng dặn dò vài câu, lúc này hắn cũng đi tìm niềm vui của mình.

Bạch Tiểu Thuần hít sâu một hơi, hắn coi như được mở rộng tầm mắt, lúc này có không ít phạm nhân áo xám sớm nhìn sang Bạch Tiểu Thuần, nhìn hắn lạ mắt, đoán ra hắn là lính canh ngục mới tới, vì vậy lập tức đi lên bái kiến.

- Bái kiến đại nhân...

- Đại nhân có cái gì cần, có thể nói với chúng ta...

- Đại nhân tuổi còn trẻ đã trở thành lính canh ngục ma lao, tiền đồ vô lượng, nhân trung chi long...

Lúc mọi người a dua nịnh nọt, Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy mấy nữ tử dáng người không tệ, hai mắt như ngậm mật, hắn lập tức vươn tay ôm lấy.

Làm những việc này, trái tim Bạch Tiểu Thuần đập nhanh, hắn có cảm giác chỉ cần mình vươn ngón tay thì những nữ tu sẽ biến thành con mèo nhỏ.

- Con bà nó, ta thật tà ác!

Bạch Tiểu Thuần hít thở dồn dập, hắn cảm thấy nơi này không hợp với mình, vì vậy hắn bỏ qua mọi người nịnh nọt, hưởng thụ những nữ tử oanh ngôn yến ngữ, đáy lòng vui nhưng lại buồn rầu.

- Không nghĩ tới ma lao lại như vậy, Bạch Tiểu Thuần ta đơn thuần như thế, làm sao tiếp tục lăn lộn nữa đây.

Bạch Tiểu Thuần phát sầu khi bị những phạm nhân áo xám vây quanh, xem như hắn hiểu ma lao là thế nào, cũng chẳng có gì.

- Bạch Tiểu Thuần ta là người trong sạch, tuyệt đối không làm chuyện buông thả.

Ba canh giờ về sau, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy mỹ mãn tiêu sái trong ma lao, hắn cười ha ha khi được đám phạm nhân áo xám chỉ dẫn, hắn đi tới nơi đội trưởng yêu cầu tập hợp.

Hắn đến đây, đội trưởng và bảy tám người đều tới, cả đám tinh lực dồi dào, hơn nữa đang thấp giọng nói với nhau, khi cười nói còn có thanh niên mặt dài, lúc hắn đang cười nói nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần đã tới liền lộ ra vẻ mặt không thích.

Xem thường hắn là kẻ phản bội Bạch gia, còn không thích việc hắn trói phụ thân, giết chết tộc nhân, hắn cho rằng Bạch Tiểu Thuần không xứng tiến vào ma lao.

Vả lại giao tình giữa hắn với Bạch Tề không tệ, cho nên hắn càng phản cảm Bạch Tiểu Thuần.

Các lính canh khác cũng thế, đều giả vờ không nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần đứng ở một bên, hắn lúng túng nhưng càng tức giận.

- Gia hỏa này có ý gì, khi dễ ta?

Bạch Tiểu Thuần cân nhắc tu vi của song phương, thanh niên mặt dài cũng đang nhìn Bạch Tiểu Thuần.

Mắt thấy hai người sắp bộc phát mâu thuẫn, đội trưởng lập tức đứng ra, hắn đứng giữa hai người sau đó chỉ vào cái ngục giam đầu lâu.

- Được rồi, nên làm chính sự, Bạch Hạo, thấy không, đây chính là Chu lão ma.

Thanh niên mặt dài thu hồi ánh mắt, hừ lạnh một tiếng, Bạch Tiểu Thuần áp chế tức giận nhìn sang đội trưởng.

Đầu lâu bị đội trưởng lớn hơn một trượng, bên trong có đại hán đang ngồi, thân thể chỉ cao nửa trượng, cho dù đứng lên không bằng thổ dân nhưng cũng tính là khôi ngô.

Trong mắt hắn sinh ra hồng quang, khóe miệng còn nở nụ cười dữ tợn, nhất là ánh mắt mang theo tham lam khi nhìn các lính canh.

Tham lam giống như người đói khát nhìn thấy thịt... Sau khi Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy liền biết đại hán này thích ăn thịt người.

Nhất là cảm giác sát khí bao phủ toàn thân đối phương, cho dù bị phong ấn tu vi nhưng vô cùng kinh người, nhìn qua là thế hệ giết người như ngóe.

- Đây là Chu lão ma, gia hỏa này giết người như ngóe không có gì, hết lần này tới lần khác hắn thích ăn sống hài tử, trong thời gian trăm năm, không biết hắn đã ăn bao nhiêu hài tử, hết lần này tới lần khác người này có quan hệ sâu đậm với Thái gia trong ba đại gia tộc, không biết dùng biện pháp gì lại tránh được tử tội.

Bạch Tiểu Thuần nghe đến đó liền cau mày, hắn không phải người ai nói gì cũng tin tưởng, hắn còn phán đoán trạng thái của Chu lão ma, hắn cảm thấy đội trưởng nói tuy có phần khoa trương nhưng nhất định phù hợp một bộ phận sự thật.

- Cả đời còn lại của hắn phải thừa nhận tra tấn tại nơi này.

Đội trưởng lạnh lùng lên tiếng, lính canh ngục của đội chín lần lượt quay về, lúc này đã đông đủ người.

- Bắt đầu đi, lúc này là cơ hội cuối cùng của chúng ta.

Đội trưởng hất tay áo lên, lập tức những lính canh ngục khác sắc mặt âm trầm đi tới trước đầu lâu giam Chu lão ma.

Nhìn thấy mọi người tới đây, bây giờ lão ma cười dữ tợn hơn trước, trong mắt có hào quang màu đỏ lóe sáng, vào lúc mọi người vừa tới gần, hắn đứng lên sau đó đi tới song sắt sau đó rống to.

Tiếng rống làm mọi người dừng bước.

- Một đám phế vật, Chu Vân Long ta hoành hành ở bên ngoài, ăn thịt đám người như các ngươi không biết bao nhiêu mà kể.

- Câm miệng!

Lúc này có lính canh ngục tiến lên bấm niệm pháp quyết điểm vào đầu lâu, màu sắc của đầu lâu không ngừng biến hóa, trong đó có hình ảnh tia chớp xuất hiện, tiếng nổ mạnh vang lên, toàn thân lão ma run rẩy.

- Nói, bảo tàng ở địa phương nào!

- Nói ra chúng ta cũng không tra tấn ngươi, ngươi không nói thì đứng trách chúng ta không khách khí.

- Chu tiền bối, ngươi cần gì phải như thế, đến nơi này cũng không ra được, những vật ngoài thân có ích lợi gì, không bằng nói ra mua bình an, như vậy ngươi có thể vượt qua quãng đời còn lại trong nơi này thật tốt.

Đám lính canh ngục đội chín hung thần ác sát, không ngừng sử dụng các loại thủ đoạn.

Có uy hiếp, có dụ dỗ, vừa đấm vừa xoa, yêu cầu bảo tàng gì đó, thậm chí đội trưởng bấm niệm pháp quyết tra tấn ép hỏi liên tục, chẳng qua người đội chín làm cái gì, Chu lão ma kêu thê lương thảm thiết nhưng sắc mặt dữ tợn không giảm đi chút nào, ngược lại càn rỡ đứng lên.

- Không nói đúng không, ta đến ép hỏi hắn!

Thanh niên mặt dài cười lạnh, hắn tiến lên đứng trước cửa tù.

Hắn vừa đi ra, các lính canh khác hưng phấn không nhỏ.

- Triệu Phong là tiên thủ của đội chín, hắn xuất thủ nhất định có thể cạy miệng lão ma.

- Không sai, lần này tám tiểu đội trước không thành công, nói không chừng Triệu Phong có thể làm!

Những người khác phấn khởi, ngay cả đội trưởng cũng chờ mong, Bạch Tiểu Thuần nhìn tất cả, hắn không hiểu tiên thủ trong miệng những người này là gì, cũng mơ hồ cảm thấy sở dĩ mặt dài có địa vị cao như thế, có lẽ chính là quan hệ với xưng hô tiên thủ gì đó, vì vậy cũng lưu ý nhìn sang.

Nhìn thấy mặt dài đi tới bên cạnh nhà tù, hai tay bấm niệm pháp quyết sau đó từng cây châm màu đen xuất hiện đâm thẳng vào người Chu lão ma, chui vào trong cơ thể, toàn thân Chu lão ma run rẩy, hắn kêu thảm thiết và gào rú liên tục.

Hắn gào thét nhưng ánh mắt đỏ rực như máu thần thái bướng bỉnh không biến mất chút nào, thậm chí gào từ dừng lại và thay thế bằng tiếng cười lớn.

- Đây là thủ đoạn của ngươi sao, lão phu từng nếm thử thủ đoạn của mấy tiên thủ khác rồi, mùi vị cũng không tệ lắm, không biết mùi vị của ngươi thế nào.

Thanh niên mặt dài nhìn thấy lão ma như thế, hắn tức giận không nhỏ, không ngừng bấm niệm pháp quyết ra tay độc ác, cho dù hắn dùng thủ đoạn thế nào, Chu lão ma cuối cùng vẫn cười dài, đám lính canh khác cũng tức giận, nhao nhao tiến lên trợ giúp.

Bạch Tiểu Thuần đứng bên ngoài nhìn tất cả, hắn ngây người nhìn đội chín không ngừng ép hỏi và giày vò đối phương, qua một ngày Chu lão ma thở hồng hộc, những người khác tiêu hoa không ít tinh lực nhưng không thể cạy miệng hỏi Chu lão ma bảo tàng ở nơi nào.

- Chết tiệt, gia hỏa này quá kín miệng!

Mọi người lui trở về, từng người bất đắc dĩ, ánh mắt mọi người đỏ rực nhìn Chu lão ma, hận không thể tiến vào cạy đầu Chu lão ma tìm đáp án, nhất là thanh niên mặt dài càng nghiến răng nghiến lợi.

- Vào lúc lão ma bị bắt tới đây, trên thân hắn trống rỗng, hắn nhất định giấu tài bảo cả đời của hắn vào nơi nào đó!

- Người này đã từng là Nguyên Anh Đại viên mãn, nửa bước Thiên Nhân, tung hoành sáu mươi năm, hắn diệt tộc không dưới hai mươi nơi, bảo tàng của hắn không ít.

Nhìn các đồng liêu bất đắc dĩ và không cam lòng, Bạch Tiểu Thuần do dự một lát sau đó lên tiếng hỏi một câu:

- Chúng ta... Chúng ta có thể sưu hồn mà.

Mọi người cười rộ lên, nhất là thanh niên mặt dài cười trêu tức và xem thường, nhìn Bạch Tiểu Thuần giống kẻ đần.- Đối với ít người, sưu hồn hoàn toàn chính xác là có thể, phàm là người có tu vi cao, bọn họ dung hợp hồn và thân thể, có quá nhiều thủ đoạn phòng ngừa sưu hồn, cho nên có cưỡng ép sưu hồn cũng không có hiệu quả lớn.

Đội trưởng lắc đầu, giải thích một câu.

- Thời gian của chúng ta còn lại không tới hai ngày, nếu hai ngày này còn không lấy được bảo tàng, như vậy sẽ đổi thành đội thứ mười ép hỏi.

Nói qua xong hắn giải thích với Bạch Tiểu Thuần.

- Phạm nhân nơi này không phải tiểu nhân vật, trên người có không ít bí mật, tài phú cũng như thế, dựa theo quy củ ma lao chúng ta, tiểu đội nào hỏi ra, tiểu đội đó có thể tìm kiếm, dù vậy phải nộp lên một nửa, còn lại sẽ chia cho chúng ta.

Bạch Tiểu Thuần nghe đến đó liền bừng tỉnh đại ngộ, sau đó thấy mọi người nghỉ ngơi, lại thay đổi phương pháp ép hỏi, vào ngày thứ ba nhưng không ai có thể cạy miệng Chu lão ma, mọi người thở dài định buông tha.

- Mà thôi mà thôi, xem ra bảo tàng lão ma không thuộc về đội chín chúng ta rồi..

Đội trưởng cười khổ, hắn đang muốn dẫn đám người Bạch Tiểu Thuần quay về, đám lính canh ủ rũ nhìn về phía Chu lão ma với ánh mắt bất thiện.

Chu lão ma phun ra một ngụm nước bọt đẫm máu, hắn cười ha hả trong ngục giam, ánh mắt nhìn vào người đội chín giống như đang nhìn con mồi cần ăn thịt.

- Đã sớm nghe nói người ma lao tàn nhẫn, không có người không thể cạy miệng, nhưng những ngày qua cũng chỉ đến thế là cùng.

Lời này làm đội chín cảm thấy biệt khuất.

- Chúng ta đi!

Đội trưởng nghiến răng, hắn gầm lên dẫn người rời đi.

Đúng lúc này Bạch Tiểu Thuần do do dự dự lên tiếng.

- Đội trưởng, nếu không ta thử một chút? Ta cảm thấy ta có chút tâm đắc vào đạo này.

Bạch Tiểu Thuần nhìn sang, thực tế hắn đã sớm kích động từ một ngày trước.

- Ngươi?

Thanh niên mặt dài Triệu Phong cười lạnh, hắn là tiên thủ nhưng không thể cạy mở Chu lão ma miệng, vả lại nghe nói tám tiên thủ trước cũng thất bại, nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần không biết tự lượng sức mình thì càng xem thường.

Vì vậy hắn không che giấu tâm tính của mình, trong mắt mang theo khinh thường và chán ghét như muốn mang mang biệt khuất từ chỗ Chu lão ma dời lên người Bạch Tiểu Thuần.

Lính canh ngục khác cũng cau mày, tuy biết Bạch Hạo lòng dạ độc ác nhưng chuyện giết người và dụng hình là hai chuyện khác nhau, đây là phạm trù khống chế nhân tâm, tuyệt đối không phải tu sĩ bình thường có thể làm được.

Nhưng Bạch Hạo lại nói bản thân có nắm chắc, mọi người cảm thấy không tin.

- Ngay cả tiên thủ Triệu Phong cũng không thể cạy miệng Chu lão ma, Bạch Hạo không biết lượng sức mình, phải biết rằng tra hỏi là một môn học vấn, không phải a miêu a cẩu nào cũng có thể làm được.

- Mặc dù ngươi bên ngoài có chút hung danh nhưng trong ma lao có người nào không phải hung danh hiển hách.

Lúc này một ít lính canh ngục không vui nhìn Bạch Tiểu Thuần, bọn họ nghĩ hắn dang mạnh miệng, mặc dù hắn không có nắm chắc quá lớn nhưng cũng là nắm chắc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận