Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1171: Bạch Đạo Hữu, Mời! (1)

Hắn lạnh lùng, ánh mắt đảo qua chiến thuyền!

Vào giờ phút này, hình như có thiên lôi theo ánh mắt hắn nổ tung!

Sự xuất hiện của hắn khiến cho bầu trời cũng run rẩy, khiến cho sóng biển Vĩnh Hằng cũng trở nên an tĩnh, khiến cho con rắn mối xương trắng này càng run rẩy, không dám tiếp tục bay về phía trước, sinh sôi dừng lại ở tại chỗ.

- Cổ Thiên Quân!

Lúc này Công Tôn Uyển Nhi không còn là bộ dạng yểu điệu nữa. Mà trong mắt nàng lộ ra sự u ám sắc bén. Đồng thời, còn có kiêng kỵ mãnh liệt. Nàng mở miệng gằn từng chữ, nói ra cái này làm cho nàng khắc sâu vào ký ức đến cực hạn!

Cổ Thiên Quân mặc y phục màu trắng tóc trắng, liếc mắt nhìn Công Tôn Uyển Nhi. Lúc hắn lại nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, âm thanh bình tĩnh, nhưng lại mang theo sự chân thật đáng tin, hờ hững mở miệng.

- Người vừa đưa đến, các ngươi có thể rời khỏi đây.

Những lời này vừa truyền ra, trong nháy mắt, Cự Quỷ Vương lập tức nổi giận. Trong mắt Bạch Tiểu Thuần cũng lóe lên hàn quang. Cho dù đối phương có uy áp cường hãn, nhưng bên trong lời nói này truyền ra ý tứ, vượt ra khỏi điểm mấu chốt hắn có thể tiếp nhận.

Người tới không có ý tốt!

Đối với người của thế giới Thông Thiên, Cổ Thiên Quân từ trước đến nay đều không có để vào mắt. Nếu như trước đó thân thể của Khôi Tể không nổ tung ra, hắn đối với Khôi Hoàng Triều này còn có một chút mong đợi. Nhưng sau khi thân thể Khôi Tổ bị chia năm xẻ bảy, theo không ít người xuất hiện ở bên trong Thánh Hoàng Triều, theo có một vài người dung nhập vào trong Thánh Hoàng Triều.

Dần dần, chuyện liên quan tới thế giới Thông Thiên, hắn đã biết được rất nhiều.

- Một thế giới nội loạn liên tục, thậm chí đại thừa chân chính cũng không có sinh ra, một thế giới muộn nhiều năm như vậy, nhất định chỉ có thể trở thành phụ thuộc, lại có gì đáng để đi coi trọng.

Trong lòng Cổ Thiên Quân bình tĩnh. Đối với cường giả, hắn mặc dù ngước mắt nhìn theo, nhưng trong lòng cũng có tâm tư muốn thay thế vị trí đó. Về điểm này, cho dù là Thánh Hoàng, cũng không thể nói hắn cái gì.

Dù sao... nếu như nói về huyết mạch chân chính, Cổ Thiên Quân hắn coi như là người huyết mạch Thánh Hoàng.

Mà đối với người yếu, hắn đều xem là con kiến hôi. Bên trong Thánh Hoàng Triều hắn thấy đã không ít con kiến hôi. Người của thế giới Thông Thiên này...

Ngay cả con kiến hôi cũng không tính.

Mặc dù sau khi phương pháp luyện linh được truyền ra, khiến cho hắn nổi lên hứng thú. Nhưng hắn thấy, đây cũng là ngoại vật mà thôi. So với luyện đan, luyện khí không có gì khác nhau. Vẫn chỉ có thể trở thành tồn tại phụ thuộc hai thế lực lớn mà thôi.

Nhất định là số phận bị nô dịch!

Cho dù là vị trước mắt hiện tại này, chẳng qua là một trong vô số những kẻ ở thế giới Thông Thiên ngay cả con kiến hôi cũng không bằng. Chỉ là một con kiến hôi ngẫu nhiên xuất hiện mà thôi. Hiện tại cơ duyên xảo hợp, hoặc là sử dụng thủ đoạn gì đó, trói lại một Thiên Tôn đưa qua. Nhưng ở trong lòng hắn, vẫn xem thường, vẫn lạnh lùng như cũ.

- Chung quy vẫn là phải dựa vào Thánh Hoàng Triều ta!

Cổ Thiên Quân có chút không kiên nhẫn. Từ lúc hắn nói ra lời trước đó, đến bây giờ đã qua thời gian mấy lần hít thở, nhưng đối phương lại có thể không bất kỳ bày tỏ gì.

Một bước xuống, Cổ Thiên Quân không có đi để ý tới Bạch Tiểu Thuần cùng Cự Quỷ Vương, trên người tản ra kiếm khí kinh thiên, trực tiếp xé mở phòng hộ của chiến thuyền rắn mối xương trắng, bước vào trong chiến thuyền, xuất hiện ở bên cạnh Công Tôn Uyển Nhi.

Mà chiến thuyền này, cũng bởi vì cấm chế trong cơ thể Công Tôn Uyển Nhi, phòng hộ giảm mạnh, mới khiến cho Cổ Thiên Quân dễ dàng tiến vào được.

- Quỷ Mẫu.

Cổ Thiên Quân cười. Quỷ Mẫu này mới là tồn tại khiến cho hắn cảm thấy hứng thú nhất. Năm đó hắn đã ra tay chém xuống một cánh tay của đối phương. Hiện tại lại gặp mặt. Mặc dù nàng vẫn yếu hơn rất nhiều, nhưng hắn thấy, đây dù sao cũng là vị Thiên Tôn. Những con kiến hôi khác, tất nhiên không thể so sánh được.

Bạch Tiểu Thuần đứng ở nơi đó, không nói được một lời, chỉ lạnh lùng nhìn Cổ Thiên Quân.

Cự Quỷ Vương hít thở dừng lại. Hắn sống đã quá lâu. Hắn tất nhiên nhìn ra, người mới tới này tỏ ra lạnh lùng, khinh thường đối với mình cùng Bạch Tiểu Thuần; Hắn càng hiểu rõ, rất hiển nhiên là người này không có ý định để cho bọn họ có cơ hội đi tới Thánh Hoàng Thành. Hắn muốn ở chỗ này, trực tiếp dẫn Quỷ Mẫu đi.

Kể từ đó, cái gọi là ném danh trạng, chính là một truyện cười!

Trong sự lo lắng, Cự Quỷ Vương cố gắng khống chế tâm tình, hít một hơi thật sâu, tiến lên về phía Cổ Thiên Quân ôm quyền cúi đầu.

- Bái kiến Thiên Tôn đại nhân. Quỷ Mẫu ở đây, chúng ta dự định tự mình...

- Lắm miệng!

Cổ Thiên Quân không kiên nhẫn vung tay lên, cắt ngang lời Cự Quỷ Vương.

- Các ngươi không phải là muốn một ít ban thưởng sao? Cứ trở lại chờ đợi là được. Ban thưởng tất nhiên sẽ có!

Cổ Thiên Quân giơ tay phải lên, đang muốn đích thân đưa Công Tôn Uyển Nhi đi. Nhưng vào lúc này, Bạch Tiểu Thuần cười, hơn nữa còn cười ra tiếng.

Tiếng cười của hắn rất lạnh. Trong lòng của hắn trên thực tế rất khẩn trương. Cổ Thiên Quân cường hãn. Chỉ riêng khí tức, đã khiến cho hắn cảm nhận được uy áp khác hẳn với Quỷ Mẫu.

So với Quỷ Mẫu, người này mạnh hơn!

Có thể xem như cường thịnh mấy đi nữa, nhưng hành vi giẫm đạp lên tất cả tâm tính cùng với không để ý tới tất cả này, cho dù Bạch Tiểu Thuần có thể nhịn. Nhưng nếu như Công Tôn Uyển Nhi bị mang đi như vậy, Bạch Tiểu Thuần làm sao có thể cam tâm.

Hắn không nói nhiều lời. Gần như ở trong chớp mắt khi Cổ Thiên Quân giơ tay lên, trong tay Bạch Tiểu Thuần có ánh sáng màu xanh lam lóe lên. Đại kiếm thế giới bắc mạch, mang theo uy áp kinh thiên động địa, ầm ầm lao ra, theo thân thể Bạch Tiểu Thuần thoáng cái lao về phía trước. Kiếm trong tay trực tiếp lại giơ lên, chém một kiếm về phía Cổ Thiên Quân!

Gần như ở trong nháy mắt khi đại kiếm thế giới bắc mạch vừa xuất hiện, sắc mặt Cổ Thiên Quân lần đầu biến hóa. Lúc hắn bỗng nhiên quay đầu lại, hai đồng tử co lại. Tay phải vốn định chụp lấy Công Tôn Uyển Nhi, lập tức thay đổi, trực tiếp cách không chộp về phía thế giới bắc mạch đang lao tới!

Trong phút chốc, đại kiếm lại cùng tay của Cổ Thiên Quân, va chạm vào nhau. Có tiếng sấm nhất thời ngập trời, dâng lên trùng kích vô tận. Trong những tiếng ầm ầm ầm nhanh chóng khuếch tán về bốn phía xung quanh, thân thể Cổ Thiên Quân cũng không tự chủ được lui lại. Hắn bị một kiếm chấn động, bị đẩy ra bên ngoài chiến thuyền!
Bạn cần đăng nhập để bình luận