Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 1375: Truyền Thừa (2)

Khôi Hoàng ngửa mặt lên trời cười to. Cho dù thân thể run rẩy, cho dù thân thể đã bị thịt mầm của đại hoàng tử hoàn toàn chui vào, ở trong sự chuyển động, thân thể hắn rõ ràng đang co rút lại. Toàn thân dường như hóa thành một bức tượng sáp đang tan chảy, vô cùng quỷ dị!

Nhưng giọng nói của hắn vẫn mãnh liệt. Cho dù suy yếu, cũng vẫn vang vọng ở bên trong hoàng cung này.

- Ta... không còn là Khôi Hoàng. Khôi Hoàng thật sự... Ở một khắc trước khi thế giới Thông Thiên kia tan vỡ, đã xuất hiện!

Tiếng cười của Khôi Hoàng càng thêm suy yếu. Nhưng mắt phải của hắn lại vô cùng sáng ngời, trước sau đều nhìn về một phương hướng, trước sau đều nhìn một người!

Hướng kia, là nơi Bạch Tiểu Thuần đang đứng. Người kia... Chính là Bạch Tiểu Thuần!

Lời của hắn còn chưa nói hết, cũng mặc kệ là Bạch Tiểu Thuần, hay mọi người ở bên trong hoàng cung này, tất cả đều hiểu, Hoàng giả mới trong miệng Khôi Hoàng nói ra... chính là Bạch Tiểu Thuần!

So với nói lần này là đại hoàng tử luyện hóa Khôi Hoàng, không bằng nói... Đây là Khôi Hoàng cũ mới một lần ở dưới sự chứng kiến của Tà Hoàng Triều thay thế cùng truyền thừa!!

Khôi Hoàng, truyền thừa!

Theo lời nói vang vọng, thân thể lão Khôi Hoàng càng không còn hình dáng. Mắt phải của hắn cũng chậm rãi nhắm lại, nhưng khóe miệng của hắn ở trong thống khổ này, vẫn lộ ra một tia thả lỏng. Hình như đã buông ra tất cả trách nhiệm.

Bạch Tiểu Thuần cố gắng kìm chế thân thể đang run rẩy. Mắt hưans có chút mơ hồ. Hắn hướng về phía lão Khôi Hoàng, ôm quyền lạy một cái thật sâu!

Một cái cúi đầu này, chính là cúi lạy Khôi Hoàng đời trước!

Một cái cúi đầu này, chính là lạy một vị anh hùng!!

Anh hùng tuổi xế chiều... Có thể trước kia hắn không phải là anh hùng. Nhưng bây giờ, hắn chính là một người anh hùng!

Chuyện này cho dù là đại hoàng tử, cũng không nghĩ tới. Lúc này mắt thấy chuyện lại có thể chuyển biến đến mức độ này, hắn nhất thời thẹn quá thành giận, gầm khẽ một tiếng. Hắn hấp thu nhanh hơn. Nhất thời thân thể lão Khôi Hoàng trong phút chốc liền trực tiếp trở thành một đám máu thịt. Ở dưới chuyển động quỷ dị kia, toàn bộ thân thể hắn rốt cuộc hòa tan lại, ngưng tập lại một chỗ, hóa thành một... ccánh tay!

Cánh tay này bị vô số thịt mầm kéo lại, lại trực tiếp dung hòa vào trong miệng vết thương của đại hoàng tử, trong nháy mắt lại dung hòa cùng nhau!!

Một lực lượng huyết mạch thế giới Thông Thiên trong chớp mắt lại từ trên tay phải này phát ra. Đại hoàng tử đứng ở nơi đó, sau khi cảm thụ một lúc lâu, hắn chợt nắm chặt nắm đấm, cười ha hả.

- Bạch đại sứ, ngươi xem cánh tay này của ta như thế nào? Ta cảm nhận được khí tức luyện linh nồng đậm!

Đại hoàng tử nheo cặp mắt lại, nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần.

Thời khắc này, Bạch Tiểu Thuần vẫn cúi đầu bái lạy ở nơi nào. Trong mắt của hắn đã đỏ đậm một mảnh. Từng đợt kích động hóa thành nhiệt huyết, ở trong đầu của hắn gần như muốn nổ tung ra.

Hắn không có cách nào đi trả lời vấn đề của đại hoàng tử. Bởi vì giờ phút này, sát cơ trong lòng hắn đã mạnh mẽ, ngập trời. Một khi bạo phát ra, thậm chí sát cơ lửa giận đều có thể thiêu đốt toàn bộ trời cao.

Hắn chợt ngẩng đầu, mắt nhìn đỏ đậm liếc nhìn về phía đại hoàng tử, sau đó lại nhìn về phía Tà Hoàng.

- Tà Hoàng bệ hạ, Bạch mỗ đã người của thế giới Thông Thiên, cũng là đại sứ của Thánh Hoàng Triều. Không tính thân phận, ta cũng là một trong mười hai Thiên Tôn của Tiên Vực Vĩnh Hằng. Lần yến hội này, một hoàng tử Bán Thần sỉ nhục đối với Bạch mỗ như vậy, có phần hơi quá. Nếu có lần sau, Bạch mỗ nói trước, đừng trách ta... giết người!

Bạch Tiểu Thuần nói xong, xoay người rời đi.

Trong lòng đại hoàng tử cũng đột nhiên kinh hoàng. Ánh mắt của Bạch Tiểu Thuần mãnh liệt hơn so với trước kia. Thậm chí cũng đã lưu lại dấu vết ở trong lòng của hắn.

Nhưng không đợi đại hoàng tử nói cái gì, hai mắt Bạch Tiểu Thuần nhắm nghiền, bỗng nhiên xoay người, trực tiếp đi về phía ngoài hoàng cung, đến!

Cho đến khi Bạch Tiểu Thuần đi ra ngoài đại điện hoàng cung, đại hoàng tử ở nơi đó mới từ trong sự kinh hãi khôi phục lại một ít. Trong lòng hắn vô cùng buồn bực xấu hổ. Hắn đang cân nhắc tiếp theo phải làm như thế nào, Tà Hoàng bên kia khẽ lắc đầu. Sâu bên trong đôi mắt có một tia châm chọc mà người ngoài không nhìn thấy được. Châm chọc này là đối với Bạch Tiểu Thuần, cũng là đối với đại hoàng tử này.

Hắn không nói chuyện, chỉ là đứng dậy thoáng một cái, rời khỏi hoàng cung. Mắt thấy Tà Hoàng rời đi, đám người Quảng Mục đều thi nhau đứng dậy. Trong lòng bọn họ đều biết, lần này Bạch Tiểu Thuần xem như đã tránh thoát được một kiếp!

Đến cuối cùng, trong toàn bộ đại điện hoàng cung chỉ còn lại một mình đại hoàng tử. Sắc mặt của hắn chậm rãi vặn vẹo. Trong mắt của hắn thoáng lộ ra một sự điên cuồng.

- Bạch Tiểu Thuần, ngươi là của ta. Ta nhất định phải nhận được thân thể của ngươi!

Trong tiếng gầm nhẹ, đại hoàng tử hung hăng vung cánh tay, phẫn nộ rời đi.

Bạch Tiểu Thuần không biết mình trở lại đại sứ quán thế nào. Toàn thân hắn giống như mất hồn, giống như cái xác không hồn. Hắn căm giận mình yếu ớt, căm giận tại sao mình không ra tay ngăn cản.

Tim hắn hình như bị xé rách thành hai phần. Một phần tự nói với mình cho dù là ngăn cản, cũng chỉ là chuyện vô nghĩa. Nhưng một phần khác lại đang gầm lên giận dữ về phía hắn. Bên tai hắn vang vọng tiếng cầu cứu. Trước mắt hắn là dáng vẻ thê lương của lão Khôi Hoàng.

Loại ý thức vặn vẹo này, loại hành hạ tâm linh này, khiến cho Bạch Tiểu Thuần hoảng hốt, nước mắt chảy xuống. Hắn cảm thấy mình sắp tan vỡ. Hắn biết mình không phải là một người có thể gánh vác được trách nhiệm như vậy. Chỉ là hắn đi từng bước một tiến đi tới, hắn lại trở thành hi vọng cho tất cả mọi người.

Mà Bạch Tiểu Thuần không dám nghĩ tới, cảnh tượng ngày hôm nay, nếu như phát sinh ở trên người Lý Thanh Hậu, phát sinh ở trên người Tống Quân Uyển, Hồng Trần Nữ, phát sinh ở trên người Trương Đại Bàn...

Như vậy, kết quả lại là như thế nào.

- Tu vi, tất cả đều là tu vi!

- Nếu như ta bây giờ là Thái Cổ...

Mắt Bạch Tiểu Thuần đỏ đậm. Hắn hung hăng cầm nắm đấm. Giờ phút này, hắn đối với chuyện tu luyện, đối với chuyện trở nên mạnh mẽ, còn mãnh liệt hơn điên cuồng hơn so với trước gấp một vạn lần!

Hắn lại trực tiếp lấy ra đại kiếm bắc mạch. Nhìn cái thanh thế giới chi bảo đại kiếm này, Bạch Tiểu Thuần giống như thấy được bắc mạch. Trong sự trầm mặc, hắn lấy ra Quy Văn Oa, mượn lửa nhiều màu hiện tại bản thân mới bổ sung, hắn bắt đầu luyện linh đối với đại kiếm bắc mạch!
Bạn cần đăng nhập để bình luận