Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 448: Bạch sư đệ, mượn một bước để nói chuyện

Bạch Tiểu Thuần cân nhắc một phen, vẫn không thể xác định nguyên nhân có phải đến từ Bách Niên Thu Ngư hay không. Nhưng dù sao tự giam mình trong phòng cũng không phải biện pháp lâu dài. Hắn thực sự không chịu ngồi yên, vì vậy đã đi thương lượng một phen với ba người Thần Toán Tử.

Đám người Thần Toán Tử mấy ngày nay cũng không dám toàn tâm đắm chìm trong tu luyện. Sau khi nghe được ý kiến của Bạch Tiểu Thuần thì bọn họ dứt khoát đi ra ngoài tản bộ giải sầu.

Vì vậy, sau hơn nửa tháng đóng cửa, rốt cuộc Bạch Tiểu Thuần cũng đi ra khỏi phòng, dạo bước trên boong thuyền. Công Tôn Uyển Nhi có vẻ cũng thấy nhàm chán, chứng kiến đám người Bạch Tiểu Thuần như vậy thì cũng cười tủm tỉm rồi đi theo.

Trên boong thuyền có không ít tu sĩ, có chỗ đi thành nhóm ba người, có chỗ thì đi đơn lẻ một mình.

Mà chỗ Bạch Tiểu Thuần là nhóm có nhiều người nhất. Tống Khuyết phía sau hắn theo thói quen tràn ra sát khí, bộ dáng khiến người lạ khó gần. Mà Thần Toán Tử thì ở bên người Bạch Tiểu Thuần, giống như một người quản gia. Còn Công Tôn Uyển Nhi vốn xinh đẹp, cùng với Trần Mạn Dao cũng rất tuyệt mỹ thì chia ra đứng hai bên trái phải của Bạch Tiểu Thuần. Điều đó khiến cho đoàn người này đặc biệt gây chú ý đối với những người khác.

Bốn phía có không ít tu sĩ đều nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần bên này. Có người tỏ ra hờ hững, cũng có người thì tỏ vẻ hâm mộ.

Gió biển khẽ lướt qua người Bạch Tiểu Thuần. Hắn ngẩng đầu lên nhìn trời cao, nhìn biển rộng màu vàng mênh mông không thấy điểm cuối, áp lực trong lòng cũng đã vơi đi nhiều.

"Ài, đoạn hành trình an bình này không ngờ lại trở nên như vậy." Lúc Bạch Tiểu Thuần còn đang cảm thán, ánh mắt cũng đảo qua bốn phía, chú ý vào tầm nhìn của mọi người. Thế là lại quay đầu, nhìn về phía hai người Công Tôn Uyển Nhi cùng Trần Mạn Dao. Hai cô gái này đều không hẹn mà mỉm cười nhìn hắn. Dung nhan hai người khác nhau, nụ cười cũng khác biệt, nhưng tất cả đều vô cùng tuyệt mỹ. Tình cảnh này khiến tâm tình của Bạch Tiểu Thuần lại trở nên tốt hơn.

Dường như đã phát hiện ra thêm một niềm vui thú mới, cho nên trong những ngày tiếp theo, Bạch Tiểu Thuần đều lôi kéo mọi người đi ra ngoài tản bộ. Đặc biệt là hay nói cười với Công Tôn Uyển Nhi cùng Trần Mạn Dao giữa chốn đông người. Mỗi khi có tiếng cười truyền ra từ miệng hai nữ tử thì đều làm mọi người xung quanh nhao nhao ghé mắt.

Càng như vậy, hứng thú của Bạch Tiểu Thuần lại càng lớn, cũng bớt đi đôi phần bài xích đối với Công Tôn Uyển Nhi.

"Lúc Công Tôn Uyển Nhi cười lên, quả thật trông cũng rất đẹp." Bạch Tiểu Thuần đắc ý nhìn quanh bốn phía, thấy cách đó không xa, Triệu Thiên Kiêu đang đứng lạnh lùng như một khúc gỗ.

Mấy ngày này, hắn ở trên boong thuyền có thể thường xuyên nhìn thấy Triệu Thiên Kiêu và Trần Nguyệt San. Hai người này đều là cao thủ xếp trong ba bài danh đầu tiên, vị trí cao cao tại thượng nên không cần thân cận bất kỳ ai thì cũng có rất nhiều tu sĩ chủ động tiếp xúc.

Bên người Triệu Thiên Kiêu lúc này có bảy tám người đang dè dặt theo sau. Trong đó có mấy tên Bạch Tiểu Thuần nhận biết được, chính là mấy tên trên Không Vực cầu vồng mà hắn từng đi bái kiến để nhờ vả đối phương giúp mình mua Thất Thải Vụ Thảo.

"Hanh Hanh Tử, ngươi nói xem vì sao mấy tên cự phách này mỗi một tên đều lạnh lùng như vậy? Tên Triệu Thiên Kiêu bộ dáng thật cao cao tại thượng, Trần Mạn Dao kia cũng thế. Còn cái tên Tả Đạo gì gì đấy hầu như chả tiếp xúc với ai, cả ngày vùi đầu vào bế quan." Bạch Tiểu Thuần nhỏ giọng nói với đám người Thần Toán Tử.

"Điều này thì... có lẽ trong suy nghĩ của mọi người thì bọn hắn cần phải có bộ dáng như vậy." Thần Toán Tử hơi chần chừ rồi nói.

Bạch Tiểu Thuần đăm chiêu suy nghĩ, ánh mắt nhìn về phía Triệu Thiên Kiêu. Nhưng đột nhiên, Triệu Thiên Kiêu chợt xoay người, cũng nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần.

Ánh mắt của hai người giao nhau cùng một chỗ.

Thần sắc Triệu Thiên Kiêu vẫn bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt hơi lóe lên tinh mang, làm Bạch Tiểu Thuần cảm thấy chói mắt. Có điều hắn mặc dù sợ chết nhưng cái hắn không sợ nhất lại chính là so ánh mắt. Ngay trong lúc cảm thấy chói mắt thì trong đôi mắt của Bạch Tiểu Thuần cũng ánh lên tinh mang, nhìn thẳng về phía Triệu Thiên Kiêu.

Ánh mắt của hai người va chạm nhau, trong khoảnh khắc đã dấy lên một hồi chấn động. Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần khẽ biến, bước chân cũng dừng lại. Triệu Thiên Kiêu cũng thu hồi ánh mắt, nhưng không có dừng lại mà bước thẳng về phía Bạch Tiểu Thuần.

Triệu Thiên Kiêu thân là người xếp thứ nhất trên Tinh Không Đạo Cực Bảng, ở bất cứ đâu cũng đều được mọi người để ý. Khi hắn định đi về phía Bạch Tiểu Thuần thì đã khiến cho không ít người xung quanh chú ý.

Đặc biệt là sau lưng Triệu Thiên Kiêu còn có bảy tám tên tùy tùng cũng đều lũ lượt tiến về phía Bạch Tiểu Thuần.

Tống Khuyết bên người Bạch Tiểu Thuần lập tức tỏ vẻ nghiêm nghị. Thần Toán Tử đầu tiên thì hơi sửng sốt, sau đó thần sắc cũng ngưng trọng hẳn lên. Trần Mạn Dao bên người Bạch Tiểu Thuần cũng giật mình kinh ngạc. Duy chỉ có Công Tôn Uyển Nhi vẫn có thần sắc như thường, lúc nhìn về phía Triệu Thiên Kiêu hình như còn có một ít hứng thú.

Toàn bộ mọi người trên boong tàu lúc này đều yên tĩnh, từng ánh mắt đều nhìn về phía Triệu Thiên Kiêu đang đi tới trước mặt Bạch Tiểu Thuần.

Thần sắc của hắn lạnh như băng, tựa như lợi kiếm sắp ra khỏi vỏ, ánh mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần một lượt từ trên xuống dưới, thần sắc càng lúc càng lạnh lùng.

Bạch Tiểu Thuần trừng mắt nhìn hắn, tròng lòng có chút kinh ngạc, không rõ tên Triệu Thiên Kiêu trước mắt này đang muốn làm gì. Nghĩ lại mình cũng đối phương mới chỉ đối mặt vài lần mà thôi, thậm chí còn chưa nói chuyện với nhau một câu nào.

"Triệu sư huynh?" Bạch Tiểu Thuần nhịn không được hỏi một câu.

"Bạch sư đệ, có thể mượn một bước để nói chuyện được không?" Ngay lúc Bạch Tiểu Thuần mở miệng thì Triệu Thiên Kiêu cũng lên tiếng. Hắn nhìn Bạch Tiểu Thuần, tuy không có tản ra chút khí tức nào nhưng với thân phận và chiến tích của hắn thì đều khiến cho người khác dâng lên cảm giác kiêng kỵ mãnh liệt.

"A?" Bạch Tiểu Thuần sững sờ, sau khi ngẫm nghĩ một lúc thì gật đầu đồng ý. Không phải hắn kiêng kị mà là rất hiếu kỳ, không rõ hạng cự phách như Triệu Thiên Kiêu tìm đến mình là vì chuyện gì.

Triệu Thiên Kiêu vẫn giữ một bộ mặt lạnh lùng, bước đến một chỗ gần đầu thuyền. Hắn đi đến đâu, tu sĩ ở đó đều nhao nhao nhượng bộ, khiến nơi đó thoáng cái đã trống rỗng.

Bạch Tiểu Thuần cũng hiếu kỳ đi tới, có điều trong lòng vẫn mang theo chút cảnh giác. Tuy hắn cảm thấy tên Triệu Thiên Kiêu này không có ác ý, nhưng có lòng chuẩn bị cũng không thừa.

Bạch Tiểu Thuần cùng Triệu Thiên Kiêu cùng nhau bước tới rồi dừng lại. Lúc này, Triệu Thiên Kiêu nâng tay phải chỉ vào hư vô, lập tức có một màn sáng lăng không xuất hiện, tỏa ra bốn phía tạo thành phong ấn. Phong ấn này không có lực lượng phòng hộ gì, nhưng lại ngăn cách thanh âm cùng linh thức. Hiển nhiên, Triệu Thiên Kiêu không muốn người ngoài nghe được cuộc nói chuyện của mình với Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần lại càng hiếu kỳ. Hắn vểnh tai lên, nhìn về phía Triệu Thiên Kiêu, chờ đợi hắn lên tiếng.

Triệu Thiên Kiêu trầm mặc, nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần một lúc lâu. Vẻ mặt hắn rất nghiêm nghị, như thể đang cất giấu một chuyện cực kỳ quan trọng trong lòng. Điều này khiến nội tâm Bạch Tiểu Thuần lại càng thêm tò mò, ngay cả những người đang ở xung quanh quan sát họ cũng đều biến sắc.

"Đại sư huynh tìm Bạch Tiểu Thuần có chuyện gì nhỉ?"

"Có điều bất thường... Chẳng lẽ có quan hệ đến cái chết của Tắc Phương?"

"Ta nhớ ra rồi! Lúc trước khi chết, tên Tắc Phương đó hình như đã có chút mâu thuẫn với Bạch Tiểu Thuần..." Lúc mọi người còn đang thấp giọng nghị luận thì Bạch Tiểu Thuần cũng có rất nhiều suy đoán trong lòng.

"Bạch sư đệ..." Đúng lúc Bạch Tiểu Thuần còn đang mải suy đoán thì Triệu Thiên Kiêu chậm rãi mở miệng.

Bạch Tiểu Thuần lập tức nghiêm túc lắng nghe.

"Bạch sư đệ, ngươi... Hai cô bạn gái bên cạnh ngươi có dáng vẻ cùng diện mạo cũng không tệ đó nha..." Thần sắc của Triệu Thiên Kiêu cực kỳ nghiêm túc, nhìn Bạch Tiểu Thuần rồi chậm rãi nói.

"A?" Bạch Tiểu Thuần sững sờ, nhìn thấy bộ dáng nghiêm trang của đối phương cùng với lời nói đầy tương phản làm hắn cảm giác như mình đã nghe lầm.

"Việc này... Sư đệ không nên hiểu lầm, ta không hề có cảm giác gì với hai cô bạn gái của ngươi... Ta chỉ muốn biết, ngươi đã dùng cách nào để đem các nàng thu vào tay vậy. Ta đã quan sát ngươi mấy hôm rồi, ngươi rõ ràng có thể khiến cho hai cô nàng mỹ nữ tuyệt sắc đều tình nguyện đi theo." Triệu Thiên Kiêu vẫn giữ nguyên thần sắc lạnh lùng cao ngạo như thường. Nhưng lời nói của hắn lại khiến cho Bạch Tiểu Thuần phải trợn mắt há mồm.

Nếu như không nghe được âm thanh mà chỉ nhìn biểu lộ của Triệu Thiên Kiêu, thì Bạch Tiểu Thuần cũng không đoán được dưới bộ dạng nghiêm trang như vậy mà hắn ta còn nói ra được những lời này.

Bạch Tiểu Thuần gãi gãi đầu, theo bản năng nói ra.

"Là các nàng chủ động quấn lấy ta, có bỏ cũng không bỏ được..."

Triệu Thiên Kiêu nghe vậy thì nhíu mày, thần sắc càng thêm ngưng trọng, hình như là không tin tưởng lắm. Lấy thân phận cùng chiến lực cường hãn của hắn, nên chỉ một cái cau mày cũng khiến người ta có một loại cảm giác như giông tố sắp ập đến.

Hai người nói chuyện với nhau thì người ngoài không nghe được, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy biểu lộ của Bạch Tiểu Thuần cùng Triệu Thiên Kiêu. Sau khi thấy vẻ mặt bất khả tư nghị của Bạch Tiểu Thuần thì họ lại có càng nhiều suy đoán.

- Giải thích câu "bất khả tư nghị" nghĩa là không thể tưởng tượng nổi. Hết giải thích.

"Nhất định là có vấn đề. Các ngươi nhìn, Bạch Tiểu Thuần vò đầu rồi, hắn đang giải thích!"

"Có điều kỳ lạ a. Thần sắc của Triệu sư huynh tựa hồ rất ngưng trọng... Bộ dạng dường như không tin!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận