Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 489: Ám sát

Vào lúc ba hồn sư tự bạo hình thành gợn sóng xung kích xung quanh, đột nhiên một thân ảnh màu xám hư ảo cưỡi chiến mã màu đen xuất hiện, hắn xuất hiện trong thân thể ba hồn sư vừa tự bạo, tốc độ còn nhanh hơn ba hồn sư, tức xuyên thấu màn sáng bảo hộ tấn công Bạch Tiểu Thuần.

- Chuẩn Thiên Nhân Luyện Hồn Sư!

Biến hóa đột ngột làm mọi người khiếp sợ, chỉ có Bạch Lân phản ứng nhanh, sắc mặt hắn biến hóa, lập tức ngăn cản, Luyện Hồn Sư đã có ý muốn chết cho nên nâng tay điểm một chỉ vào người Bạch Tiểu Thuần, một đạo khí tức màu xanh xuất hiện, Bạch Lân toàn lực ra tay cũng chỉ ngăn cản khí tức trong thời gian ngắn, khí tức vẫn dùng tốc độ cực nhanh bay về phía Bạch Tiểu Thuần, tu sĩ Kết Đan không có khả năng né tránh.

Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần tái nhợt, hắn cảm nhận được sát cơ khủng khiếp bao phủ tâm thần, Luyện Hồn Sư sử dụng khí tức màu xanh tấn công mình, vào lúc nguy cơ trước mắt, Bạch Tiểu Thuần hét lớn, hai chân vận dụng Bất Tử Cân bộc phát tốc độ vượt xa Kết Đan lùi ra sau vài bước, sau khi lui ra sau, trong người Bạch Tiểu Thuần xuất hiện hàn khí bao phủ ngàn trượng, hắn thuấn di tránh né nguy cơ sinh tử tới gần!

Tại vị trí hắn đứng vừa rồi bị khí tức đánh trúng, một cái hố xuất hiện, dư âm ảnh hưởng tới mấy trăm trượng, thân thể tu sĩ Bác Bì Quân run rẩy, chỉ cần là người bị khí tức màu xanh dính vào người đều hóa thành vũng máu.

Thậm chí không có tiếng kêu thảm thiết vang lên, trong chớp mắt phạm vi mấy trăm trượng trừ Bạch Lân và Bạch Tiểu Thuần ra cũng chỉ còn lại vũng máu, tu sĩ Bác Bì Quân còn lại sợ hãi biến sắc.

Bạch Tiểu Thuần phun máu tươi, xương cốt toàn thân vỡ nát, ngũ tạng lục phủ sụp đổ, từ đó có thể thấy lực lượng của khí tức màu xanh kinh khủng cỡ nào.

Nhìn tu sĩ phạm vi mấy trăm trượng biến thành vũng máu, Bạch Tiểu Thuần sợ hãi không nhỏ.

- Ngươi...

Bạch Tiểu Thuần vừa lên tiếng lại phun máu tươi, cũng may thân thể hắn vô cùng cường đại, lực lượng Kim Đan áp chế thương thế cho nên mới không vẫn lạc, dù vậy vẫn bị thương không nhẹ.

Lúc hắn phun máu tươi, ánh mắt hư ảnh Luyện Hồn Sư đầy tiếc nuối, con mắt trên tháp cao bắn ra một đạo hào quang đuổi giết Luyện Hồn Sư!

- Tại sao không chết? Tại sao ngươi không chết?

Hư ảnh Luyện Hồn Sư trước khi chết gào thét không cam lòng.

Dựa theo hắn phán đoán, cho dù Bạch Tiểu Thuần có thể tránh né một kích cũng bị ảnh hưởng, dùng tu vi Kết Đan của hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Dù sao hắn là Luyện Hồn Sư, tu vị là chuẩn Thiên Nhân, thậm chí lần ám sát này không có dấu hiệu báo trước, hoàn toàn là xuất hiện bất ngờ, hơn nữa vì bảo chứng thành công, hơn trăm thổ dân Man Hoang còn cách tường thành trăm trượng đã tự bạo hấp dẫn lực chú ý, lại dùng sinh mệnh ba hồn sư che giấu, Man Hoang càng sử dụng hồn phách Luyện Hồn Sư trân quý như hắn đánh giết Bạch Tiểu Thuần!

Có thể thấy Man Hoang hận Bạch Tiểu Thuần lớn tới mức nào.

Bọn họ vẫn thất bại!

Bạch Tiểu Thuần đổ mồ hôi lạnh, trong lúc nguy cơ hắn cảm thấy tử vong cách mình gần như vậy, ba hồn sư kia không tầm thường, đều là tu sĩ Nguyên Anh, mà mà Luyện Hồn Sư có tu vi tương tự Bạch Lân, đều là nửa bước Thiên Nhân, chỉ có điều hắn là hồn thể, lại trả giá thật nhiều mới xuyên thấu màn sáng đánh ra một kích hủy diệt.

Nếu không có Bạch Lân ở chỗ này, tốc độ của Bạch Tiểu Thuần nhanh hơn nữa cũng vẫn lạc.

Sắc mặt Bạch Lân cực kỳ khó coi, Bạch Tiểu Thuần đứng bên cạnh hắn suýt nữa bị chém giết, đây là khiêu khích tôn nghiêm của hắn, hiện tại tầm quan trọng của Bạch Tiểu Thuần tăng lên rất nhiều, nếu đã luyện chế rất nhiều Tụ Hồn Đan cũng bỏ đi, nhưng bây giờ còn chưa luyện chế xong, một khi tử vong sẽ tạo thành ảnh hưởng cực lớn đến chiến đấu.

Hắn mang theo lo lắng xuất hiện trước mặt Bạch Tiểu Thuần, hắn nâng tay phải lấy ra một viên đan dược màu tím đút cho Bạch Tiểu Thuần ăn.

- Đây là Thần Khư Đan!

Bạch Tiểu Thuần biết đây là thánh dược chữa thương, không do dự nuốt vào trong bụng, trong người xuất hiện linh lực và sinh cơ khủng khiếp khuếch tán toàn thân, thương thế khôi phục với tốc độ cực kỳ nhanh chóng.

Đan dược rất kỳ dị, mặc dù nội tâm Bạch Tiểu Thuần chưa nghe qua nhưng biết nó có giá trị xa xỉ, rất có thể là vật bảo vệ tính mạng của Bạch Lân, hôm nay hắn không có tâm tình phân biệt đan dược, lập tức nhìn thẳng Bạch Lân.

- Bạch quân chủ, lúc trước ngươi bảo ta lên tường thành quan sát vô cùng an toàn!

Bạch Tiểu Thuần hít sâu một hơi, hiện tại nội tâm của hắn bất định, hắn sinh ra ý muốn rút lui.

Bạch Lân cũng phiền muộn, hắn ôm quyền cúi đầu với Bạch Tiểu Thuần, ánh mắt mang theo sát cơ nhìn về phía Man Hoang.

- Luyện Hồn Sư, có thể xuyên thấu màn sáng Trường thành?

Bạch Tiểu Thuần không tức giận Bạch Lân, dù sao vừa rồi không có hắn ngăn cản giúp, bản thân mình cũng không sống nổi, cũng không nói nhiều.

Trọng điểm của những lời vừa rồi nằm ở chỗ Bạch Tiểu Thuần suýt tử vong, mặc dù lúc trước hắn cảnh giác nhưng bởi vì đang đứng sau màn sáng nên có cảm giác an toàn.

- Những người khác không thể, thân thể Luyện Hồn Sư không phải không có khả năng, nếu là hồn cũng có thể xuyên qua trận pháp, chỉ cần bước vào trận pháp trong ba hô hấp, nhất định sẽ bị ánh mắt trên tháp cao diệt sát, cho nên có rất ít Luyện Hồn Sư làm như thế.

Bạch Lân trầm mặc sau đó giải thích.

Bạch Tiểu Thuần lo lắng, ánh mắt nhìn chiến tranh ngoài tường thành, thổ dân đang rút lui, trận chiến cũng chấm dứt.

- Tiểu Thuần, việc này là do ta sơ suất, ngươi theo ta đi gặp sứ giả tông môn, có yêu cầu gì cứ trực tiếp lên tiếng.

Bạch Lân nhìn sang Bạch Tiểu Thuần, nói một câu với thâm ý sâu sắc.

Bạch Tiểu Thuần nghe xong biết rõ đây là cơ hội bỏ túi riêng, cũng là Bạch Lân đền bù tổn thất cho mình, vì vậy áp chế khẩn trương khi đối diện tử vong, hắn lại tức giận nhìn sang đám thổ dân bên ngoài, lúc này mới đi theo Bạch Lân rời đi.

Hai người nhanh chóng tiến vào chủ thành, đi vào khu vực sứ giả Tinh Không Đạo Cực Tông ở lại, Bạch Lân đi vào không cần thông báo

- Tống Nhất Phàm, đi ra gặp ta!

Sau khi tiến vào sân nhỏ, Bạch Lân quát lớn một tiếng, một trung niên mập mạp với sắc mặt đau khổ chạy ra ngoài, nhìn thấy Bạch Lân và Bạch Tiểu Thuần liền thở dài và bái kiến.

- Muốn cái gì, ngươi nói với hắn đi.

Bạch Lân gật đầu với Bạch Tiểu Thuần, không đế ý tới, hắn ngẩng đầu nhìn trời.

Bạch Tiểu Thuần hít sâu một hơi, hắn cảm giác mình cần gấp tài nguyên tăng tu vi, vì vậy không chút do dự dùng chiêu sư tử ngoạm.

- Linh Căn năm trăm năm trở lên, ta muốn năm ngàn phần!

- Năm trăm năm? Năm ngàn phần, không có khả năng!

Thân thể Tống Nhất Phàm run run, hắn không khác con lợn bị người ta giẫm đuôi, lập tức lên tiếng phản đối.

- Còn có Thiên Long quả, Thất Hải Tham, Phi Long Lân, Thần Hoa Thảo... Mỗi thứ một vạn phần!

Bạch Tiểu Thuần không quan tâm, tiếp tục mở miệng.

- Còn có cửu sắc hỏa, ta muốn một trăm phần!

Tống Nhất Phàm nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thuần, đang muốn lên tiếng lại nghe cửu sắc hỏa liền bộc phát.

- Không có khả năng, không có, ai cũng không có!

- Còn cần linh nhưỡng khôi phục tu vi, ta muốn một vạn bình!

Bạch Tiểu Thuần nhìn sang Tống Nhất Phàm.

- Nguyên Anh đan, ta muốn một trăm viên!

Nói xong hắn thêm một câu.

- Đúng rồi, ta muốn một trăm viên Thần Khu Đan.

Lần này Bạch Lân cũng hãi hùng khiếp vía, Bạch Tiểu Thuần muốn những vật này, chỉ sợ hắn có truyền âm cho gia gia cũng không có được.

Tống Nhất Phàm kêu to, hắn là người phụ trách vật tư của Trường thành, nếu tốn hao nhiều thì hắn sẽ bị phạt, nếu như ít, năm đại quân đoàn không đồng ý.

Bạch Tiểu Thuần khoát tay ngăn cản, nhìn sang Bạch Lân, Bạch Lân trầm mặc một lát liền cười khổ kéo Tống Nhất Đa qua một bên, vừa thấp giọng vừa nhìn Bạch Tiểu Thuần, cuối cùng nâng tay phải đánh nát một hòn non bộ, lúc này mới mang theo Tống Nhất Đa thất hồn lạc phách quay về.

- Ngươi nói những thứ kia, trong đó cửu sắc hỏa, Thần Khư Đan, cho dù giết hắn cũng không có, thứ khác chỉ có thể tận lực, về phần Nguyên Anh đan, ta sẽ suy nghĩ biện pháp...

Bạch Lân cười khổ, hắn mang theo Bạch Tiểu Thuần rời đi, hắn sợ chậm một chút nữa Bạch Tiểu Thuần lại đưa ra yêu cầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận