Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 756: Ta là... Giám Sát sứ?

Bạch Tiểu Thuần run rẩy lên tiếng. Vừa dứt lời, hắn đã phóng người trốn chạy ra xa, cứ như con thỏ bị giẫm đuôi.

Tốc độ của Bạch Tiểu Thuần cực nhanh khiến cho mọi người xung quanh đều sửng sốt. Không một ai nghĩ đến chuyện vừa thấy người áo đen là Bạch Tiểu Thuần liền bỏ chạy như vậy, ngay như người áo đen cũng ngây người ra. Thật sự thì hắn cũng không phải cố ý hù dọa gì Bạch Tiểu Thuần. Bình thường khi hắn nói chuyện cũng âm âm u u như thế, cũng khiến người khác cảm nhận sát khí ngập tràn. Giờ phút này, hắn cũng chẳng nhận ra nguyên nhân khiến Bạch Tiểu Thuần bỏ chạy chính là ảo giác về sát ý của hắn.

Ngay lúc Bạch Tiểu Thuần vừa tháo chạy là Trần Hảo Tùng liền dịch bước đuổi theo. Hồng Trần Nữ biến sắc, nàng nghiến răng xông tới ngăn trở Trần Hảo Tùng. Chín đại Thiên Hầu kia cũng nhanh chóng lao ra, tiếng gầm vang vọng xung quanh.

"Bạch Hạo, ngươi trốn không thoát!"

"Đại Thiên Sư đã muốn giết ngươi thì trong vòng trời này còn chỗ nào cho ngươi lẩn trốn!"

Lúc này, ngay như đám thiên kiêu bị Bạch Tiểu Thuần hấp thu sinh cơ đang nằm dài trên mặt đất cũng vô cùng kích động, cả bọn nhao nhao cười lên ha hả. Chu Hoành càng phấn khởi hơn, hắn cảm thấy trời xanh quả thật có mắt. Nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần bỏ chạy, hắn thấy trong lòng khuây khỏa vô cùng.

"Bạch Hạo, hôm nay ngươi chắc chắn phải chết!"

Thấy xung quanh lại nổi loạn, người áo đen liền hít sâu một hơi, thuấn di xuyên qua hư không, vượt qua Trần Hảo Tùng, hiện ra chặn ngay trước mặt Bạch Tiểu Thuần.

"Bạch Hạo, ngươi muốn làm gì!" Vừa hiện hình, hắn tức giận gầm nhẹ.

Bạch Tiểu Thuần muốn khóc luôn, giờ phút này hắn mới nhìn ra gia hỏa này cũng lại là một Thiên Nhân.

"Chết tiệt, thế quái nào mà tự dưng có nhiều Thiên Nhân đến vậy!" Hai mắt Bạch Tiểu Thuần đỏ hoe, đối diện với cái chết, hắn sợ quá rú lên, lại bạo phát tốc độ bỏ chạy sang hướng khác.

Thấy Bạch Tiểu Thuần lại tiếp tục trốn chạy, người áo đen lúc này cũng lờ mờ hiểu được rằng chính mình đã khiến hắn hoảng sợ. Dở khóc dở cười, hắn không đuổi theo Bạch Tiểu Thuần nữa mà đứng tại chỗ, cất giọng khàn khàn.

"Truyền pháp chỉ của Đại Thiên Sư..." Mặt mũi của người áo đen không ai nhìn rõ được nhưng thanh âm hắn vang vọng khắp xung quanh.

"Bổ nhiệm Bạch Hạo làm Giám Sát sứ của Khôi Hoàng thành, chấp chưởng nghìn quân." Trong cuộc đời này, đây là lần hắn tuyên bố pháp chỉ nhanh nhất. Những khi khác, lời nói của hắn đều âm trầm chậm chạp khiến cho người nghe cảm thấy bị áp lực nặng nề như bị đè ép ở dưới thiên uy. Nhưng trong tình huống trước mắt, hắn đành cười khổ vội vàng nói nhanh.

Lời nói vừa dứt, bốn phía lập tức tĩnh lặng như tờ, cả đám Thiên Hầu đang truy kích Bạch Tiểu Thuần đều trợn tròn mắt, không tin vào tai mình.

"Giám Sát... sứ?!"

Vừa tránh được Hồng Trần Nữ, Trần Hảo Tùng đang tính truy đuổi theo Bạch Tiểu Thuần thì nghe được lời tuyên chỉ. Lão lập tức khựng lại, quay đầu nhìn về người áo đen, trên mặt lộ rõ vẻ không thể tin nổi. Lão già Thiên Công bên cạnh thì nhướng mắt như chợt suy nghĩ gì đó.

Về phần Hồng Trần Nữ, nàng ngẩn cả người nhận thấy chuyện này vượt ngoài sức tưởng tượng. Nàng vốn dĩ mong đợi Đại Thiên Sư sẽ nể mặt Cự Quỷ Vương mà hạ lệnh để yên cho Bạch Tiểu Thuần có thể quay về Cự Quỷ thành. Thật không ngờ rằng, Đại Thiên Sư lại phong Bạch Tiểu Thuần làm Giám Sát sứ.

Thân phận Giám Sát sứ này không phải chuyện đùa, thẳng thắn mà nói, đây chính là giám sát tất cả quyền quý của triều đình Khôi Hoàng. Chức phận này quyền lợi to lớn, đủ khiến người khác phải sợ hãi. Trước đây, lúc quật khởi, Đại Thiên Sư đã từng an bài một người đảm nhiệm chức vụ này. Người này giữ chức trong trăm năm, giết chóc rất nhiều, nhấc lên vô số gió tanh mưa máu, chấn nhiếp quyền quý toàn triều, vẫn còn khiến lòng người sợ hãi mãi đến nay.

Cuối cùng, khi thấy triều đình đã yên ổn, Đại Thiên Sư mới hủy bỏ chức vị Giám Sát sứ và khiến người kia đi theo bên mình, trở thành gia thần của mình. Mà người đó, chính là vị áo đen này. Sau đấy, vị trí Giám Sát sứ bị bỏ trống, đến tận bây giờ thì lại bổ nhiệm cho Bạch Tiểu Thuần.

Lúc này, toàn bộ cường giả của các gia tộc cũng như đám thiêu kiêu nằm lăn trên mặt đất, tất cả đều há hốc mồm, đứng hình toàn diện. Qua đi một khắc, cả đám la lên thất thanh.

"Chuyện... chuyện này... sao có thể như vậy?!"

"Giám Sát sứ... chấp chưởng nghìn quân..."

Không cần phải nói người khác, đến Bạch Tiểu Thuần cũng thế. Hắn vốn đang gấp rút tháo chạy, sau khi nghe rõ thì bước chân cũng khựng lại rồi ngừng hẳn. Hắn trợn mắt há mồm.

"A?" Bạch Tiểu Thuần ngốc mặt ra, hoàn toàn bối rối. Hắn chẳng những không bị hại gì mà lại còn được tấn chức.

"Chuyện này..." Nhất thời, đầu óc Bạch Tiểu Thuần mịt mù không dám tin tưởng. Sau khi chú ý rằng xung quanh không còn ai đuổi theo mình nữa hắn mới quay người lại, thận trọng nhìn người áo đen ở phía xa. Thấy người ấy vẫn đang nhìn mình, Bạch Tiểu Thuần chần chừ một chút rồi hỏi.

"Ta là... Giám Sát sứ?"

Người áo đen dùng ánh mắt cổ quái nhìn Bạch Tiểu Thuần, không khỏi có chút đau đầu. Hắn tự hỏi không biết có phải Đại Thiên Sư đã hạ sai pháp chỉ hay không, tên này làm sao có thể là một Giám Sát sứ sẽ khiến cho quyền quý toàn triều sợ hãi cho được. Tuy nhiên, hắn không dám chất vấn pháp chỉ của Đại Thiên Sư, giờ phút này chỉ có thể thở dài gật đầu nhẹ.

"Nếu như ngươi chính là Bạch Hạo thì ngươi sẽ là Giám Sát sứ. Còn nếu không phải thì ta rất muốn hỏi ngươi, vì cái quái gì mà ngươi bỏ chạy? vì chột dạ?" Hắn tức giận nói.

Bạch Tiểu Thuần trơ mắt nhìn, sau khi xác định rằng không phải mình nằm mơ thì hắn trấn tĩnh rất nhanh, hít sâu một hơi, ngẩng đầu hất tay áo, ngạo nghễ mở miệng.

"Ha ha, chuyện này... Khục khục, Bạch mỗ hiển nhiên biết rằng Đại Thiên Sư coi trọng ta, ta bỏ chạy chẳng qua vì muốn biết xem, trước khi Đại Thiên Sư truyền pháp chỉ, những ai muốn đuổi cùng giết tận ta".

Giờ phút này, Bạch Tiểu Thuần đã lau sạch toàn bộ thấp thỏm lo âu trước đây, nét mặt không còn một chút u sầu, toàn thân hiện rõ vẻ trang nghiêm đầy chính khí.

"Hừ hừ, biểu hiện của các ngươi, Bạch mỗ sẽ ghi nhớ." Bạch Tiểu Thuần vênh mặt, quét mắt nhìn những người xung quanh.

"Cả các ngươi nữa, vừa rồi cả đám đều rất phấn khích phải không! Bạch mỗ đã thấy rõ." Hắn lại đưa mắt nhìn đám người Chu Hoành. Mặt hắn nghiêm nghị, chính khí chạy rần rần.

"Còn Tử Mạch... Lần này, Bạch mỗ thật cảm ơn ngươi đã tới giúp ta. Ta quả đã không nhìn lầm a, ngươi đúng là một cô gái tốt." Bạch Tiểu Thuần quay sang phía Hồng Trần Nữ, hắn thật sự muốn nói lời cảm ơn chân thành từ đáy lòng nhưng nghĩ đến thân phận mình bây giờ đã khác, nên lại ra dáng vẻ của một đại nhân vật, hếch cằm cất tiếng.

Sắc mặt Hồng Trần Nữ cau có, ngẫm nghĩ cái gọi là "một cô gái tốt", nàng suýt nữa không khống chế được tính khí, giờ phút này chỉ nghiến răng hừ lạnh một tiếng.

Một màn đảo lộn này khiến cho sắc mặt Trần Hảo Tùng rất khó coi, chín Thiên Hầu xung quanh cũng đều hốt hoảng thầm. Còn đám Chu Hoành trên mặt đất thì điên cuồng mắng mỏ trong lòng, bọn chúng đều cảm thấy tên Bạch Hạo này quá vô sỉ, vừa rồi rõ ràng còn bỏ chạy như thỏ đế thế mà giờ này lại dối lừa nghiêm trang, đúng là thay đen đổi trắng, hoán đảo càn khôn.

Người áo đen lại lần nữa có thêm nhận thức về Bạch Tiểu Thuần, hắn không khỏi cảm thấy bó tay nhưng rồi cũng lười để tâm đến những lời của Bạch Tiểu Thuần, hắn chỉ nhàn nhạt mở miệng.

"Được rồi, theo ta đi gặp Đại Thiên Sư." Nói xong, hắn liền xoay người rời đi. Hắn thật sự không muốn lưu lại chỗ này lâu hơn, chỉ cần nghĩ đến sự tình rối ren hôm nay hắn đã cảm thấy mọi chuyện đều hoang đường.

Bạch Tiểu Thuần rốt cuộc cũng yên lòng, hắn biết rằng nguy hiểm đã chuyển thành an rồi. Đối với việc các Thiên Nhân muốn giết mình, hắn cũng không cần phải làm lớn chuyện.

"Ta vậy mà lại trở thành Giám Sát sứ..." Thoạt nhìn thì Bạch Tiểu Thuần có vẻ lạnh lùng nghiêm nghị nhưng thực tế thì trái tim nhỏ của hắn vẫn còn đập thình thịch trong kinh hoàng, không thể bình tĩnh được. Cố nén sự oán thán trong lòng, hắn hít sâu ngẩng đầu, nghênh ngang bay theo người áo đen, hướng thẳng đến hoàng cung.

Đám người dưới mặt đất trầm mặc, giờ này trong lòng dù có phiền muộn hay hoảng sợ thế nào thì cũng chỉ có thể tản đi. Phút chốc, các gia tộc đều đã đem thiên kiêu của nhà mình rời đi. Nơi này rốt cuộc yên tĩnh trở lại.

Về phần Chu Hoành, sau khi được người khác giúp đỡ đứng dậy, trong sự yếu ớt, hắn gấp rút sắp xếp để trở về Cửu U thành. Hắn không dám lưu lại ở Khôi Hoàng thành nữa. Chỉ vừa nghĩ đến chuyện Bạch Tiểu Thuần chẳng những không chết mà còn được bổ nhiệm làm Giám Sát sứ, hắn thật sự hoảng sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận