Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 288: Chim trên trời là chim gì

Bạch Tiểu Thuần mở mắt, trong mắt lấp lóe tinh mang sáng chói, như hai tia chớp trong động phủ tôi tối, hư không xung quanh cũng hơi chấn động.

Một luồng tu vi hùng hậu từ người hắn phát ra, dẫn động thương khung, kinh mạch trong người hắn không ngừng sôi trào như sóng dữ.

Cuối cùng, vòng tuần hoàn cũng trở lại bình thường, sáu tầng hóa tinh óng ánh, vững vàng.

Trong người hắn có những tiếng nổ mà chỉ một mình hắn mới nghe được, khiến hắn như trở về hồi triều tịch ở Vẫn Kiếm Thâm Uyên, Bạch Tiểu Thuần hít thở đều đặn, cảm nhận được tu vi hiện giờ đã mạnh hơn trước gấp mấy lần.

"Trúc Cơ, Hậu Kỳ!" Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu cười to, thần sắc phấn khởi, vô cùng kích động, bao nhiêu cố gắng đã có kết quả.

"Từ nay, Bạch Tiểu Thuần ta đã có thể quét ngang Trúc Cơ, Trúc Cơ sơ kỳ nào dám trêu ta, ta sẽ cho một cái tát đi đời nhà ma, bắt hắn phải khóc than thảm thiết!" Bạch Tiểu Thuần phấn chấn đứng dậy, lúc hắn đứng dậy, sau lưng bỗng xuất hiện bộ Thiên Yêu Thân thứ ba!

Vòng xoáy ngoài động phủ vẫn không ngừng xoay tròn, khi Bạch Tiểu Thuần đứng dậy, trong vòng xoáy bỗng xuất hiện một cỗ Thiên Yêu Thân, sau đó bên cạnh tiếp tục xuất hiện bộ thứ hai, bộ thứ ba.

Ba bộ Thiên Yêu Thân cao lớn khiến tất cả tu sĩ quanh đó đều nghẹn ngào.

"Đó là cái gì?"

"Cái này. . . hình như là Pháp Tướng! !"

"Trời ơi, Bạch sư thúc tu hành công pháp gì vậy?!"

Người của Huyết Khê Tông cũng kinh ngạc. Vì Bạch Tiểu Thuần có tu luyện thêm phương pháp luyện thể của Thiếu Trạch Phong, tu sĩ Huyết Khê Tông đoán ra được nhiều thứ hơn Linh Khê Tông.

"Thiếu Trạch Phong Luyện Thể Chi Pháp! ! Đây là Thiên Yêu Thân a!"

"Dạ Táng. . . Không hổ là Huyết Chủ, đã luyện Luyện Thể Chi Pháp tới mức như vậy, bước tiếp theo. . . hẳn là Huyết Sát Thân rồi!"

Trên hai ngọn núi, Tống gia lão tổ mắt lộ kỳ mang, Thiết Mộc Chân Nhân ánh mắt âm u, hai người đều bị ba cái Thiên Yêu Thân làm cho chấn động.

" Thiên Yêu Thân của Táng nhi, hình như không giống với Thiếu Trạch Phong cho lắm." Tống gia lão tổ lầm bầm, Thiết Mộc Chân Nhân như có điều suy nghĩ, hai người nhìn nhau một cái, đều không nói gì thêm nữa.

Trong động phủ, Bạch Tiểu Thuần cười vang, vô cùng hạnh phúc.

"Sao thế nhỉ, đan dược nghĩa phụ với Thiết Mộc lão tổ cho ta lẽ ra đâu đủ cho ta tu tới mức này, chẳng lẽ. . ."

"Chẳng lẽ là sau khi ta bị thương, đã kích phát ra tiềm lực gì đó mà ta không biết, ha ha ha, nhất định là như vậy!" Bạch Tiểu Thuần hoa chân múa tay vui sướng, cảm thấy mình thật là lợi hại.

"Không được, không thể kiêu ngạo, ta còn phải cố gắng nhiều hơn, sau Trúc Cơ Hậu Kỳ, mục tiêu của ta là chín tầng Linh Hải toàn bộ Hóa Tinh Trúc Cơ Đại viên mãn, một khi Đại viên mãn, ta có thể trùng kích. . . Kim Đan cảnh a! ! !" Bạch Tiểu Thuần vừa nghĩ tới Kim Đan cảnh, cả người sôi trào, hai mắt sáng lên.

"Nghe nói Kim Đan có thể gia tăng ít nhất năm trăm năm thọ nguyên. . . Năm trăm năm a. . . Nếu ta thành công, ta có thể sống quá nghìn năm! !" Bạch Tiểu Thuần siết nắm đấm, hai mắt điên cuồng, vừa nghĩ tới mình có khả năng sống hơn ngàn tuổi, là hắn kích động không thể nào khống chế được.

"Bất Tử Quyển quyển 2, ta đã hoàn thành Cổ Tượng Thân, Man Quỷ Thân, Thiên Yêu Thân, sau thiên yên thân là. . . Tu La Thân, nếu xong Tu La Thân, như vậy có thể xông tới… Bất Tử Kim Cương Thân! !" Bạch Tiểu Thuần vỗ ngực, cười to đi ra, sốt ruột muốn xem mình cường đại tới mức nào.

Nhưng mới đi có mấy bước, hắn đã biến sắc, với tu vi hiện giờ, hắn đã cảm nhận được ngoài kia có hai người đang bay nhanh tới, Tống Quân Uyển và Hầu tiểu muội.

Hiển nhiên là phát giác ra Bạch Tiểu Thuần đã đột phá tu vi, chấm dứt bế quan, nên tới thăm.

Vừa nghĩ tới cảnh khủng bố khi hai người đồng thời xuất hiện, Bạch Tiểu Thuần tái mặt, vỗ mạnh vào ngực một cái, cả người lảo đảo, dáng vẻ trở nên yếu ớt như cỏ lay. Tống Quân Uyển và Hầu tiểu muội nhanh chóng bay tới, nhìn thấy nhau, đang định xỉa nhau, thì thấy bộ dạng yếu ớt của Bạch Tiểu Thuần, hai người biến sắc, quên luôn việc cãi lộn, vội chạy tới.

"Tiểu Thuần ca ca, ngươi sao vậy?"

"Dạ Táng, chuyện gì xảy ra, không phải mới vừa rồi còn rất thuận lợi sao?" Hầu tiểu muội và Tống Quân Uyển hốt hoảng, đỡ lấy Bạch Tiểu Thuần, không cho hắn đi ra nữa, dìu hắn về giường.

Hai người đều ăn nói dịu dàng, không cãi nhau, làm Bạch Tiểu Thuần thầm thở phào.

"Chắc là vừa rồi lúc chấm dứt hơi bất ổn, ta nghỉ ngơi một chút là được." Bạch Tiểu Thuần ho khan mấy tiếng, yếu ớt đáp, nằm xuống nhắm mắt lại.

Hầu tiểu muội và Tống Quân Uyển biết Bạch Tiểu Thuần cần tĩnh dưỡng, nên một lúc sau thì bước nhẹ rời đi, hai người đi khuất, Bạch Tiểu Thuần mở bừng mắt, thở dài rầu rĩ.

"Làm sao bây giờ. . ." Bạch Tiểu Thuần ủ rũ, cảm thấy sống kiểu này không ổn chút nào, nghĩ một lúc lâu, quyết định mình phải tiếp tục yếu ớt mới ổn.

Thời gian lại trôi qua thêm nửa tháng, Bạch Tiểu Thuần không thể cứ giả yếu ớt mãi được, đành phải làm sắc mặt của mình đỡ hơn một chút. Huống hồ trong mấy ngày này, Tống Quân Uyển hình như đã nhận ra Bạch Tiểu Thuần giả bộ bệnh, Hầu tiểu muội dù tính tình đơn thuần, nhưng cũng không ngu, nhìn hắn vẻ nghi ngờ.

Bạch Tiểu Thuần trong lòng run rẩy, cảm thấy sống thế này quá khổ sở, cũng nghĩ tới việc ra chiến trường, nhưng nghĩ tới ra đấy có thể chết, thì lại ngần ngừ.

"Mà thôi, hay là cứ nhịn đi, còn cách gì khác. . ." Bạch Tiểu Thuần bứt tóc lo lắng, bỗng biến sắc, lại ra dáng vẻ giả bộ yếu ớt.

Sau đó không lâu, Hầu tiểu muội và Tống Quân Uyển, lại tới. . .

"Tiểu Thuần ca ca, huynh cứ ở trong động phủ như vậy không tốt đâu, muội dẫn huynh ra ngoài chơi một chút nha." Hầu tiểu muội dịu dàng.

"Chuyện đó. . ." Bạch Tiểu Thuần chần chừ.

"Dạ Táng, chúng ta là tu sĩ, chút thương thế thì có vào đâu, đi nào, đi dạo Lạc Trần Sơn Mạch một chút, hoạt động khí huyết, cũng giúp khôi phục nhanh hơn." Tống Quân Uyển giống như cười mà không phải cười, tiến lên nắm lấy tay trái Bạch Tiểu Thuần, Hầu tiểu muội trừng mắt, không phục cũng xông tới, tóm lấy tay phải Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần há hốc mồm, chưa kịp mở miệng từ chối, đã bị Tống Quân Uyển và Hầu tiểu muội lôi ra ngoài.

Chân của hắn thậm chí còn không chấm đất, cứ như tử tù bị lôi xốc ra pháp trường, hai bên hai người không ngừng lộ sát khí, đấu mắt với nhau, làm Bạch Tiểu Thuần vã mồ hôi, khóc không ra nước mắt.

Lúc này đang là sáng sớm, Lạc Trần Sơn Mạch khắp nơi đều là sương mù, hướng mặt trời mọc mới có một ít ánh nắng ấm áp, thấy Bạch Tiểu Thuần bị lôi ra, các tu sĩ đều nhìn hắn đầy cảm thông, né đi.

Bạch Tiểu Thuần mở to miệng định nói nhưng rồi thôi, cảm thấy tốt nhất không nên nói gì, nếu không nhất định sẽ còn đau đầu hơn, thôi thì cứ đi bộ thôi, có lẽ . . . sẽ không có việc gì.

Đang nghĩ như vậy, trên bầu trời, trong mây mù, có một con chim bay qua, con chim này toàn thân đỏ thẫm, dáng vẻ ưu mỹ, rất là xinh đẹp, lúc bay qua tạo thành một đường cầu vồng đẹp đẽ, miệng hót thanh thúy.

"Dạ Táng ngươi xem, đó là Huyết Linh Điểu." Tống Quân Uyển chỉ con chim, vui vẻ nói.

"Huyết Linh Điểu Huyết Khê Tông, không ngờ ở đây cũng có, hồi trước ở trung phong, ta thích nhất là Huyết Linh Điểu."

Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu, nhìn con chim, đang định gật đầu, bỗng Hầu tiểu muội lên tiếng đầy bất mãn.

"Huyết Linh Điểu cái gì, nó rõ ràng là Diên Vĩ Điểu của Linh Khê Tông chúng ta!"

Tống Quân Uyển hằm hằm nhìn Hầu tiểu muội, Hầu tiểu muội không thua kém, ưỡn ngực, nhìn hằm hằm lại.

Bạch Tiểu Thuần kẹp ở giữa, cảm thấy chuyện này sẽ thành to chuyện đây. Hắn còn chưa kịp nghĩ ra cách giải quyết, Tống Quân Uyển đã cười đầy quyến rũ, mắt lóng lánh liếc Bạch Tiểu Thuần.

"Dạ Táng, ngươi nói xem, con chim đó là Huyết Linh, hay là Diên Vĩ?"

Hầu tiểu muội cũng kéo tay Bạch Tiểu Thuần, vẻ mặt đáng thương, mắt ứa nước, giọng mềm nhũn.

"Tiểu Thuần ca ca, huynh nhanh nói cho dì này biết đi, nó là Diên Vĩ Điểu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận