Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 729: Nói Nhỏ Chút

- Không đúng ah, hồn tu chúng ta sớm tích cốc... Hẳn là... Đây là thần thông của Chu Trần Vũ?

Đám người xung quanh không kịp phản ứng, cả đám mở to mắt nhìn, Lý Lâm Hiên lâm vào điên cuồng, hắn cố áp chế buồn nôn và gào to.

- Chu Trần Vũ, ngươi làm cái gì đó?

- Lý đạo hữu, hôm nay thôi đi, hôm khác tái chiến.

Chu Trần Vũ đỏ mặt, nội tâm cũng phát điên, hắn cũng không biết mình hôm nay thế nào, trước mắt hắn quay người bỏ chạy, trong lòng của hắn đang rên rỉ, thật sự là do bụng không khỏe nên đau đớn rất lớn, hắn cũng nghe âm thanh ọt ọt ọt trong bụng, âm thanh này làm hắn lo lắng và cảm thấy mất mặt.

- Tại sao ta lại như vậy?

Vào lúc Chu Trần Vũ muốn rời đi, Lý Lâm Hiên cảm giác mình bị nhục nhã, trong cơn giận dữ hắn cố nén cảm giác buồn nôn đuổi theo, vào lúc này Chu Trần Vũ đưa lưng về phía hắn.

- Ngươi đừng tới đây, ta nhịn không được!!

Chu Trần Vũ hô to nhưng đã muộn... Lý Lâm Hiên nổi giận lao tới, hắn chém một kích vào lưng Chu Trần Vũ, lúc này Chu Trần Vũ lại phát ra âm thanh thật to, trong người hắn lại có mùi thúi ngập trời xuất hiện, lúc này Lý Lâm Hiên bị mùi thúi này bao phủ toàn thân.

Mùi này còn nồng hơn lúc trước mấy lần, Lý Lâm Hiên còn ở gần hơn lúc trước, hơn nữa còn trúng chính diện, hắn đã hít vào không ít, Lý Lâm Hiên không ngừng gào thét, hắn lui ra phía sau thật nhanh.

- Chu Trần Vũ, ngươi khinh người quá đáng!

Lúc này Chu Trần Vũ đỏ mặt, hắn bỏ chạy thật nhanh, lúc chạy đi một đoạn lại phát ra âm thanh như sấm sét, phía sau hắn là từng đám sương mù đục ngầu...

Vào lúc hắn biến mất không còn, những hồn tu còn ở lại ngây ngốc không nói được gì, qua thật lâu sương mù bay tới gần bọn họ, mọi người lúc này mới ồn ào khó tin.

- Đó là... Đó là cái rắm?

- Nhất định la Chu Trần Vũ cố ý!

Lúc này mọi người rối loạn, Tiểu Lang Thần cũng buồn nôn không thôi, hắn càng tức giận nhưng nơi này chỉ là nơi xảy ra sự kiện đầu tiên, qua một nén nhang sau trong thành Khôi Hoàng xuất hiện nơi thứ hai, thứ ba và thứ tư...

Nhất là nơi thứ tư càng kinh người, tại khu vực phố xá sầm uất ở khu tám mươi bảy, một nữ tu xinh đẹp tuyệt trần bị mấy nam tu vây quanh, cả đám hoan thanh tiếu ngữ, bỗng nhiên sắc mặt nàng biến hóa và trong người truyền âm thanh thật lớn.

- Đó là tiếng gì?

Đám nam tử xung quanh nàng sững sờ vô ý thức nói ra, ngay sau đó mùi thúi không thể hình dung bao phủ bọn họ, cả đám biến sắc, đám nam tử xung quanh lui ra sau, nữ tử không thể khống chế phóng thêm vài âm thanh như thế.

Âm thanh lớn như tiếng trống, hơn nữa còn từ sau lưng của nàng phát ra, đám người xung quanh mở to mắt, toàn bộ trợn mắt há hốc mồm, sắc mặt nữ tử biến hóa và thét lớn, xấu hổ muốn ngăn cản nhưng càng ngăn cản thì càng lớn.

Oanh oanh oanh...

Sương mù đục ngầu bay ra, hơn nữa còn lan ra xung quanh, trong khoảng thời gian ngắn có vô số người kinh hô tránh đi.

Chuyện cùng loại không chỉ xảy ra ở khu tám mươi bảy, tại khu tám mươi tám, tám mươi sáu, tám mươi lăm đều xuất hiện, nhất là khu tám mươi chín có nhiều người xuất hiện nhất.

Lúc này hình thành náo động, âm thanh đánh rắm và sương mù đục ngầu bộc phát ngập trời, hơn nữa vô cùng nồng đậm bao phủ bốn phương, phàm là ngửi qua đều chạy như điên, thậm chí người bị nhiễm cũng bị ám mùi.

Ở khoảng cách rất xa còn có thể nhìn thấy sương mù đục ngầu bao phủ trong nội thành. Việc này không phải khoa trương nhất, những hồn tu có bụng không khỏe đều phát điên, sau khi bọn họ đánh rắm xong lại bắt đầu tiêu chảy, nếu như ở một mình xem như vận khí không tệ, nếu như ở nơi không ít người, ở trong đám người, như vậy... Lúc việc này xuất hiện liền có tiếng kêu thê lương mang theo điên cuồng vang lên, tất cả khu vực xung quanh khu tám mươi chín đều bộc phát.

- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

- Chẳng lẽ địch tập kích, không đúng!!

- Là ai, là ai làm, ta muốn giết ngươi!!

Những người này có một ít thanh danh trong thành Khôi Hoàng, hôm nay bọn họ kêu gào thảm thiết, cả đám gào thét trong giận dữ.

Bạch Tiểu Thuần cũng nghe thấy việc này, thậm chí hắn từng nhìn thấy một hồn tu đi tới bên ngoài cửa hàng của mình sau đó trình diễn màn thả rắm ngập trời, nhìn thấy sương mù đục ngầu bay lên cao, đám người xung quanh hoảng sợ.

Bạch Tiểu Thuần mở to mắt, Bạch Hạo ngây ngốc.

- Không đúng, ta thêm vào khói khí hẳn là tiêu chảy, tại sao lại biến thành thả rắm?

Bạch Tiểu Thuần có phần khẩn trương, hắn nhanh chóng lui ra phía sau, không dám đi nhiễm những mùi hôi kia, nội tâm tâm thần bất định, bỗng nhiên hắn mở to mắt, hắn nhìn thấy bên ngoài có hồn tu thứ hai cũng xảy ra chuyện...

Sau đó là thứ ba, thứ tư...

Không qua một nén nhang, bảy tám người trước cửa hàng của hắn xảy ra chuyện, sương mù đục ngầu bao phủ tám phương, đám người xung quanh kinh hô và tránh ra thật xa.

Ngay cả Tư Mã Đào và Tôn Nhất Phàm cũng kinh hãi với biến hóa như thế, tự mình đi ra xem xét, lúc nhìn thấy sương mù kia không biến mất, hơn nữa không ngừng lan ra xung quanh, hắn người cũng kinh nghi bất định.

- Sư... Sư tôn, ta thấy người này cầm hồn dược thượng phẩm trong tay, hẳn là...

Bạch Hạo có cảm giác không ổn, hắn nhìn đám người đang điên cuồng ngoài cửa, lại nhìn Bạch Tiểu Thuần.

- Nói nhỏ chút!

Bạch Tiểu Thuần hồi hộp, hắn lập tức nói một câu sau đó chạy ra đóng cửa lại.

- Chẳng lẽ ta đã lâu không luyện dược nên tay nghề giảm sút? Hẳn là tiêu chảy mà, tại sao lại thả rắm, hơn nữa còn có mùi khoa trương như vậy...

Bạch Tiểu Thuần bứt tóc, hắn buồn bực, không nghĩ tới mình luyện dược luôn xuất hiện những chuyện ngoài ý muốn.

- Lần này ta không cố ý... Không ngờ gây ra tình huống lớn như vậy.

Nội tâm Bạch Tiểu Thuần lo sợ, hắn từ khe cửa nhìn thấy sương mù đục ngầu lan ra xung quanh, nhìn thấy những hồn tu tránh né như tránh tà, nếu có người trúng phải liền chóng mặt buồn nôn, Bạch Tiểu Thuần cũng bị dọa sợ.

- Uy lực của sương mù quá mạnh, có thể bỏ qua tu vi của tu sĩ...

Bạch Tiểu Thuần lạnh mình.

Lần biến cố này càng ngày càng mạnh, thật sự do Chu Nhất Tinh bán hồn dược quá thành công, hắn bán nhiều tới mức có không ít người trúng chiêu, số lượng không ít, hắn dựa theo yêu cầu của Bạch Tiểu Thuần bán trọng điểm ở khu tám mươi chín, mặc dù khu vực khác cũng xảy ra chuyện nhưng rất phân tán, khó thành thảm họa.

Khu tám mươi chín và khu vực xung quanh có đông người nên sương mù bao phủ các nơi, có thể nhìn thấy từ xa, sương mù giống như mây đen nên rất nhiều người giật mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận