Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 487: Tụ Hồn đan đại thành!

Nhìn chiến trường hỗn loạn và điên cuồng, Bạch Tiểu Thuần ho một cái, hất cằm, phất tay áo nhỏ.

" Bạch Tiểu Thuần ta chỉ ra tay một cái, là thổ dân và hung thú đều tan thành mây khói!" Bạch Tiểu Thuần ngạo nghễ, bày dáng vẻ cao nhân cô đơn, nghênh ngang tiêu sái đi xuống Trường Thành, các tu sĩ trên Trường Thành đều nhìn theo hắn, có kính sợ, có kiêng kị, có sợ hãi. . .

Bạch Tiểu Thuần đi xa, từ trên Trường Thành, từng đạo Pháp Khí lập tức ào ào bay ra, ngũ đại quân đoàn làm sao buông tha thời cơ chiến đấu tuyệt hảo như vậy, vội vàng xông ra giết địch, kết quả chiến trường như thế nào, Bạch Tiểu Thuần không quan tâm, hắn luyện chế ra Phát Tình chỉ để làm cho người Man Hoang biết nếu chọc vào hắn thì phải trả giá đắt mà thôi.

Vả lại Phát Tình Đan này không phải là không có kẽ hở, đối với thú vật, có lẽ hoàn hảo, nhưng đối với thổ dân cự nhân, nếu muốn tránh thì cũng có rất nhiều cách, lần này chỉ vì nó xuất hiện đột ngột, lại là mới xuất hiện lần đầu tiên nên mới tạo ra được hiệu quả kinh người như thế, điểm này Bạch Tiểu Thuần biết rất rõ.

Hắn không có ý định lấy Phát Tình Đan làm một chiêu thức để đổi chiến công, vì đây không phải là kế sách dùng được lâu dài, chỉ là dùng tạm thời để Man Hoang kiêng kị không dám dùng thú nuốt lô nữa mà thôi.

"Hừ, dù sao cách này cũng không phải là kế sách lâu dài, phải tìm ra cách khác, chỉ cần luyện ra được Tụ Hồn đan thì mọi việc đều được giải quyết." Bạch Tiểu Thuần thong dong rời đi, đám Triệu Long đi theo sau mà trong lòng không ngừng run rẩy sợ hãi.

Phát Tình Đan quá khủng bố, Triệu Long Lưu Lệ đều cảm thấy Bạch Tiểu Thuần quá mức đáng sợ, loại người này. . . Trời sinh nên xuất hiện trên chiến trường. . .

Mấy ngày sau, theo tin tức truyền ra, tất cả tu sĩ trong Trường Thành đều được nghe tới tên của Bạch Tiểu Thuần và cảnh tượng kinh người của ngày hôm đó.

Họ còn được nghe cảnh tượng khủng bố của hắn lúc luyện đan, khiến các đại sư ở xung quanh Bạch Tiểu Thuần ở Công Giáp các đều sợ hãi bỏ đi. . .

Hơn nửa Công Giáp các trở nên trống rỗng. . . Bạch Tiểu Thuần thấy vậy, gom luôn mấy khu bị bỏ trống đó vào thành khu của mình.

Với sự kiện này, Bạch Tiểu Thuần coi như đã lập được đại công, được tấn chức lên làm Bách phu trưởng.

Tên tuổi Bạch Tiểu Thuần trở nên lừng lẫy khắp trường thành, càng ngày, càng có nhiều người biết tới hắn, kể cả trong lẫn ngoài trường thành.

Vị trí của Bạch Tiểu Thuần trên danh sách tất sát bảng của Man Hoang đã từ trước một trăm lên một lèo tới hạng hai mươi bảy!

Phía trước phía sau hắn đều là tu sĩ nguyên anh, trong năm mươi thứ hạng đầu của bảng, hắn chính là người duy nhất có tu vi kết đan!

Tên tuổi lừng lẫy, chiến công to lớn, còn trở thành Bách phu trưởng khiến Bạch Tiểu Thuần hăng hái lắm, vì đi đến đâu hắn cũng được người ta cung kính chào đón.

Bạch Tiểu Thuần rất thích loại cảm giác này, nên thi thoảng lại lôi gương đồng ra, hỏi Dạ Táng giả trong đó đủ thứ câu hỏi làm Dạ Táng giả muốn phát điên.

Mỗi lần Dạ Táng giả muốn nổi khùng, quyết định lừa dối bản thân mà khen ngợi thổi phồng đủ kiểu làm cho Bạch Tiểu Thuần phải xấu hổ thì hắn mới bỏ qua.

Bạch Tiểu Thuần không quên việc tu hành, lấy chiến công đổi đan dược để tiếp tục tu luyện Hàn Môn dưỡng niệm quyết.

Tốc độ tăng tu vi theo Bạch Tiểu Thuần là khá chậm, nhưng thực ra, Bất Tử Trường Sinh Công của hắn đã tiến triển cực nhanh, chưa kể từ trận chiến hôm đó, Bạch Lân luôn toàn lực thỏa mãn mọi yêu cầu của Bạch Tiểu Thuần.

Dù nhìn ra trong số dược thảo Bạch Tiểu Thuần yêu cầu có nhiều loại là dùng cho chính bản thân mình, nhưng Bạch Lân vẫn làm ngơ, vì trong mắt hắn hiện giờ, giá trị bản thân Bạch Tiểu Thuần mới là lớn nhất.

Nhờ có đủ tài liệu, Bất Tử Trường Sinh Công của Bạch Tiểu Thuần tăng tiến cực nhanh, nay đã lan tới cánh tay trái, cánh tay trở nên trong suốt, thấy cả các đường kinh mạch lưu chuyển bên trong.

Bạch Tiểu Thuần nắm chặt tay lại, cảm nhận được một luồng sức mạnh cường hãn xuất hiện dọc theo cánh tay của mình.

"Đã thành!"

"Bất Tử Cân của ta đã xong hai chân và tay trái, giờ chỉ còn tay phải, thân hình và đầu nữa thôi!"

"Ba chỗ này luyện xong, thì coi như ta cũng đã tu thành Bất Tử quyển tầng thứ ba, đó cũng là lúc ta có thể bước vào Nguyên Anh! Vào nguyên anh, là ta có thể bắt đầu tu luyện Bất Tử Xương!"

Theo Bất Tử quyển, khi tu luyện tới cảnh giới bất tử xương, chính là đã chạm tới cảnh giới thân thể bất diệt.

"Da, thịt, gân, xương, máu!" Bạch Tiểu Thuần thầm thì.

"Bất Tử Bì là phòng hộ, bất tử thịt là sức mạnh, bất tử gân là tốc độ. . . bất tử xương chính là sức bật!"

Hiện giờ, có tu vi không ngừng tiếp cận Đại viên mãn, cơ thể đã được bất tử gân một nửa, Bạch Tiểu Thuần tin rằng nếu gặp lại pho tượng Công Tôn Uyển Nhi, hắn sẽ chiến thắng một cách dễ dàng!

"Triệu Thiên Kiêu sư huynh ở Kết Đan đã đánh chết Nguyên Anh. . .." Bạch Tiểu Thuần nghĩ, nếu mình dùng toàn lực, có lẽ không thua kém Triệu Thiên Kiêu bao nhiêu, nên hắn rất tự hào.

"Từ hôm nay, dưới Kết Đan Hậu Kỳ không có ai là đối thủ của ta!" Bạch Tiểu Thuần phất tay áo, cười ha ha.

Sau ba ngày Bạch Tiểu Thuần luyện thành bất tử gân tay trái, sau hơn nửa năm luyện chế, một buổi chiều, rốt cuộc đã có một lò Tụ Hồn đan hiện ra thành phẩm đạt yêu cầu của Bạch Tiểu Thuần!

Tụ Hồn đan này không còn là màu đen, mà là màu vàng!

Khí tức của nó làm không gian xung quanh hơi méo đi, khi cầm trong tay có thể cảm nhận được bên trong đan dược như ẩn chứa một cái hắc động.

Nếu nhìn thời gian dài, sẽ sinh ra cảm giác linh hồn mình cũng muốn bị hút vào trong.

Tụ Hồn đan màu vàng này khi luyện chế ra, đã đạt tới cấp độ thượng phẩm, lượng tạp chất còn sót lại trong đan dược không tạo được ảnh hưởng bao nhiêu.

Bạch Tiểu Thuần kích động cầm đan dược, truyền âm báo tin cho Bạch Lân, sau đó chạy tới Trường Thành.

Bạch Lân đã tới, nhìn Bạch Tiểu Thuần, nhìn thấy viên thuốc vàng trong tay hắn.

"Tụ Hồn đan?" Bạch Lân giật mình.

"Đúng vậy!" Bạch Tiểu Thuần cười đắc ý, ánh mắt sáng ngời nhìn ra trường thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận