Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 252: Đừng trách ta

"Ngay cả lòng tin đấu với lão phu một trận cũng không có, Dạ Táng, ngươi còn tu cái gì! Ta đại diện tông môn xử lý ngươi!" Tiếu Thanh giận dữ, trước bị Bạch Tiểu Thuần mỉa mai, sau bị lừa khiêu chiến rồi bỏ chạy, sát ý trong lòng Tiếu Thanh tăng lên, lão vận hết sức đuổi theo, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Nhưng tốc độ của Bạch Tiểu Thuần cũng tăng, sức mạnh cơ thể gia tăng, khiến hắn chạy càng lẹ, năm canh giờ từ từ trôi qua, canh giờ thứ sáu đã tới.

Chìa khóa thứ sáu lại xuất hiện cách mi tâm Bạch Tiểu Thuần chỉ có một tấc, nên vèo một cái, chìa khóa đã chui vào trong người hắn.

Cơ thể Bạch Tiểu Thuần lại vang ra những âm thanh mãnh liệt, cả người hắn run rẩy, Bất Tử Kim Cương quyển tăng tốc vận chuyển như điên cuồng, sức mạnh càng thêm sinh sôi, Bạch Tiểu Thuần không thể di chuyển tiếp nữa, phải dừng lại, sắc mặt dữ tợn, cả người vang tiếng nổ mạnh, hắn ngửa mặt lên trời gào lên.

Bát Tôn Man Quỷ sau lưng càng thêm rõ, đồng thời xuất hiện Man Quỷ thứ chín!

Man Quỷ thứ chín vừa xuất hiện, khiến cả người Bạch Tiểu Thuần bốc ra khí huyết ngút trời.

Rống!

Mặt Bạch Tiểu Thuần tím xanh, chỉ trong mấy canh giờ, sức mạnh trong người điên cuồng tăng lên, hắn gào lên, chín Man Quỷ sau lưng cũng gào lên, Cửu Tôn Man Quỷ và ý chí của Bạch Tiểu Thuần bỗng chốc chồng lên nhau!

Tạo thành một cơ thể cực kì khổng lồ!

Thân hình này toàn thân màu trắng, gồ lên những cái xương dữ tợn, những cái móng tay dài sắc lẻm, khí thế như muốn nghiền ép cả trời đất, chỉ là… không có đầu!

Thiên Yêu thân này chưa có đầu nên chưa hoàn chỉnh, nhưng khí thế nó phát ra đã cường hãn kinh người, ngay khi Thiên Yêu thân hình thành, khí huyết trong người Bạch Tiểu Thuần xoáy cuộn lên thành gió lốc, một cái vòi rồng ngút trời xuất hiện giữa trời đất.

Tiếu Thanh dừng lại, mắt híp chặt, sắc mặt nghiêm trọng, Bạch Tiểu Thuần lúc này đã hoàn toàn khác với trước.

"Tiếu Thanh, chiến với ta!" cả người Bạch Tiểu Thuần căng đầy, năm cái chìa khóa tạo nên huyết khí quá đậm đặc, làm hắn cảm thấy nếu không phát tiết ra, cả người sẽ nổ bung.

Hắn bước tới một bước, một tiếng nổ vang, hắn đã xuất hiện ngay trước mặt Tiếu Thanh, va mạnh vào Tiếu Thanh.

Thiên Yêu thân khổng lồ sau lưng hắn cũng đập mạnh tới, sức mạnh của nó gấp mấy lần sức mạnh vốn cố của Bạch Tiểu Thuần, khiến hư không cũng phải vặn vẹo, Tiếu Thanh biến sắc.

Lão muốn né tránh, nhưng Bạch Tiểu Thuần đã vung tay phải, một lực hút mạnh mẽ từ lòng bàn tay phụt ra, nhắm thẳng vào cổ Tiếu Thanh.

Nhưng đến khi tới gần, bàn tay lại nắm thành nắm đấm, đấm một cái vào hư không, khiến hư không bị chấn động, hoàn toàn phong tỏa, làm Tiếu Thanh không còn cơ hội né đi.

Mắt Tiếu Thanh rụt lại, gầm lên, hai tay đều bấm pháp quyết, cả người rực huyết quang, tạo thành một thanh huyết kiếm cực lớn, chém vào Bạch Tiểu Thuần!

Nói thì lâu, xảy ra thì nhanh, chỉ trong chớp mắt, trong tiếng nổ mạnh muốn điếc tai, Tiếu Thanh và Bạch Tiểu Thuần đều bị bắn lùi về sau, bay ra ngàn trượng, một đường nổ vang, đất đá trên đường đi đều vụn thành bột, vòi rồng tan rã, thiên địa chấn động.

Huyết kiếm tan vỡ, Tiếu Thanh bị hất bay, Bạch Tiểu Thuần phun máu tươi...

Đến khi bụi đất tiêu tán, Tiếu Thanh xuất hiện ở xa xa, mặt trắng bệch, mắt lóe tinh mang, nhìn Bạch Tiểu Thuần, Bạch Tiểu Thuần chùi máu trên khóe miệng, khí tức trong người đã được phát tiết hơn phân nửa, cảm giác muốn nổ bung đã hết, nhưng sức mạnh trong người vẫn đang không ngừng sinh sôi, nhìn Tiếu Thanh chằm chằm.

"Tiếu Thanh, đấu đã chưa?" Bạch Tiểu Thuần cười.

Tiếu Thanh trầm mặc, một khắc vừa rồi, lão đã cảm nhận được sự nguy hiểm, ngoài sức mạnh Bạch Tiểu Thuần bộc phát ra, lão cảm thấy trong người Bạch Tiểu Thuần vẫn còn ẩn chứa một sức mạnh làm lão phải kinh hãi.

"Người này nhất định còn có che giấu!" Tiếu Thanh trầm mặc, dù lão nắm chắc giết được đối phương, cũng có thể coi như là thắng, nhưng e rằng cũng sẽ trọng thương, cái chính là Huyết Tử thí luyện hôm nay chưa phải là lúc phải tranh chấp sống chết.

Còn một người nữa... Tiếu Thanh nghĩ tới đây, ánh mắt nhìn lướt qua hư vô Bạch Tiểu Thuần cách đó không xa, thu hồi ánh mắt, không nói một lời, xoay người rời đi.

Bạch Tiểu Thuần không cản, để Tiếu Thanh rời đi, hắn quay người, nhìn hư vô cách đó không xa, mắt đầy ác liệt.

"Vị sư huynh này, đi theo lâu như vậy, sao chưa xuất hiện đi?"

Một tiếng cười khe khẽ, nơi hư vô đó vặn vẹo, một nam tử trung niên cao gầy, lưng hơi còng đi ra, sức mạnh không hề yếu hơn Tiếu Thanh.

Người này Bạch Tiểu Thuần cũng đã gặp, là một trong những hộ pháp của Tống Quân Uyển, nhưng ngay cả Tống Khuyết cũng không nhìn ra người này giấu bớt tu vi, người này chính là một trong những át chủ bài của Tống Quân Uyển, tác dụng giống như Tiếu Thanh.

Bạch Tiểu Thuần hơi híp mắt, hắn biết vừa rồi Tiếu Thanh rời đi rõ ràng có một phần lớn là do người này.

"Tại hạ tên Tống Chân..." nam tử trung niên cười khàn khàn, mắt quét Bạch Tiểu Thuần một vòng, trong lòng hơi băn khoăn, hắn là hộ pháp của Tống Quân Uyển, đương nhiên biết Dạ Táng này với Tống Quân Uyển có quan hệ mập mờ, nên trầm ngâm một lúc mới nói.

"Tống mỗ không thích đánh bạc, cũng không muốn bị xóa tên, ta chỉ thích ổn thỏa, cho nên Dạ Táng sư đệ, tí nữa lúc canh giờ thứ bảy tới, hy vọng ngươi giao chìa khóa thứ bảy cho ta, để ta không cần phải ra tay." Tống Chân nói.

Bạch Tiểu Thuần ngẫm nghĩ một lúc, nhẹ gật đầu.

"Được, chìa khóa thứ bảy xuất hiện, ta sẽ lùi lại ngay, mấy cái chìa khóa này rất tà môn, cứ thích đuổi theo ta, có lấy được hay không thì phải xem bản lĩnh của ngươi, nếu ngươi chậm chân, đừng có đổ thừa ta." Bạch Tiểu Thuần nhìn Tống Chân.

"Dạ Táng sư đệ yên tâm, chỉ cần ngươi không chủ động hấp thu, chìa khóa mà xuất hiện, ta nhất định sẽ lấy được, nhưng nếu ngươi chủ động hấp thu nó, đừng trách Tống mỗ trở mặt." Tống Chân bên ngoài cười nhưng trong không cười.

"Vậy Dạ Táng sư đệ ngồi xuống đây đi, chúng ta đợi canh giờ thứ bảy tới."

Bạch Tiểu Thuần cảm thấy đây cũng là một cách hay, chìa khóa kia đúng là tốt thật, nhưng cả Huyết Khê Tông đều là tu luyện Bất Tử quyển, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy mình không cần phải vì một cái chìa khóa mà đánh giết sống chết với người ta.

Về phần đội thua cuộc bị xóa tên, Bạch Tiểu Thuần rất yên tâm, mấy trò quỷ dị trong cơ thể Huyết Tổ khiến hắn cảm thấy người nào ở đây cũng có khả năng bị xóa tên, trừ hắn...

Bạch Tiểu Thuần khoanh chân ngồi xuống, Tống Chân một bên canh chừng.

Tống Chân cũng ngồi xuống, yên lặng tính toán thời gian.

Chuyện những người khác tranh đoạt, Tống Chân không để trong lòng, Bạch Tiểu Thuần cũng không rảnh để ý tới, thời gian trôi qua, canh giờ thứ bảy sắp tới.

Tống Chân mở mắt đứng dậy tới gần Bạch Tiểu Thuần, tay phải lập loè hào quang, nhìn chằm chằm vào khoảng không trước mặt Bạch Tiểu Thuần, hắn chắc chắn chìa khóa vừa xuất hiện là hắn sẽ lấy được ngay.

Dù Dạ Táng có đổi ý, muốn hấp thu chìa khóa thì với khoảng cách gần như thế này, Tống Chân cũng tự tin với tốc độ mà cả Thái Thượng Trưởng Lão cũng phải khen, thì hắn dư sức giật lại được.

Thời gian từ từ nhích qua, mười hơi thở, sáu hơi thở, ba hơi thở... canh giờ thứ bảy, đã tới!

Tống Chân ngửa mặt lên trời cười dài, tay phải hóa thành tàn ảnh, vung mạnh, một tiếng nổ vang, một luồng lực mạnh mẽ bùng ra, bao phủ cả Bạch Tiểu Thuần vào trong.

Nhưng một ánh sáng đỏ mạnh mẽ từ trong người Bạch Tiểu Thuần tỏa ra, bay vọt lên trời, chìa khóa thứ bảy đã xuất hiện!

Thực không thể tưởng tượng được, lần này nó không xuất hiện trước người Bạch Tiểu Thuần, mà xuất hiện trong cơ thể của hắn! !

Tia sáng này xuất hiện, khiến Bạch Tiểu Thuần bối rối, hắn phát hiện trong cơ thể mình lẳng lặng xuất hiện một cái chìa khóa, hắn còn chưa kịp phản ứng, chìa khóa kia đã tan ra thành huyết khí, tản khắp người hắn...

Tống Chân sửng sốt.

"Cái này..."

"Đừng trách ta, nó... nó tự chui vào trong bụng ta! !" Bạch Tiểu Thuần mở to mắt, hét to, lùi nhanh ra sau, Tống Chân biến sắc, gào lên phẫn nộ.

"Dạ Táng! !"
Bạn cần đăng nhập để bình luận