Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 297: Tiểu Ô Quy đáng chém ngàn lần, ta hận ngươi!

"Ngươi ngươi ngươi..." Bạch Tiểu Thuần nghĩ nghĩ một lúc đã nghĩ ra, vô cùng giận dữ, cảm thấy tiểu Ô Quy này thực quá mất nết, nói ra câu nào cũng là mắng người.

Nhất là câu cuối cùng này, còn dám bảo mình thích sạch sẽ, rõ ràng là mang ý nhục nhã hắn.

Bạch Tiểu Thuần nổi giận, đang định mắng, tiểu Ô Quy đột nhiên thở dài, nhìn hắn đầy thông cảm.

"Có loại người a, nhất định phải có người chỉ vào mặt hắn mắng cho, hắn mới biết là người ta đang mắng hắn, câu nói hơi khéo léo một chút, là hắn phải suy nghĩ cả một hồi lâu mới hiểu ra!"

Bạch Tiểu Thuần nghe xong, cả người muốn nổ tung, gầm vang.

"Miệng lưỡi quá quắt, đồ cuồng vọng tự đại! !"

"Con rùa đen khốn kiếp nhà ngươi, ngươi ngươi ngươi..." Bạch Tiểu Thuần tức giận, vẻ thông cảm trong mắt tiểu Ô Quy càng đậm đà, nó lại thở dài, nhẹ nhàng thơ thới nói thêm một câu.

"Ngươi tự giới thiệu xong rồi hả?"

Một câu, như Thái Sơn áp đỉnh, như sấm sét giữa trời quang, làm cho Bạch Tiểu Thuần run lên, câu nói trong bụng còn chưa kịp nói vỡ vụn... Hắn bỗng hiểu, nói về mắng người, mình với con tiểu Ô Quy này chênh lệch với nhau như trời với đất, như phàm nhân và tu sĩ...

Cảnh giới lệch nhau quá xa...

Không phải chỉ Bạch Tiểu Thuần có cảm giác này, tất cả tu sĩ xung quanh cũng đều hít sâu, bọn hắn chưa bao giờ được thấy mồm mép kinh người như vậy, Hứa Tiểu Sơn mắt mở to hết cỡ, nhìn tiểu Ô Quy như nhìn thần nhân.

Bắc Hàn Liệt cũng vậy, đây là lần đầu tiên hắn được nhìn thấy dáng vẻ uất nghẹn của Bạch Tiểu Thuần, Cổ Liệt vô cùng sung sướng, Thần Toán Tử ngoài thì vẻ giật mình, trong lòng thì rực rỡ phấn khởi.

Nhưng mọi người đều hạ quyết tâm, tuyệt không bao giờ nói chuyện với tiểu Ô Quy...

Bạch Tiểu Thuần hít sâu, giơ tay phải lên, một cỗ huyết khí bùng ra, bắn thẳng vào tiểu Ô Quy, nhưng ngay lúc huyết khí tới gần, tiểu Ô Quy đã rụt vào trong mai, oanh một tiếng, huyết khí đập vào mai rùa, tiêu tán, mà cái mai rùa chẳng chút xây xát gì, vẫn hoàn hảo như lúc ban đầu.

Giọng tiểu Ô Quy buồn buồn từ trong mai rùa vọng ra.

"Bụng đầy hỏa khí, nếu không phát tiết ra ngoài, nhất định sẽ bị đốt người mà chết, Bạch ngu ngốc, nghe Quy gia một câu, đi làm một cái tường thủy tinh đi, ngươi như vậy đối với thân thể không tốt đâu..."

Bạch Tiểu Thuần sững sờ, lần này hắn thật sự nghe không hiểu ý con rùa muốn nói, nhưng không cần nghĩ cũng biết nhất định không phải là lời gì tốt lành, mà nghe người ta mắng mà không hiểu, cái cảm giác ấy làm Bạch Tiểu Thuần càng muốn điên, trong đầu lại bất giác nhớ tới mấy câu nhất định phải chỉ vào mặt mà mắng gì gì hồi nãy của tiểu Ô Quy.

"Ta phải luyện ngươi! !" Bạch Tiểu Thuần điên lên vì giận, móc lò đan ra, ném tiểu Ô Quy vào trong lò đan, mắt đỏ rực, lấy ra Địa Hỏa thạch, bắt đầu luyện con rùa như đi luyện dược.

Mọi người thần sắc cổ quái nhìn dáng vẻ điên cuồng của Bạch Tiểu Thuần, không ai dám nói một lời, mà chen nhau lùi nhanh về sau, tránh xa cả trăm trượng, mới thấy hơi yên tâm.

Liên tục mấy ngày, Bạch Tiểu Thuần thỉnh thoảng lại gào thét, tóc tai bù xù, người xọp hẳn đi, nhưng khốn khổ thay luyện cỡ nào cũng không luyện hóa được tiểu Ô Quy, đã thế thỉnh thoảng tiểu Ô Quy trong lò đan lại thò ra mấy câu làm người ta hận không thể làm thịt nó.

"Ngươi đây là đang luyện đan? Chút hỏa hầu thế này, mà vọng tưởng đòi luyện Quy gia ngươi, tiểu ngu ngốc, về tu hành thêm một vạn năm đi!"

"Ôi ôi!!!, không tệ không tệ, biết Quy gia đói bụng, nên ném Linh thảo vào đây, cố gắng lên, Bạch ngu ngốc, ta rất coi trọng ngươi nha!"

"Thêm chút lửa đi, ngươi chưa ăn cơm à, nhanh lên một tí, Quy gia đang lạnh, ta muốn thêm lửa, thêm lửa! !"

Bạch Tiểu Thuần hoàn toàn phát điên, mấy ngày nay, hắn thấy mình như sắp chết, vô cùng muốn ném phứt tiểu Ô Quy này đi, nhưng nhớ lại nó dù sao cũng là bảo bối, mình trăm cay nghìn đắng mới lấy được, không nỡ bỏ...

Nhưng cứ tiếp tục như vậy, cũng không phải là cách, vô cùng buồn sầu, hai ngày sau, chợt phát hiện tiểu Ô Quy trong lò đan không lên tiếng nữa.

"Hả?" Bạch Tiểu Thuần sững sờ, mọi người bốn phía cũng kinh ngạc, mấy ngày qua đã nghe giọng tiểu Ô Quy quen rồi, bây giờ không nghe thấy nữa, cảm thấy không quen lắm.

Bạch Tiểu Thuần nghi ngờ, lại qua một ngày sau, vẫn không nghe thấy tiểu Ô Quy lên tiếng, hắn tò mò giảm địa hỏa, mở lò đan ra nhìn, bên trong trống trơn...

Cũng không thể nói là hoàn toàn trống trơn, còn có một ít chất bài tiết...

Tiểu Ô Quy đã hoàn toàn không thấy, không biết đã dùng cách nào, ngay cả Bạch Tiểu Thuần cũng không biết, đã bỏ trốn mất dạng.

Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần khó coi, nhìn đống bài tiết, trong lòng dậy lên một cảm giác mãnh liệt muốn ném tiểu Ô Quy kia dán vào tường...

"Hừ, chạy thoát cũng tốt, coi như ta chưa bao giờ nhặt được ngươi!" Bạch Tiểu Thuần nghiến răng, cất lò đan, khoanh chân ngồi lên đại kiếm, mọi người tới lúc này mới dám tới gần.

Thời gian trôi qua, qua năm ngày, Bạch Tiểu Thuần cuối cùng cũng thoát khỏi ám ảnh về tiểu Ô Quy, không buồn suy nghĩ tới đối phương nữa, tuy rằng vẫn cảm thấy đáng tiếc, nhưng nghĩ tới giọng điệu làm người ta phát điên của nó, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy đối với mình đây cũng là một chuyện tốt.

Tâm tình của hắn lại trở nên hăng hái, đang định dẫn mọi người đi tiếp, đột nhiên từ chân trời xa xa, có một mảnh quang mang màu vàng bùng lên.

Đồng thời, một luồng khí tức của Thông Thiên hà tràn tới, xua bớt cả huyết vụ trên bầu trời, mặt trời màu trắng của Linh Khê Tông cũng phải vặn vẹo, con quạ đen bên trong run rẩy.

Người bù nhìn của Huyết Khê Tông cũng run không kém.

Lão tổ tam tông đều kinh hoàng.

"Cái đó là..."

Phía trước hào quang màu vàng có một đạo cầu vồng đang phóng vùn vụt về hướng Bạch Tiểu Thuần.

Thân ảnh trong cầu vồng không nhìn rõ, nhưng giọng nói của nó đã vang vọng khắp bốn phương.

"Chết tiệt, đồ con thú lông ngắn, lần trước Quy gia ngủ, ngươi còn là một cái trứng mà thôi, còn lần ngủ trước nữa, cha ngươi cũng mới chỉ là trứng!"

Giọng nói này làm Bạch Tiểu Thuần và mọi người xung quanh hết hồn, vì đó chính là giọng nói của... tiểu Ô Quy khốn kiếp!

Tới lúc này, hắn cũng đã nhìn thấy bên trong quang mang màu vàng là một con cự ngạc tức là con cá sấu cực kì to!

Con Cự Ngạc này dài cả vạn trượng, toàn thân kim quang sáng ngời, khí thế mạnh mẽ không tả nổi, nó gầm vang, chấn cho Bạch Tiểu Thuần phải lắc lư.

Bạch Tiểu Thuần hít sâu, hắn đã nhận ra con cá sấu này, hồi đó lúc hắn còn là Ngưng Khí, từ rất xa đã từng nhìn thấy nó, biết nó là một tồn tại khủng bố của Thông Thiên Hà.

Bạch Tiểu Thuần chưa kịp phản ứng, tiểu Ô Quy đã bay vèo tới, chui vào trong mai, phịch một cái, chui tọt vào túi trữ vật của Bạch Tiểu Thuần, biến mất.

"A..."

Bạch Tiểu Thuần há hốc mồm, ngẩng đầu lên, thấy con cá sấu đang nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt kia như hiểu ra... A, thì ra cái tên Bạch Tiểu Thuần này chính là chủ nhân của tiểu Ô Quy chết tiệt. Con cá sấu gào lên dữ dội.

"Kim ngạc tiền bối, không phải là ta, ta... Ta không phải là chủ nhân của nó, thật sự không phải ..."

Bạch Tiểu Thuần thét lên, muốn ném tiểu Ô Quy ra ngoài, nhưng mò mãi trong túi trữ vật mà không thấy nó đâu, cũng không kịp nghĩ nhiều, nhìn thấy con cá sấu kinh khủng sắp tới gần, hắn vội dùng tốc độ nhanh nhất, cánh sau lưng vỗ thật mạnh, trong nháy mắt đã chạy như bay về hướng xa.

"Tiểu Ô Quy đáng chém vạn lần, ta hận ngươi! !" Bạch Tiểu Thuần sắp phát khóc, kêu lên thê lương thảm thiết.

Mấy trăm tu sĩ xung quanh đều tản ra, kinh hãi và đầy cảm thông nhìn theo Bạch Tiểu Thuần...
Bạn cần đăng nhập để bình luận