Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 542: Đầu màu đỏ, đầu màu lục, chúng ta thích nhất là đầu màu trắng

Oanh, lực lượng cực lớn nổ tung trên người, thân thể Bạch Tiểu Thuần chấn động, hắn mượn nhờ lực trùng kích gia tăng tốc độ lui ra sau thật nhanh, đột nhiên hắn dừng lại và nhìn thẳng về cây đại cung của đối phương.

- Trên người của ngươi còn có chí bảo này, nói sớm một chút!

Bạch Tiểu Thuần liếm liếm bờ môi, vào lúc này hắn không chạy nữa, lập tức đi về phía Chu Nhất Tinh.

Lúc này Chu Nhất Tinh há hốc mồm, cho tới bây giờ hắn chưa bao giờ gặp qua kẻ cuồng vọng như thế, sau khi đoạt cửu sắc hỏa của mình, nhìn thấy mình xuất đại cung ra liền không bỏ chạy nữa.

- Ngươi muốn chết!

Chu Nhất Tinh giận dữ quát lớn, hắn lại kéo dây cung, lần này hồn lực ngưng tụ thành ba hồn tiễn.

Trần Giác cách đó không xa run rẩy, Chu Nhất Tinh không nhận ra Bạch Tiểu Thuần, mà khi Bạch Tiểu Thuần sử dụng hàn khí thì hắn lập tức nhận ra, đầu óc rung động rất mạnh, phản ứng đầu tiên là mình chết chắc rồi, trong lúc bi phẫn bất lực hắn không rõ mình nên trốn hay không trốn.

Vào lúc đại chiến sắp diễn ra, bỗng nhiên lúc này có biến hóa xuất hiện.

- Mũ đỏ, mũ xanh, chúng ta là một đám mũ quả dưa...

- Hồng đầu, lục đầu, chúng ta thích nhất bạch đầu...

Từng câu ca dao quỷ dị vang lên cực kỳ đột ngột, những câu da dao này quanh quẩn trong mê cung âm trầm.

Âm thanh này mang theo lực lượng chấn nhiếp truyền vào tai ba người Bạch Tiểu Thuần, tâm thần ba người rung động rất mạnh, da đầu căng cứng sắp nứt ra... Quan trọng nhất đây không phải một âm thanh, mà là rất nhiều.

Giống như có vô số tiểu hài tử đang vui đùa gần đây, chúng hát ca dao hóa thành gợn sóng vô hình trùng kích bốn phương, ngay cả vách tường xung quanh cũng bị cải biến nên nhúc nhích...

Thậm chí trên vách tường huyễn hóa ra những gương mặt khác nhau, những này nữ có nam có, trẻ có già có, bọn chúng đều làm ra bộ dạng sợ hãi và hét lớn.

- Mũ đỏ đến!

- Chạy mau... Mũ đỏ đến...

Những gương mặt trên vách tường không ngừng kêu gọi giống như muốn ẩn núp, càng thêm quỷ dị chính là mặt đất xuất hiện rất nhiều gương mặt, những gương mặt này đang kêu thảm thiết.

Càng kinh người hơn chính là vách tường đang nhúc nhích và cải biến phương hướng, con đường sau lưng ba người bị đóng kín triệt để, vị trí của bọn họ vừa đi biến thành ngõ cụt!

Cảnh tượng này làmBạch Tiểu Thuần cùng Chu Nhất Tinh khiếp sợ Trần Giác không tốt hơn chút nào, tâm thần ba người rung động rất mạnh, có cảm giác sơn gai ốc.

Cảm giác này không liên quan tới tu vi, dường như tới từ sâu trong linh hồn bản thân khi gặp phải thiên địch, toàn thân ba người như rơi vào trong băng lạnh.

Cho dù Bạch Tiểu Thuần tu hành Hàn Môn Dưỡng Niệm Quyết vẫn cảm giác mình lạnh toát, thân thể run rẩy không khống chế nổi.

- Xảy ra chuyện gì?

Thời điểm hiện tại ba người vô cùng khiếp sợ, cũng không còn tâm tình tiếp tục chém giết, đột nhiên góc rẽ lúc trước khi bọn họ gặp nhau, đó là khu vực không nhìn thấy lại có tiếng kêu thảm thiết vang lên, tiếng kêu còn mang theo bộ dáng khó tin, những tiếng kêu này vang lên liên tiếp, có một bàn tay vươn ra từ góc tường, Bạch Tiểu Thuần ba người nhìn sang.

Cánh tay có máu tươi đầm đìa, bàn tay nắm chặt vách tường giống như phía sau có cái gì đó kéo đi, ba người Bạch Tiểu Thuần nhìn không thấy nhưng lại phát hiện lực kéo người kia ra phía sau rất mạnh, oanh, cánh tay kia không thể tiếp tục kiên trì nên bị kéo mạnh ra sau.

Ngay sau đó là âm thanh nhấm nuốt, âm thanh này khủng bố đến mức khó có thể hình dung, tiếng nhấm nuốt thay thế tiếng ca dao vừa rồi.

Trần Giác run rẩy không thôi, hắn tới gần Bạch Tiểu Thuần, giờ phút này hắn không quan tâm thân phận Bạch Tiểu Thuần, so sánh với những chuyện khủng bố đang diễn ra, hắn cảm thấy ở gần Bạch Tiểu Thuần sẽ an toàn hơn một ít.

Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần tái nhợt, thân thể hắn không ngừng run rẩy, hắn mở to mắt nhìn chằm chằm vào góc rẽ, trong lòng run sợ, cố tình lui ra phía sau nhưng sau lưng ba người mặc dù còn có đường nhưng bọn họ biết đó là tử lộ.

Chu Nhất Tinh sợ hãi, hô hấp bất ổn, trên đường đi tới đây hắn thu phục không ít tùy tùng, cũng đánh chết không ít người, hắn ở trong mê cung mấy ngày nhưng chưa từng gặp qua chuyện quỷ dị thế này.

Cảm giác sợ hãi tới từ tận linh hồn làm đôi mắt hắn co rút lại nhìn chằm chằm vào bàn tay máu phía sau góc tường.

Đúng lúc này âm thanh nhắm nuốt biến mất, tiếng ca dao vang lên.

- Mũ đỏ, mũ xanh, chúng ta là một đám mũ quả dưa...

- Hồng đầu, lục đầu, chúng ta thích nhất bạch đầu...

Tiếng ca dao vang lên cùng với tiếng cười vui sướng, ba người vừa nghe được đã khiếp sợ không nói thành lời.

Ngay sau đó... Tại góc tường, đột nhiên... Có mũ đỏ bay ra.

Cái mũ đỏ thẫm, thậm chí vành nón còn có máu tươi chảy xuống... Cái mũ lung la lung lay bay tới sau đó dừng lại, dường như nhìn thấy ba người Bạch Tiểu Thuần.

- Bạch đầu...

Trong mũ có đồng âm, nó bay tới thì ba người Bạch Tiểu Thuần lui ra phía sau, trong nháy mắt bọn họ lui ra phía sau nhưng mục tiêu của cái mũ đỏ không phải ba người bọn họ, mà là... Hơn mười hồn tu bị Bạch Tiểu Thuần dùng hàn khí đóng băng.

Trong nháy mắt mũ đỏ bay tới đỉnh đầu một hồn tu bị đóng băng, vào lúc nó rơi xuống tầng băng kêu răng rắc, băng đá vỡ vụn lộ ra thân thể hồn tu.

Hồn tu này chưa triệt để tử vong, tính mạng chi hỏa còn tồn một tia, lúc này hắn mở to mắt, sắc mặt vặn vẹo và kêu la thảm thiết, bất cứ ai nghe được tiếng kêu thảm thiết này đều cảm giác lông tơ dựng đứng, càng làm ba người Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy mà giật mình chính là chuyện sau đó!

Mũ đỏ chụp lên đỉnh đầu hồn tu, thân thể của hắn run rẩy rất mạnh, từng âm thanh nhắm nuốt vang lên, mà âm thanh từ bên trong cái mũ truyền ra.

- Cút ngay, cút ngay ah!

Hồn tu kêu gào thảm thiết, hắn giơ tay muốn tháo cái mũ xuống nhưng không làm được, chỉ qua mấy hô hấp hắn dừng giãy giụa sau đó không nhúc nhích, lúc này dưới vành mũ đỏ có máu tươi chảy xuống.

Sau khi mũ đỏ bay lên, ba người Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy đỉnh đầu hồn tu kia chính là màu trắng!! Đó là đầu lâu!

Đầu lâu cũng không nguyên vẹn, mà là thiếu một khối lớn, bọn họ nhìn thấy trong đầu lâu hồn tu không còn lại gì cả.

- Hồng đầu, lục đầu, chúng ta thích nhất bạch đầu...

Cái mũ đỏ cười hì hì, sau khi bay vòng tròn liền đáp xuống một hồn tu bị đóng băng khác, cùng lúc đó tại góc rẽ có nhiều tiếng hát ca dao vang lên, lúc này có một đám mũ đỏ, mũ xanh bay ra.

- Mũ đỏ, mũ xanh, chúng ta là một đám mũ quả dưa...

Có tới vài chục cái mũ, mỗi một cái đều có máu tươi rơi xuống, chúng vừa bay vừa phát ra tiếng hát ca dao, khi phát hiện đám hồn tu bị đóng băng liền bay qua, cũng đáp xuống đỉnh đầu bọn họ.

Số lượng mũ quá nhiều, hồn tu chỉ có mười mấy người cho nên không đủ chia, vì vậy những cái mũ còn lại bay vòng vòng liền chú ý ba người Bạch Tiểu Thuần.

Trong nháy mắt chúng phát hiện ba người Bạch Tiểu Thuần, lúc này từng gương mặt trên vách tường và mặt đất đồng thanh hét lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận