Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 501: Muốn diệt Nguyên Anh!

Bạch Tiểu Thuần như thể đã hóa cuồng, dù thương thế rất nặng, nhưng cặp mắt đỏ ngầu kia thực là làm cho người ta sợ hãi. Phía sau hắn là một đống thi thể, còn phía trước là những Hồn tu chỉ có thể di chuyển trong phạm vi rất nhỏ, tất cả đều chấn động tâm thần.

Theo bọn họ thấy, Bạch Tiểu Thuần này hẳn đã điên rồi, hắn đâu còn muốn sống nữa. Dù cho đã giết được không ít Hồn tu thế nhưng thương thế trên người cũng nghiêm trọng vô cùng.

Có điều Bạch Tiểu Thuần không quan tâm, bước đi thật nhanh, vừa đi vừa gầm lên.

"Giết!" Hắn đi tới trước mặt một lão giả Hồn tu. Lão ta giận dữ rống lên, giơ tay phải lên, da thịt trên những ngón tay bỗng mục rữa, lộ ra xương ngón tay đen kịt ở trong, đánh về phía ngực của Bạch Tiểu Thuần dường như muốn lôi trái tim của hắn ra ngoài.

Cùng lúc đó, bảy tám Hồn tu ở xung quanh cũng không tiếc trả giá lớn, chẳng sợ thất khiếu chảy máu, kích phát Hồn lực để chống cự Hàn khí, đánh về phía Bạch Tiểu Thuần. Hắn chỉ cần bị dừng lại một chút, bọn họ có thể liên thủ đánh cho hắn hình thần câu diệt.

Thấy được nguy cơ như vậy, Bạch Tiểu Thuần bỗng nở nụ cười, một nụ cười có chút dữ tợn, mặc kệ những ngón xương tay đen kịt của lão giả đánh lên trên thân thể của hắn. Lão giả kia thấy vậy liền vui mừng, đang muốn lôi mạnh ra thì sắc mặt đại biến, cảm giác được dường như mình đang chạm vào một khối sắt cứng, chẳng thể đâm vào được một chút, lão nói thầm không ổn. Thế nhưng lúc này muốn lui lại đã không còn kịp nữa.

Bạch Tiểu Thuần trực tiếp lấy trán mình đập vào trán lão giả kia, ầm một tiếng, cái đầu của lão tứ phân ngũ liệt. Lão kêu thảm thiết muốn phản kháng, thế nhưng dù một thân tu vi Giả Anh dưới Hàn khí này cũng bị áp chế không ít, cuối cùng chỉ có thể chịu kết cục hình thần câu diệt.

Đánh chết lão giả kia xong, Bạch Tiểu Thuần liền xoay người, hai tay bấm quyết niệm chú, một cơn gió lốc từ quanh người hắn xoáy tròn mà đi ra, đánh lên người bảy tám Hồn tu kia.

Dù phun ra máu tươi, Bạch Tiểu Thuần vẫn lao ra như tia chớp, đấm từng quyền thật mạnh lên ngực bảy, tám người kia khiến bọn họ phun máu, thân thể như diều đứt dây bắn ngược về phía sau.

Nói thì dài dòng nhưng từ lúc Bạch Tiểu Thuần ra tay đến bây giờ cũng chỉ có mười giây mà thôi, Hồn tu bị hắn đánh chết tối thiểu cũng đến hơn trăm, ngay cả thổ dân cự nhân cũng bị hắn giết đến máu chảy thành sông.

Khi Hàn khí một lần nữa tan đi, Bạch Tiểu Thuần liền lảo đảo, lập tức được tu sĩ ngũ đại quân đoàn đỡ lấy. Những tu sĩ này cặp mắt đã đỏ ngầu, tận mắt nhìn thấy được sự dũng mãnh của Bạch Tiểu Thuần làm bọn họ như hóa cuồng. Sau khi đảm bảo Bạch Tiểu Thuần đã được yểm hộ chắc chắn, bọn họ liền liều mạng xung phong xông về trước. Bạch Tiểu Thuần sắc mặt trắng bệch, hít thở nặng nhọc, thừa dịp mọi người đang bảo hộ cho mình, hắn cắn chặt răng cầm viên Thần Khư Đan kia nuốt vào, đồng thời liên tục uống sạch mấy lọ Linh Nhưỡng.

Vừa rồi sở dĩ hắn dám lấy thương đổi sát là vì có Thần Khư Đan, đan dược này lúc trước hắn có nếm thử, biết được sự thần kỳ của nó. Lúc này, đan dược vào miệng liền hóa thành hơi nóng, chỉ trong nháy mắt đã lan ra toàn thân, làm cho thương thế của hắn nhanh chóng khôi phục.

Mà trong khi hắn nuốt đan dược thì mấy ngàn tu sĩ này đang điên cuồng đánh sâu vào, khoảng cách giữa bọn họ chỉ còn 500 trượng. Thậm chí có không ít tu sĩ rải rác ở quanh đó chạy tới nơi này khiến cho nhân số đã đạt tới 1 vạn!

Tại chiến trường này, quân đoàn tu sĩ có quy mô như vậy không phải chỉ có mình bọn họ, mà ở những khu vực khác, những quân đoàn đại quy mô như vậy cũng có bảy, tám cái. Trong mỗi quân đoàn như vậy đều cần có một nhân vật trung tâm.

Mà ở nơi này, nhân vật trung tâm đó chính là Bạch Tiểu Thuần.

Khác với những nhân vật trung tâm kia là nhờ uy tín từ xưa tới nay, uy tín Bạch Tiểu Thuần hoàn toàn là từ trong thời gian ngắn nhờ đánh giết mà có được.

Một kẻ hung hãn không sợ chết, lấy sức một người đối kháng mấy trăm Hồn tu, số lượng thổ dân cự nhân cùng Hồn tu chết dưới tay nhiều đến nỗi chỉ nghe nói thôi đã thấy hoảng sợ, Bạch Tiểu Thuần lúc này đã trở thành kẻ nổi bật trong vạn người, được mọi người thừa nhận.

Nhìn thấy vạn người nơi đây sắp lao ra khỏi tầng tầng bao vây, cách màn sáng càng ngày càng gần, một người trong số các Đại tù trưởng chiến lực Nguyên Anh đang có ý đồ xâm nhập chiến trường, không biết đã dùng thủ đoạn gì quấy nhiễu Con mắt vĩ đại, xông qua được sự ngăn cản của những cột sáng kia mà lao vào chiến trường.

Tên Đại tù trưởng này, thân thể vốn chỉ cao có mười trượng, thế nhưng chỉ sau vài bước đã biến thành cao đến trăm trượng, đi nhanh như bắn. Cả người gã bộc phát khí thế kinh người, khí thế này gần như trở thành thực chất, hóa thành gió lốc quét ngang bốn phương.

Tốc độ của gã cực nhanh, chỉ sau vài tiếng kinh hô, gã đã đi đến trước mặt một vạn tu sĩ kia, thần sắc dữ tợn, rít lên.

"Bạch Ma, mau nhận lấy cái chết!" Âm thanh của gã như sấm nổ, những tu sĩ bảo hộ phía trước Bạch Tiểu Thuần thân thể lập tức run rẩy, phun ra máu tươi.

Cùng lúc đó, Đại tù trưởng này cũng đánh tới, cánh tay phải giống như một ngọn núi lớn đánh xuống, áp chế tu sĩ ngũ đại quân đoàn nơi đây, thế như chẻ tre chỉ trong chốc lát sẽ tới chỗ của Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần vốn đang được người khác đỡ, lúc này ngẩng đầu lên, con ngươi co rút lại, hít vào một hơi thật sâu.

"Nguyên Anh sao..."

Bạch Tiểu Thuần không chút chần chừ, lúc trước hắn đã đoán được Man Hoang không thể nào để mình dễ dàng trở về thế nên đã chuẩn bị không ít đòn sát thủ để phòng vạn nhất.

Hiện tại dù có chút chấn động tâm thần nhưng không hắn hề bất ngờ, ngược lại còn cắn chặt răng, hai tay bấm niệm pháp quyết, bộc phất Bất Tử Trường Sinh Công trong cơ thể, từ dưới đất bay thẳng đến chỗ Đại tù trưởng kia, còn có Hàn khí vào lúc này cũng khuếch tán tràn ra tám hướng.

Chỉ trong nháy mắt, hai người liền đụng vào nhau giữa không trung, nổ ầm một tiếng, Bạch Tiểu Thuần phun ra máu tươi, hắn chỉ thấy một lực lượng mạnh mẽ cùng với Nguyên Anh uy áp đập vào mặt như muốn nghiền nát bản thân vậy.

Đại tù trưởng kia cũng không chịu nổi, thân thể đạp đạp vài bước lui về phía sau, khóe miệng tràn máu tươi, ánh mắt lộ vẻ không thể tin.

"Rốt cuộc tu vi của ngươi là gì?"

"Ngươi lại không hề bị thương!" Đại tù trưởng này một hơi nói hai câu đó, có thể thấy được sự rung động trong lòng hắn, tên Bạch Ma trước mắt lại có thể đánh ngang với chính mình, điều này làm hắn không thể tưởng được.

"Tu vi có thể giết được ngươi!" Bạch Tiểu Thuần lau đi máu tươi trên khóe miệng, hắn thấy được mình cách màn sáng đã không xa, lại thấy được ở vài chỗ khác, những Đại tù trưởng khác đang bị những cột sáng ngăn cản tạm thời không thể xông vào chiến trường. Hắn biết càng kéo dài thời gian thì cái chết càng đến gần.

Bạch Tiểu Thuần lúc này đã đỏ mắt, không tiếc bất cứ giá nào rồi, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, ấn mạnh một cái xuống mặt đất.

"Thủy Trạch!!!"

Vừa nói xong, lập tức thiên địa bốn phía xuất hiện những dao động, khuếch tán ra xung quanh, hơi nước tràn ngập, nơi đây giống như đã trở thành một đầm nước.

Ngay khi thấy được đầm nước ẩn ẩn hiện hiện nơi này, Đại tù trưởng kia đã cảm nhận được một nguy cơ sinh tử cực kì mãnh liệt, làm thân thể lão run rẩy, nói thầm một tiếng không ổn.

"Bạch Ma này thật cổ quái..." Sát ý trong mắt lão lóe lên, biết được mình không thể để cho Bạch Tiểu Thuần tiếp tục, thân thể chỉ trong chớp mắt liền thu nhỏ lại, từ trăm trượng trở thành còn mười trượng, tốc độ tăng lên, nhanh chóng tiến về phía Bạch Tiểu Thuần.

"Đi chết đi!"

"Là ngươi đi chết!" Bạch Tiểu THuần gầm nhẹ, hai tay nâng lên, mái tóc tung bay, áo bào trên người đã nhuốm đầy máu, thế nhưng khí thế từ hắn vẫn như trước kinh người, âm thanh của hắn vượt qua Thiên Lôi, mặt đất chấn động, bầu trời nổ vang.

"Quốc Độ!"

Ầm ầm ầm...

Mặt đất chấn động, một cái gai xương thật lớn từ dưới đất trồi lên, rồi cái thứ hai cái thứ ba liên tục xuất hiện giống như những ngọn núi vậy làm cho mọi người trên chiến trường cũng không nhịn được há mồm trợn mắt, những tiếng hít sâu không ngừng truyền ra.

Mà Đại tù trưởng kia lại là kẻ đứng mũi chịu sào, trực tiếp bị gai xương kia đâm trúng, há mồm phun ra máu tươi, thần sắc khó tin, nội tâm chấn động.

Thân thể lão bị Hàn khí xâm nhập, xung quanh hơi nước tràn ngập, bên dưới lại là một cái gai xương đang đâm tới, thậm chí hắn còn cảm nhận được ở trong đầm nước kia còn ẩn giấu một con cự thú làm người ta phải dựng đứng lông tóc.

Mà mọi chuyện còn chưa kết thúc, Bạch Tiểu Thuần bay tới không trung phía trên Đại tù trưởng kia, dang hai tay ra, ngửa mặt lên trời rống một tiếng thật lớn,

"Nhân Sơn quyết!"

Ầm một tiếng, dùng mắt thường có thể thấy được xung quanh hắn xuất hiện vô số tầng đất, chỉ trong chớp mắt ngưng tụ lại một chỗ, hình thành một một người đá thật lớn!

Lấy sức nặng của một ngọn núi đánh thật mạnh về phía Đại tù trưởng kia!

"Triệu Thiên Kiêu sư huynh có thể giết Nguyên Anh, Bạch Tiểu Thuần ta cũng có thể!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận