Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 427: Ăn hiếp người a!

Bên ngoài chìm trong tĩnh mịch, tất cả người quan sát đều trợn trừng mắt mà nhìn, sắc mặt mỗi người biến hóa khác nhau, có hâm mộ, có ghen ghét, có suy nghĩ, cũng có cổ quái lúng túng và bất đắc dĩ.

Họ đã nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần dùng một cách không thể tưởng tượng nổi vượt qua cây cầu siêu cấp khó của cầu vồng màu lục, cảnh tượng ấy làm đầu óc họ đều trở nên mít đặc, sau một lúc im bặt, những tiếng bàn luận ồn ào vang lên.

"Đó là cách để qua cửa?"

"Không thể nào, cách thế mà cũng được! !"

"Dùng cách thức bỉ ổi như vậy mà lại thực qua được! Nhìn Triệu Nhất Đông đi, vốn đã tới cực hạn, nhưng dùng cách đó, lại đi được thêm hơn mười trượng! !"

Cơn bão bàn luận không chỉ xảy ra trong Vạn Tinh Thải Hồng Thượng, mà trong cả bốn vực Thải Hồng Thượng đều xuất hiện sự bàn tán ồn ào, Bạch Tiểu Thuần đã dùng một cách chưa từng có vượt qua được cây cầu của cầu vồng màu lục, làm tất cả mọi người đều bị rung chuyển.

Những thiên kiêu đã bị dừng lại ở cây cầu tia chớp kia đều sáng rực mắt lên, hít thở dồn dập, chỉ cần vượt qua cây cầu đó, đừng nói là rên rỉ, dù có bảo họ phải làm việc khó chịu hơn nữa, họ cũng sẽ làm!

Cầu vồng màu lục có hơn một ngàn ngôi sao, nhưng nếu có thể xông qua, tới cầu vồng màu xanh, thì chỉ còn có chừng năm trăm ngôi sao mà thôi, sự chênh lệch đó là rất lớn!

Một cái là thiên kiêu một Đường, một cái là thiên kiêu một Vực!

"Ta hiểu rồi, bí quyết qua cửa ải này, thì ra không phải chỉ là khảo nghiệm tốc độ và mức độ cường hãn của cơ thể, mà còn có tác dụng hỗ trợ tu hành!"

"Đó không phải là rên rỉ bình thường, mà là theo một tiết tấu hít thở theo quy luật, giúp người qua ải nhờ sức mạnh của tia chớp để tinh lọc tạp chất trong người, khiến cơ thể càng thêm cường hãn, giúp ngưng kết kinh mạch! !"

"Cũng không nhất định là phải rên rỉ, mà chẳng qua chỉ là cần phải điều chỉnh cách hít thở, nhưng nếu không biết cách, thì sẽ không làm được!" các thiên kiêu suy nghĩ cực nhanh, ào ào chạy tới Truyền Tống Trận, từ bốn vực thi nhau xông tới Tinh Không Đạo Cực bảng.

Quả thực là vậy, trước khi có Bạch Tiểu Thuần, không một ai biết trong cầu vồng màu lục lại ẩn giấu bí mật này, chưa kể lão tổ bán thần của tông của có pháp lệnh, tất cả các bí quyết có liên quan tới bảng đều không được nói cho người ngoài biết, chỉ được phép tự hiểu cho mình mà thôi.

Bao nhiêu người đã từng vượt qua cửa ải này trước Bạch Tiểu Thuần, không một ai có tính cách thoải mái, không chút trói buộc, sảng khoái như Bạch Tiểu Thuần.

Thế nên, chỉ có Bạch Tiểu Thuần mới thoải mái tiết lộ bí quyết, để rồi sau đó nó được nhanh chóng truyền khắp bát phương, chắc chắn sau này lượng người vượt qua được cầu vồng sẽ tăng lên không ít.

"Nhất định là như vậy, ta nhớ ra rồi, vì sao người vượt qua cầu chỉ có mấy trăm, nhớ lại, mấy trăm người đó, người nào lúc vượt qua cửa ải này, nhịp điệu hít thở của họ cũng đều kì dị!"

Một thanh niên ngửa mặt lên trời cười to, ánh mắt đầy kích động, vọt thẳng tới cửa vào cầu vồng màu lục.

Ngay khi thanh niên kia vừa vọt vào, các thiên kiêu từ khắp bốn vực cũng đã ào ào thi nhau bay tới, ai cũng hừng hực muốn xông quan!

Trong khi đó, Bạch Tiểu Thuần đã xuất hiện ở cầu vồng màu xanh!

Tinh Không Đạo Cực bảng, chia làm đỏ, cam, vàng, lục, xanh, lam, tím, tổng cộng tầng bảy thí luyện chi địa, người tới được cầu vồng màu xanh chỉ chừng năm trăm người, thế nên, Bạch Tiểu Thuần đã lọt vào danh sách trước một ngàn!

"Cũng không khó lắm ha." Bạch Tiểu Thuần phẩy phẩy tay áo.

"Ta vốn chỉ định tiến vào một ngàn là được rồi, không ngờ lại làm một đường tới năm trăm, thực là đau đầu a..." Bạch Tiểu Thuần mặc dù không thấy được thứ hạng của mình, nhưng nhớ tới số lượng ngôi sao của cầu vồng màu xanh, trong lòng vô cùng đắc ý với thể hiện của bản thân, thế nên khoái chí hất cằm, chắp tay sau lưng, tự mình khen mình một phen, bị những người trong cầu vồng màu xanh liếc qua, mới chịu dừng!

Thế giới cầu vồng màu xanh có bầu trời màu xám, mặt đất cũng màu xám, lành lạnh, yên tĩnh, trên mặt đất, có rất nhiều những tấm bia, rậm rạp như một khu rừng bia, không có điểm cuối.

Không khí xung quanh rất âm hàn, chính là tử khí, tử khí đậm đặc, ở phía xa, hư không bị tử khí đậm đặc tới mức làm cho móp méo, nhìn không rõ được.

Bạch Tiểu Thuần chỉ thoáng nhìn qua đã thấy sợ, ở đây yên tĩnh tới mức dọa người.

"Cái nơi quỷ quái gì thế này, tử khí nồng quá… nhất định ở đây có quỷ!" Bạch Tiểu Thuần sợ nổi da gà, nuốt nước bọt, sắc mặt trắng bệch, nhớ tới thứ đồ không sạch sẽ từng xuất hiện ở Nghịch Hà Tông mà cả người run rẩy, lôi ra một đống Trừ Tà phù dán hết lên người.

" Tinh Không Đạo Cực Tông chết tiệt, cửa ải này qua như thế nào a."

Bạch Tiểu Thuần còn đang suy nghĩ, từ xa, một đôi mắt âm lãnh đã sắc bén nhìn thẳng vào hắn.

Một tiếng gào như tiếng kim loại va vào nhau từ phía xa vang tới, từ một tấm bia bay lên một đám oan hồn, lưỡi dài ngoằn, mang theo oán khí mãnh liệt bay thẳng về phía Bạch Tiểu Thuần.

Tốc độ cực nhanh, trong chớp mắt đã tới phía trước Bạch Tiểu Thuần, Bạch Tiểu Thuần hít sâu, vung tay phải, Hàn Môn Dưỡng Niệm Quyết vận chuyển, chỉ một cái, một luồng hàn khí kinh người bay ra, đám oan hồn kêu lên thảm thiết, bị vỡ ra, nhưng chúng không chết, mà chỉ bay lùi lại.

"Ồ? Cũng không lợi hại lắm nha." Bạch Tiểu Thuần đang muốn đuổi theo, thì đám oan hồn đã rú lên inh ỏi!

Mặt đất chấn động, trên tất cả bia mộ, oan hồn ào ào bay ra, đông không đếm xuể, con nào cũng dữ dằn ghê rợn, giữ nguyên dáng vẻ khủng bố của chúng trước khi chết, đông nghìn nghịt bay tới, tử khí trong thế giới này trong nháy mắt đã nồng đậm tới cực hạn.

Bạch Tiểu Thuần trợn mắt, da đầu run lên.

"Cái này... quá nhiều đi..." Bạch Tiểu Thuần hét lên, đang muốn lùi, thì từ xa, một cái hồn cực to đột nhiên xuất hiện!

Hồn này đeo đế quan, chắc là oan hồn Đế Quân, thân thể khổng lồ, như muốn chạm trời, trong mắt nó rực ngọn lửa xanh lục, khóe mép nhếch lên, tay cầm một cây Tam Xoa Kích khổng lồ, thân thể phảng phất như từ vô số oan hồn tạo thành, có thể nhìn thấy vô vàn nhiều những gương mặt, những tiếng khóc người giao lẫn vào nhau, tạo nên một âm thanh quỷ dị.

"Đã tới rồi, thì đừng rời đi..." Thanh âm này không biết là khóc hay là cười, vang vọng bốn phương, Tam Xoa Kích từ xa chỉ thẳng vào Bạch Tiểu Thuần một cái, một luồng chấn động kinh người từ Tam Xoa Kích khuếch tán ra, dường như ẩn chứa ý chí nào đó, khiến oan hồn trong thế giới đều thét lên thê lương.

Chúng điên cuồng bay về phía Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần run rẩy, bé lớn chưa thấy nhiều quỷ tới như vậy...

Bạch Tiểu Thuần hoảng sợ.

" Bạch gia gia không chơi với các ngươi!" Bạch Tiểu Thuần đây chỉ để vào danh sách trước một ngàn, giờ đã vượt mức hoàn thành, nơi này lại nguy hiểm như vậy, hắn đâu còn tâm tư xông quan, nên lập tức lùi lại, lôi ngọc bội truyền tống ra. Hồn Đế khổng lồ phía xa nhìn hắn đầy khinh miệt.

"Ngươi rốt cuộc có dám chiến hay không?!" tiếng nói khàn khàn âm trầm, vang còn to hơn cả sấm sét, làm cả không gian rung rinh, Bạch Tiểu Thuần biến sắc, bị đối phương ước chiến, thì cảm thấy không thể nào nhịn nổi, ngẩng phắt đầu lên.

"Ta..."

Bạch Tiểu Thuần còn chưa nói xong, đám oan hồn đã gào lên, Hồn Đế vĩ đại!

Bạch Tiểu Thuần bị tiếng hét của chúng làm đau cả đầu, nếu chỉ một mình Hồn Đế hắn không sợ, nhưng bao nhiêu là oan hồn rợp trời như thế kia, đám quỷ này thực là ăn hiếp người quá đáng.

"Các ngươi chờ đó cho ta, hôm nay ta mệt, chờ ta về nghỉ ngơi một chút, lần sau sẽ tới thu thập các ngươi!" Bạch Tiểu Thuần hét lớn, bóp tấm ngọc bội truyền tống...
Bạn cần đăng nhập để bình luận