Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 627: Toàn Thân Là Bảo

Bạch Tiểu Thuần hít sâu một hơi, hắn bình tĩnh nổi lòng sau đó bắt đầu luyện hỏa, lúc này quá trình vô cùng bình thường, cũng vô cùng thành thạo, hắn luyện ra hỏa diễm mười ba màu, cũng không dừng lại, Bạch Tiểu Thuần hất tay áo lấy rất nhiều oan hồn ra, Bạch Tiểu Thuần gầm lên, hỏa diễm mười ba màu trong tay bộc phát.

Khi hỏa diễm khuếch tán, hồn triều xung quanh dung nhập vào trong hỏa diễm, quá trình kéo dài nửa nén hương, hỏa diễm mười ba màu biến thành mười bốn màu.

Bạch Tiểu Thuần vô cùng kích động nhưng tay của hắn rất ổn, hắn bộc phát linh thức và xiết chặc bàn tay, sau động tác của hắn, hỏa diễm mười bốn chậm rãi co rút lại, quá trình này tốn hao tâm thần Bạch Tiểu Thuần rất lớn.

Dùng nửa canh giờ, Bạch Tiểu Thuần cẩn thận co rút hỏa diễm vào trong nắm tay, biển lửa cũng biến mất trong nắm tay của hắn!

Trái tim Bạch Tiểu Thuần đập mạnh, hắn hít thở dồn dập nhìn chằm chằm vào nắm tay của mình, chậm rãi vươn tay ra, một đám hỏa diễm mười bốn màu xuất hiện trong tay hắn.

Hào quang lưu chuyển dường như ẩn chứa cực hạn nào đó, khi ánh lửa cháy bập bùng càng có lực lượng chí mạng bộc phát.

Một khi bộc phát, hỏa diễm mười bốn màu không thể uy hiếp Thiên Nhân nhưng có lực lượng tiêu diệt đa số Nguyên Anh!

- Đã thành, ta đã thành công!

Bạch Tiểu Thuần cười ha ha.

- Ta không biết lúc nào mới có thể luyện thành hỏa diễm mười lăm màu, hẳn là rất khó, dù sao một khi luyện thành chính là Luyện Hồn Sư Huyền phẩm, cũng được, hỏa diễm này dù tốt nhưng nếu không tăng cao chiến lực của ta cũng biến thành vô dụng.

Bạch Tiểu Thuần áp chế kích động trong lòng, sau khi thu hồi hỏa diễm mười bốn màu, hắn nhìn số hồn còn lại liền có quyết đoán.

- Luyện tất cả đồ vật của ta thành luyện linh mười bốn lần... Mặc dù ta không phải Nguyên Anh nhưng chiến lực tăng lên không ít.

Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây liền cố chấp với suy nghĩ của mình

Hắn không do dự nữa, hắn bắt đầu luyện linh, cũng cầm Quy Văn Oa ra.

- Không đúng, nhiều người mắt tạp... Mặc dù có sương mù che lấp nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, cái nồi này là bảo bối của ta, tiền tài không lộ ra ngoài, ta phải đi nơi khác.

- Cẩn thận, trong Man Hoang phải lấy ổn thỏa làm đầu, không được khinh thường.

Nghĩ tới đây, Bạch Tiểu Thuần đứng lên đi ra khỏi amfn sương, hắn hóa thành hào quang bay tới cánh cửa ánh sáng.

Lúc Bạch Tiểu Thuần rời khỏi lao ngục khu Đinh, trong đầu lâu cách vị trí của hắn không xa có lão giả có bớt đỏ trên mặt đang ngồi.

Lão giả cúi đầu, nhìn hắn không khác gì phạm nhân bình thường nhưng lúc này chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mắt xuất hiện hào quang nhìn hướng Bạch Tiểu Thuần rời đi.

- Luyện ra hỏa diễm mười ba màu không lâu, hắn lại luyện ra hỏa diễm mười bốn màu... Tiểu gia hỏa này thú vị.

Lão giả thấp giọng thì thào, dường như đang cười khẽ, Bạch Tiểu Thuần luyện hỏa tại nơi vắng vẻ, hơn nữa Bạch Tiểu Thuần còn bố trí cấm chế sương mù, vì vậy lúc hỏa diễm mười bốn màu xuất hiện cũng không làm ai chú ý, chỉ có lão giả này biết.

Nhưng rất nhanh hắn nhắm mắt lại không quan tâm tới.

Sau khi rời khỏi khu Đinh, Bạch Tiểu Thuần gặp Hồn Tu đội chín, sau khi cười nói với nhau liền quay về phòng của mình.

- Khoảng cách tuần tra lần sau còn một thời gian, vừa vặn mượn nhờ thời gian này luyện linh tất cả đồ vật của ta.

Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây nội tâm rất chờ mong, đầu óc của hắn xuất hiện bức họa, trong bức họa là hình ảnh toàn thân của mình đều là bảo vật.

Nghĩ đến chỗ hưng phấn, Bạch Tiểu Thuần cười đắc ý, nội tâm hưng phấn, hắn bắt đầu bố trí một phen, bảo đảm không ngại sau đó bắt đầu lấy oan hồn luyện chế hỏa diễm mười bốn màu, lập tức cầm Quy Văn Oa bắt đầu luyện linh.

Luyện đầu tiên là Vĩnh Dạ Tán, cây dù bị hắn luyện thành mười bốn lần, bộ dáng hơi cải biến một ít, nhất là mặt quỷ trên cây dù giống như cười mà không phải cười, giống như khóc không phải khóc, cực kỳ hãi người, thậm chí mi tâm của mặt quỷ có vết tích, nhìn kỹ không phải con mắt thứ ba, mơ hồ còn ẩn giấu một cái mặt quỷ khác, chẳng qua chỉ hơi nhìn sơ cũng làm Bạch Tiểu Thuần rung động.

- Sợ rằng tiến thêm một bước luyện linh mười lăm lần, nó có thể thành pháp bảo Thiên Nhân rồi.

Đôi mắt Bạch Tiểu Thuần sáng ngời liếm bờ môi, hắn biết rõ bảo vật luyện linh mười lăm lần sẽ tỏa ra khí tức giống Thiên Nhân bình thường, bảo vật này cực kỳ hiếm thấy trong Man Hoang.

Dù sao Man Hoang có đa sắc hỏa nhưng xác xuất luyện linh thành công không cao, chẳng qua bỏ cái giá lớn cũng có thể luyện ra một ít.

Nhưng trên thực tế, nếu toàn thân Bạch Tiểu Thuần đều là pháp bảo luyện linh mười bốn lần, tuy nói không phải đứng đầu Man Hoang nhưng có thể làm người ta phải run rẩy.

Luyện chế Vĩnh Dạ Tán, Bạch Tiểu Thuần cẩn thận nhìn xung quanh một phen, sau khi xác định không ngại mới tháo mặt nạ xuống, hắn luyện linh mặt nạ thành mười bốn lần, sau đó lại đeo lên thật nhanh, lúc này mới thở phào một hơi, sau đó hắn cầm cây cung của Chu Nhất Tinh ra, còn có những mũi tên uy lực lớn, thậm chí Bạch Tiểu Thuần còn muốn luyện chế phi kiếm.

Khoa trương nhất là lúc Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy trên bảo y trên người tên hoàn khố Thái gia, hắn không phục không nói, càng cảm thấy phong cách, vì vậy hắn lấy mấy cái giáp da trong túi trữ vật ra luyện linh mười bốn lần.

Nếu hành vi xa xỉ này bị truyền đi, nhất định sẽ làm người ta phát điên, cho đến khi Bạch Tiểu Thuần phát hiện trên người không còn cái gì có thể luyện linh, hắn mới kết thúc quá trình luyện linh làm người ta phát điên, thậm chí ghen ghét mà chết, bởi vì toàn thân hắn là pháp bảo luyện linh mười bốn lần... Có thể nói hắn đã lớn như vậy, hôm nay mới có thể vũ trang tận răng.

- Hôm nay ta có gặp phải lão tổ Thiên Nhân Bạch gia, hắn muốn giết ta cũng không dễ dàng gì.

Bạch Tiểu Thuần cười hắc hắc, phát hiện hồn của mình còn non nửa liền vui vẻ.

- Tuy tu vi không tăng cao nhưng trang bị cũng tăng chiến lực của ta lên rất cao, đúng... Phải nhanh chóng luyện ra hỏa diễm mười lăm lần, nói như vậy toàn thân của ta đều là pháp bảo luyện linh mười lăm lần... Thiên Nhân nhìn thấy ta cũng phải há hốc mồm! Ừ, tốt nhất nên làm bọn chúng hâm mộ tới chết, cũng không cần đánh làm gì.

Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng hưng phấn, tuy hắn hiểu đạo lý mang ngọc có tội, tuy nói có mặt nạ che giấu lực lượng nhưng một khi bộc phát ra ngoài, bảo vật trên người hắn sẽ xuất hiện kim văn.

Làm xong việc này, Bạch Tiểu Thuần khoanh chân ngồi xuống, hắn dựa theo bút ký của Bạch Hạo thôi diễn hỏa diễm mười lăm màu.

Thời gian trôi qua từng ngày, bảy ngày trôi qua nhanh chóng, Bạch Tiểu Thuần rất phát sầu, cách điều chế hỏa diễm mười lăm lần đều là bảo vật trọng yếu của các đại gia tộc.

Tuy trong bút ký của Bạch Hạo có biện pháp điều chế hỏa diễm mười lăm lần nhưng cách điều chế không được đầy đủ, vả lại điều chế cực khó, Bạch Tiểu Thuần hao phí bảy ngày cũng không tìm ra manh mối gì.

Nếu như ví dụ độ khó khi luyện hỏa diễm mười bốn lần là mười, như vậy độ khó khi luyện hỏa diễm mười lăm màu là một trăm.

Chênh lệch trong đó gấp mười lần, độ khó của hỏa diễm mười lăm lần chính là rãnh trời, không chỉ ngăn trước mặt Bạch Tiểu Thuần, nó cũng ngăn cản đa số Luyện Hồn Sư Hoàng phẩm đỉnh phong.

Một khi thành công chính là Luyện Hồn Sư Huyền phẩm, độ khó lớn tới mức cả Man Hoang chỉ có vài chục Luyện Hồn Sư Huyền phẩm mà thôi, bởi vậy có thể thấy hỏa diễm mười lăm màu khó luyện chế cỡ nào.

Bạch Tiểu Thuần rầu rỉ, hắn không có biện pháp, chỉ có thể đi tiếp tục nghiên cứu thôi diễn, thậm chí còn luyện chế một lần, ba ngày qua đi, buổi trưa ngày hôm nay, Bạch Tiểu Thuần đang buồn rầu bứt tóc, hắn thôi diễn suốt mười ngày nhưng thu hoạch cực nhỏ.

Không bao lâu ngoài cửa có tiếng cười vui mừng của đội trưởng đội chín.

- Bạch Hạo, mau chạy ra đây, có đại sự!

Bạch Tiểu Thuần cau mày đứng dậy ra khỏi gian phòng, hắn nhìn thấy đội trưởng đội chín đang hưng phấn.

- Đội trưởng, chuyện gì? Phạm nhân mới tới sao?

Bạch Tiểu Thuần lười nhác hỏi thăm.

- Hoàn toàn chính xác có phạm nhân mới, cũng không phải khu Đinh chúng ta, hơn nữa không phải là ta tìm ngươi, là giám ngục trưởng muốn tìm ngươi.

Đội trưởng nói xong liền cầm tay Bạch Tiểu Thuần kéo đi.

- Giám ngục trưởng?

Bạch Tiểu Thuần sững sờ, trong đầu nhớ lại tình cảnh tại sông bảo vệ thành ngày đó, lúc đó hắn nhìn thấy Lý Húc, nội tâm cả kinh, thầm nghĩ chẳng lẽ Cự Quỷ Vương mặc kệ mình rồi, Thái gia hoặc Bạch gia tìm tới? Bạch Tiểu Thuần nhìn đội trưởng đội chín hưng phấn như vậy, lại cảm thấy không giống như mình suy nghĩ.

- Đội trưởng, đã xảy ra chuyện gì?

Bạch Tiểu Thuần dừng một chút và hỏi.

- Việc vui, việc vui lớn lắm!

Đội trưởng cười khặc khặc nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần sốt ruột, vì vậy không tiếp tục thừa nước đục thả câu, hắn vừa kéo Bạch Tiểu Thuần vừa nói.

Bạch Tiểu Thuần nghe xong cũng biết nguyên nhân.

Dựa theo đội trưởng nói, trong ma lao khu Giáp có phạm nhân mới, phạm nhân rất trọng yếu, dường như phía trên chỉ định phải cạy mồm hắn cho nên giám ngục trưởng rất trọng thị.

Nhưng người này mạnh miệng, thậm chí hắc tiên bốn khu đã ra tay cũng không hỏi ra chút nào, hết lần này tới lần khác người này thân phận đặc thù, một khi cưỡng ép sưu hồn, bởi vì là tu sĩ Nguyên Anh cho nên không có hiệu quả không nói, hơn nữa còn hồn phi phách tán ngay lập tức, cho nên không thể làm gì.

Mà giám ngục trưởng thừa nhận áp lực cực lớn, thậm chí nổi giận mấy lần nhưng vô bổ, bốn đại hắc tiên của ma lao dốc toàn bộ vốn liếng cũng không làm được gì.

Mọi người không có cách nào, đội trưởng khu Đinh Tôn Bằng nhấc tới Bạch Tiểu Thuần, nói trong khu Đinh có gia hỏa Bạch Hạo thẩm vấn có nghề, hắn đã cạy miệng toàn bộ tội phạm khu Đinh, mặc kệ lúc trước xương cứng cỡ nào, một khi Bạch Hạo ra mặt đều mở miệng.

Chuyện quan trọng cỡ nào không tới phiên Bạch Tiểu Thuần biết, nhưng Lý Húc không có biện pháp, nghe Tôn Bằng nói mới nhớ thân phận của Bạch Tiểu Thuần, hắn chần chừ nhưng bởi vì thừa nhận áp lực quá lớn, vì vậy ý định còn nước còn tát, cho nên mới có việc triệu kiến Bạch Hạo.

- Bạch lão đệ, đây chính là cơ hội đấy, một khi ngươi cạy miệng tên kia, từ nay về sau ngươi chính là đệ nhất hắc tiên của ma lao.

Đội trưởng phấn khởi lên tiếng, hắn có lòng tin vào Bạch Tiểu Thuần, hắn xem ra trên đời không có người nào có thể thừa nhận Bạch Tiểu Thuần tra tấn.

- Thành đệ nhất hắc tiên, mặc dù không có chức vụ nhưng dựa theo quy củ ma lao chúng ta, ngươi có thể tùy ý đi lại bốn ma lao, địa vị cao gần giám ngục trưởng, ngang hàng với đội trưởng bốn đại khu.

- Cơ hội này phải nắm chặt, thăng chức rất nhanh, một bước lên mây không nói, trọng phạm nhiều năm của ba đại khu sẽ mang lại tài phú lớn cho ngươi, đến lúc đó đừng quên ta chỉ dẫn cho ngươi.

Đội trưởng càng nói càng hưng phấn, kéo Bạch Tiểu Thuần đi thẳng tới khu Giáp.

Bạch Tiểu Thuần than thở, chỉ cần không phải Bạch gia hoặc Thái gia tìm đến, hắn cũng không sợ cái gì, nhất là việc thẩm vấn không phải khó khăn với hắn.

- Chút chuyện nhỏ, đội trưởng yên tâm, không có bí mật mà ta không hỏi ra.

Bạch Tiểu Thuần hất cằm lên, đắc chí nói ra, hắn nhanh chóng đi tới khu Giáp.

Hoàn cảnh khu Giáp tương tự khu Đinh nhưng nhìn kỹ lại lớn hơn gấp mấy lần, vả lại còn âm trầm hơn khu Đinh không ít, bốn phía tràn ngập khí tức âm lãnh, phòng của lính canh ngục còn có hồn chấn động truyền ra, hiển nhiên đang tu hành.

Lúc này trên quảng trường khu Giáo có đầu lâu cực lớn, bên trong giam giữ một trung niên, Bạch Tiểu Thuần nhìn người này liền quen mắt, nam tử quần áo tả tơi, trong mắt mang theo xem thường, lúc này đang đưa lưng về phía Bạch Tiểu Thuần, cầm lấy cổ giống như đang nói cái gì đó.

Bên ngoài đầu lâu có không ít người đứng chờ, Bạch Tiểu Thuần nhận ra Tôn Bằng khu Đinh, xung quanh Tôn Bằng còn có ba lão giả, sắc mặt cả ba âm trầm, mấy người kia chính là đội trưởng bốn nhà giam.

Bên cạnh bọn họ còn có bốn tu sĩ, bốn người này tuổi tác khác nhau, có già có trẻ, trên thân mỗi người đều phát ra khí tức âm lãnh, bọn họ đứng tại đây lại có cảm giác như độc xà đang nắm trong bụi cỏ.

Bạch Tiểu Thuần chỉ nhận ra một người trong bốn người, đó là hắc tiên khu Đinh, thông qua người này, hắn không khó đoán ra ba người khác chính là hắc tiên.

Trừ những người này ra, Bạch Tiểu Thuần còn nhìn thấy giám ngục trưởng Lý Húc đang bóp cổ tên phạm nhân!

Lúc Lý Húc phát giác Bạch Tiểu Thuần đã đến, lập tức buông tên phạm nhân ra, nghiêng đầu nhìn sang Bạch Tiểu Thuần.

Ánh mắt kia như sói, mang theo hung tàn và sắc bén.

Ánh mắt kia làm đôi mắt Bạch Tiểu Thuần co rút, Lý Húc rất mạnh, mặc dù không phải Thiên Nhân nhưng có tu vi Nguyên Anh Đại viên mãn, phối hợp với thân phận giám ngục trưởng ma lao và quanh năm ở nơi này, tự nhiên hình thành âm trầm và lạnh lẽo, ánh mắt của hắn như hóa thành lực lượng trực tiếp.

- Bạch Hạo, cạy miệng của ngươi này thì ngươi chính là đệ nhất hắc tiên của ma lao! Nếu không cạy được liền cút ra khỏi ma lao cho ta, ngươi gây phiền toái bên ngoài thì tự đi xử lý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận