Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 436: Chiến Công Tôn Uyển Nhi

Một cái nhấn, Trung Hàn chi khí nồng đậm làm hư không cũng bị bóp méo, xông thẳng về phía bông hoa băng bốn màu.

Nháy mắt đụng vào nhau, một tiếng nổ vang trời, ba cánh hoa tan thành tro bụi, nhưng một cánh cuối cùng lại to ra gấp mấy lần, xuyên qua luồng hàn khí, bắn thẳng vào Bạch Tiểu Thuần.

Tốc độ cực nhanh, nháy mắt đã tới gần, Bạch Tiểu Thuần biến sắc, khí lạnh trung hàn của hắn sau khi va chạm với băng hoa đã bị tiêu tan mất gần một nửa, hàn ý của cánh hoa băng làm máu trong người hắn cũng như muốn đóng thành băng, may mà trong người hắn, ngoài Thiên Đạo Kim Đan còn có Bất Tử Kim Cương đan, đan này chấn động mãnh liệt, kích phát sức mạnh nhục thân của Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần gầm lên, đấm thẳng một quyền vào cánh hoa.

Cánh hoa vỡ tan, Bạch Tiểu Thuần phun ra một ngụm máu tươi, tay phải run rẩy, huyết nhục mơ hồ, nhưng hắn biết mình không thể lui về phía sau, thân thể nhoáng một cái, xông về phía pho tượng của Công Tôn Uyển Nhi, đồng thời không ngừng tỏa ra hàn khí bao phủ xung quanh, Bạch Tiểu Thuần nhờ hàn ảnh, di chuyển gần như là thuấn di.

Hắn nâng chân trái, vận Bất Tử Cân tung ra một cước.

Nhưng Công Tôn Uyển Nhi đã giơ tay lên bấm pháp quyết, chỉ vào mi tâm mình một cái, một luồng hàn khí kinh người bùng ra từ pho tượng, khiến cả trời đất đều như muốn trở thành khối băng, sau lưng pho tượng ngưng tụ một bàn tay băng cực to, thò ra tóm lấy Bạch Tiểu Thuần!

Một cước toàn lực của Bạch Tiểu Thuần làm bàn tay băng vỡ hơn phân nửa, nhưng vẫn không vỡ hết, vẫn tiếp tục vung tới!

Bạch Tiểu Thuần bị phản chấn, máu tươi phun ra, nhanh chóng di chuyển.

Nhưng Bạch Tiểu Thuần biến sắc, vì hàn khí của Công Tôn Uyển Nhi như có sức mạnh phong ấn, khiến hắn không thể nào di chuyển được.

Phần bàn tay còn lại to ra thành cả trăm trượng, mạnh mẽ bay tới.

Pho tượng Công Tôn Uyển Nhi lạnh lùng đứng đằng sau bàn tay băng nhìn Bạch Tiểu Thuần.

"So hàn khí với nhau sao... Ta đấu với ngươi!" Bạch Tiểu Thuần hít sâu, hàn khí trong kim đan được rút ra, tụ lên bàn tay phải.

Khiến bàn tay phải của hắn hầu như trở thành màu xanh đậm, nhấn mạnh xuống đất một cái!

"Hàn, sơn! !" Bạch Tiểu Thuần gầm lên, hàn khí từ tay hắn tuôn xuống đất, tạo thành một ngọn núi băng.

Bàn tay băng và ngọn núi băng đụng vào nhau.

"Bạo! !" Bạch Tiểu Thuần phóng hết tất cả hàn khí trong người, kinh mạch phồng lên đau đớn, cơ thể như không còn cảm giác, tất cả hàn khí tích lũy trong kim đan đều bị rút hết ra, hắn đã đánh hết sức, điên cuồng như muốn đồng quy vu tận!

Bàn tay băng tan vỡ, núi băng cũng không còn, lực trùng kích tản ra xung quanh làm Bạch Tiểu Thuần lại phun máu, bị hất bay về hướng pho tượng của Công Tôn Uyển Nhi.

Bức tượng nghiến ken két, xuất hiện một vết rạn bắt đầu từ mi tâm, sau đó lan xuống miệng, nhìn rất khủng bố.

Cuộc chiến của hai người chỉ vừa mới triển khai, nhưng mức độ kinh tâm động phách, làm cho người xem bên ngoài đều như ngừng thở, Công Tôn Uyển Nhi vừa mới trở thành người đứng hàng thứ chín không lâu, đang là lúc danh tiếng lên tới đỉnh cao nhất, trong khi Bạch Tiểu Thuần chỉ có tu vi Kim Đan trung kỳ, lại chỉ là hơi có chút tiếng tăm, nên trận chiến này làm cho tất cả mọi người đều bị oanh động.

"Kim Đan trung kỳ và Hậu Kỳ đấu với nhau! Bạch Tiểu Thuần này... giấu giếm thực là sâu!"

"Hắn là hàn khí, Công Tôn Uyển Nhi cũng là hàn khí, hai người đánh nhau, khó mà khắc chế nhau được, chỉ xem ai cao hơn ai mà thôi!"

"Thực không ngờ Bạch Tiểu Thuần... Có thể đi đến được tận đây!"

Ngay cả những người xếp hạng trước một trăm của Tinh Không Đạo Cực bảng sau khi nghe tin cũng phải động dung, tạm ngừng tu hành, cũng vào xem xét.

Vì đấu pháp tới trình độ này thường ngày rất hiếm gặp, nên những tu sĩ cự phách này đều ở trong động phủ của mình ngưng thần theo dõi.

Bạch Tiểu Thuần thở hồng hộc, lau tươi trên miệng, nhìn chằm chằm pho tượng Công Tôn Uyển Nhi, năm đó lúc ở Linh Khê Tông, Bạch Tiểu Thuần và Công Tôn Uyển Nhi giao chiến, lúc ấy đối phương đã từng thi triển hàn khí, nhưng trận tái chiến hôm nay, hàn khí của đối phương mới thực là làm cho Bạch Tiểu Thuần kinh hãi.

Hắn không biết cô tu hành hàn khí như thế nào, nhưng có vẻ đã vượt qua trung hàn của hắn, cộng với tu vi của cô lúc ấy là kim đan hậu kỳ, cao hơn hắn mới chỉ là Kim Đan trung kỳ.

Còn bây giờ, tu vi của pho tượng Công Tôn Uyển Nhi là... Kết Đan Hậu Kỳ!

"Dù như thế nào, trận chiến này ta cũng nhất định phải thắng!" Bạch Tiểu Thuần đã làm đối phương bị thương, không còn ở trong thế bị động, hắn muốn chuyển sang chủ động, chiếm lấy tiên cơ.

Hắn đạp mạnh chân trái, dùng vận tốc cực hạn lao thẳng tới, tay phải vỗ túi trữ vật, một thanh kiếm ào ào bay ra, nó đã được luyện linh mấy lần, tỏa ra ánh sáng đen lóng lánh, Nghịch Long Giác!

Lấy Nghịch Long Giác làm trung tâm, những thanh phi kiếm khác cũng bay ra, phụ trợ tạo thành kiếm vũ, đan xen vào nhau như kiếm trận, bay thẳng đến pho tượng Công Tôn Uyển Nhi, Bạch Tiểu Thuần tốc độ cực nhanh, hai ngón tay đã vươn ra, tỏa ánh sáng đen lóng lánh, Toái Hầu Tỏa!

Nhưng đôi mắt pho tượng đã lóe lên, đưa tay trái ra sau gáy, rút ra một thanh cốt kiếm trông giông giống như cái cột sống!

Cốt kiếm vừa ra, trong không gian như có vô số những lương hồn đang gào thét, làm cả cầu vồng màu lam rung rinh, đầy nguy cơ tử vong.

Thanh cốt kiếm không chút chần chừ, chém thẳng vào kiếm trận một nhát!

Một nhát chém như muốn xé rách hư không, vỡ diệt thiên địa, một kiếm rơi xuống, bốn phía đều như trở thành màu đen, chỉ còn mỗi ánh sáng do thanh kiếm xương di chuyển tạo ra, làm màu sắc duy nhất của thế giới.

Những thanh phi kiếm vỡ vụn, ngay cả Nghịch Long Giác cũng chỉ chống đỡ được một chút xíu, nó không vỡ, nhưng bị nứt, rồi bị bắn bay đi, cốt kiếm thế như chẻ tre, tiếp tục chém thẳng vào Bạch Tiểu Thuần!

"Đây là đòn sát thủ của ngươi sao?" Bạch Tiểu Thuần vỗ túi trữ vật, một cái vảy màu đen bay ra, cản cốt kiếm, đồng thời, hắn đưa cả hai tay lên, ấn xuống hai bên, khẽ hô.

"Thủy Trạch!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận