Nhất Niệm Vĩnh Hằng

Chương 612: Ma Lao

Bạch Tiểu Thuần hít sâu một hơi, giơ chân lên bước, hắn bước tới phía trước và chạm vào hào quang truyền tống trận.

Trong nháy mắt đụng chạm, nội tâm Bạch Tiểu Thuần rung động cực mạnh, hắn lại phát hiện mình bị tồn tại lạnh như băng giống khí linh dò xét, chấn động này tới từ truyền tống trận, nó tiến vào trong người mình, ý đồ lục soát hồn của bản thân!

Dường như chỉ có sưu hồn mới xác định thân phận, mới có thể truyền tống.

Cũng may có mặt nạ cản trở một chút nhưng không thể ngăn cản quá lâu, quan trọng nhất, Bạch Tiểu Thuần phát hiện nếu mình không qua được cửa ải này, không sưu hồn xác định thân phận thì truyền tống không mở ra.

Bạch Tiểu Thuần cả kinh, thừa dịp mặt nạ ngăn cản, thân thể lui ra sau, hắn rút lui ra khỏi phạm vi truyền tống trận, sau khi hắn lui ra sau làm không ít người chú ý và ngạc nhiên.

- Mà thôi mà thôi, ta không đi, nơi đây mới là nơi ta dương danh.

Bị nhiều ánh mắt chú ý, Bạch Tiểu Thuần khẩn trương, hắn vội vàng hô to sau đó xoay người rời đi.

Tuy người khác cảm thấy cổ quái nhưng tốc độ Bạch Tiểu Thuần quá nhanh, trực tiếp chui vào trong đám người và biến mất không thấy đâu nữa, người nơi đây cảm thấy do dự nhưng sau đó không quan tâm.

Trong đám người, sắc mặt Bạch Tiểu Thuần trắng bệch, trái tim co rúm vì sợ hãi.

- Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ... Không thể dùng truyền tống trận rồi.

Bạch Tiểu Thuần khóc không ra nước mắt, truyền tống trận chính là hi vọng lớn nhất của hắn, trước mắt phát hiện không dùng được.

Sau một lúc lâu, hắn thở dài một hơi, cảm giác tính mạng của mình quá khổ, hiện tại ủ rũ đi tìm khách sạn trong thành Cự Quỷ ở lại, suy nghĩ suốt cả đêm, ngày hôm sau đôi mắt Bạch Tiểu Thuần đỏ rực.

- Nếu như không thể quay về, ta cũng chỉ có thể quật khởi tại nơi đây, chẳng qua mệnh trung chú định, muốn ta một bước lên trời tại nơi này... Thật phiền quá đi.

Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu nhìn trời, thở dài bất đắc dĩ sau đó ngoan ngoãn quay về khu vực sông bảo vệ thành lúc trước.

Hắn càng nghĩ, bản thân nên đi ma lao thôi, tối thiểu thân phận này có thể hóa giải gút mắc giữa hắn và Bạch gia, nói tóm lại đây chính là việc tốt.

Khi hắn đi tới khu vực sông bảo vệ thành, thời gian còn sớm, Bạch Tiểu Thuần khoanh chân ngồi xuống, mặt mày ủ rũ chờ ơợi tại đây, vào lúc hoàng hôn hàng lâm, trong sông bảo vệ thành mới đột nhiên xuất hiện vòng xoáy, một phụ tá sau lưng Lý Húc hôm qua mặt không biểu tình xuất hiện, sau khi nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần liền gật đầu.

- Đi theo ta!

Nói xong nam tử này nhảy vào vòng xoáy trong sông bảo vệ thành.

Nội tâm Bạch Tiểu Thuần không ngừng thở dài, cảm giác mình đường đường Vạn phu trưởng nhưng biệt khuất như thế này, vừa nghĩ tới sự thật này liền không biết nên đối mặt như thế nào...

- Cũng được, Bạch Tiểu Thuần ta ưu tú như vậy, lợi hại như vậy, cho dù đi tới nơi nào cũng làm người khác lau mắt mà nhìn!

Bạch Tiểu Thuần động viên bản thân mình, hắn thỉnh thoảng nhìn sang nam tử trung niên, hắn biết rõ Lý Húc hôm qua chính là thủ lĩnh của ma lao, cũng là thủ trưởng sau này của mình... Người trước mắt chính là phụ tá của hắn.

- Nhanh lên, nếu đi chậm thì ngươi phải chờ ở bên ngoài một ngày đấy.

Ngay lúc Bạch Tiểu Thuần dò xét trung niên nam tử, người này có chút không kiên nhẫn.

- Ta không có đắc tội gia hỏa này chứ.

Nội tâm Bạch Tiểu Thuần bồn chồn, hắn không thể không cúi đầu tiếp nhận sự thật, ngay sau đó bước vào trong vòng xoáy.

Hai người vừa mới tiến vào sông bảo vệ thành, đi vào bên trong vòng xoáy tiến thẳng vào đáy sông, với tư cách phụ tá của Lý Húc, tu vi của nam tử trung niên không âầm thường, trên người hắn có lệnh bài sinh ra hào quang nhu hòa bao phủ Bạch Tiểu Thuần vào bên trong, hào quang ngăn cản cấm chế trong sông bảo vệ thành, cũng ngăn cản nước sông ăn mòn thân thể.

Bạch Tiểu Thuần cảm giác tâm thần bất định, ánh mắt nhìn bốn phía, nơi này chỉ một màu đen kịt, căn bản nhìn không rõ, nhất là nước sông đen kịt mang lại cho Bạch Tiểu Thuần cảm giác nguy hiểm, dường như trong sông bảo vệ thành ẩn giấu hung thú đáng sợ nào đó.

Trong cảm giác của hắn, hai người xuyên thẳng qua nước sông, Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy trong bóng tối đen kịt có hào quang màu xanh xuất hiện.

Hai đạo hào quang màu xanh trong đáy sông đen kịt không khác gì đôi mắt của hung thú, ai nhìn thấy cũng giật mình, tóc gáy dựng đứng khắp toàn thân.

Hai mắt Bạch Tiểu Thuần co rút lại, sau khi nhìn thấy nam tử trung niên phía trước không nói gì, hắn do dự nhưng vẫn bảo trì cảnh giác, tiếp tục đi theo, lúc này hòa quang màu xanh càng lúc càng lớn.

Đến khi hai người Bạch Tiểu Thuần tới gần, Bạch Tiểu Thuần rung động tâm thần khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, dưới đáy sông bảo vệ thành tồn tại một tượng đá cực lớn.

Tượng đá không phải là hình người, nó là con rùa khổng lồ, có thể nói đó là Huyền Vũ, nó nằm dưới đáy sông, thân thể to lớn, toàn thân sinh ra chấn động không gian, Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy hai đạo hào quang màu xanh lúc trước chính là đôi mắt của con rùa.

Bên trong ẩn chứa sát khí không cách nào hình dung, dường như con rùa đá có tác dụng phong ấn nên sát khí không thể bộc phát ra ngoài, bằng không nó bộc phát sẽ sinh ra hậu quả đáng sợ, sát khí sẽ bùng nổ khắp thiên địa.

Tất cả những việc này làm tâm thần Bạch Tiểu Thuần rung động, hắn cảm thấy thạch quy có phần quen mắt và nhìn nhiều vài lần, tròng mắt Bạch Tiểu Thuần híp lại, nội tâm rung động, đầu óc như nổ tung.

- Con rùa này có chút giống tiểu ô quy.

Trái tim Bạch Tiểu Thuần đập mạnh, tiểu ô quy mất tích đã lâu, Bạch Tiểu Thuần tìm trong túi trữ vật nhưng không tìm được, hắn có cảm giác tiểu ô quy vẫn ở trong túi trữ vật không đi ra ngoài.

Bạch Tiểu Thuần kinh nghi bất định, nam tử trung niên đi tới trước con rùa, Bạch Tiểu Thuần thu liễm tâm thần đi theo phía sau, hắn nhìn thấy đối phương tiến vào mắt trái con rùa..

Nơi này có tấm màn ngăn cách nước chảy vào bên trong, lệnh bài của nam tử trung niên bộc phát hào quang cho nên không bị ngăn cản, Bạch Tiểu Thuần cũng không gặp trở ngại, lập tức đi vào bên trong con rùa.

Một hang đá cực lớn xuất hiện trước mắt, xung quanh hang đá là nham thạch sắc bén cài răng lược, nhìn nơi đây rất dữ tợn, có bốn Hồn Tu cung kính đứng đó, mắt thấy nam tử trung niên xuất hiện, bọn họ lập tức ôm quyền cúi đầu thật sâu.

- Bái kiến tả hộ pháp!

Giọng nói âm vang hữu lực nhưng mang theo âm lãnh từ thực chất, có cảm giác như đang giao tiếp với người chết, nhất là ánh mắt của bọn họ có thể nhìn thấu nhân tâm, Bạch Tiểu Thuần cũng lưu ý vài lần, phát hiện bốn người này đều là tu sĩ Nguyên Anh.

- Ma lao không đơn giản.

Bạch Tiểu Thuần như có điều suy nghĩ, hắn nhìn xung quanh, phát hiện trong hang đá tồn tại bốn lối đi, trên đỉnh đầu còn có lối đi thứ năm.

- Tôn Bằng, người này là lính canh ngục mới, giám ngục trưởng nói rõ đưa tới khi Đinh của các ngươi, do ngươi an bài.

Nam tử trung niên lên tiếng, phân phó một tiếng sau đó chắp tay sau lưng đi thẳng tới lối thứ năm.

Về phần những người khác liền cúi đầu, cũng không nhìn Bạch Tiểu Thuần cái nào, lúc này đều rời đi bằng thông đạo bốn phía, chỉ có một lão giả trong đó lưu lại, hắn cau mày nhìn Bạch Tiểu Thuần.

- Có thể làm cho Lý Húc nói rõ, tả hộ pháp tự mình an bài, dựa theo đạo lý phải đưa vào khu Giáp mới đúng... Tại sao đưa tới khu Đinh?

Ánh mắt lão giả chớp động, hắn cảm thấy việc này có chút không đúng, lúc này mỉm cười với Bạch Tiểu Thuần.

Hắn tận lực làm nụ cười của mình nhu hòa một chút, lọt vào mắt Bạch Tiểu Thuần, nụ cười này rất kinh người, bề ngoài cường nhưng trong lòng không cười, phối hợp với khí chất âm lãnh trên người lão giả, nụ cười chẳng khác gì cơn gió lạnh thổi qua người.

- Vị đạo hữu này, ngươi tên gọi là gì?

Trong mắt lão giả mang theo ý vị nghiền ngẫm.

- Ta là... Bạch Hạo.

Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần chớp chớp, hắn cẩn thận báo tên của mình.

- Bạch Hạo, Bạch Hạo... Bạch?

Lão giả nghe cái tên này liền mở to mắt, hắn còn lặp lại:

- Bạch Hạo của Bạch gia?

- Đúng vậy, ta chính là Bạch Hạo của Bạch gia!

Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy Tôn Bằng đã nghe qua tên của mình, trong lòng có chút đắc ý.

Nhưng trả lời hắn chính là tiếng hít khí lạnh của lão giả, rốt cuộc biết vì sao người này bị Lý Húc đưa vào khu Đinh.

- Đây chính là củ khoai lang bỏng tay... Có thể làm cho Lý Húc nói rõ, tả hộ pháp an bài, hiển nhiên là có người ở cao hơn phân phó, có thể một lời liền quyết định việc này, nhất định thân phận cực cao, hẳn là Vô Thường Công... Có thể làm cho Vô Thường Công xuất động, như vậy chỉ có Thiên Vương.

- Kẻ này bị Bạch gia truy nã nhưng Thiên Vương lại đưa kẻ này tới nơi đây...

Lão giả không dám suy nghĩ tiếp, chuyện này quá lớn, hiện tại hắn thở dài nhưng không dám trêu chọc Bạch Tiểu Thuần, nhất là nghĩ tới Bạch Hạo là người lục thân không nhận, dám trói cả phụ thân của mình...

Vả lại luôn luôn ẩn nhẫn, lòng dạ độc ác...

- Bạch Hạo đạo hữu, hoan nghênh gia nhập ma lao khu Đinh của chúng ta, đến đến đến, ta giới thiệu ma lao cho ngươi biết. Tôn Bằng cười khan một tiếng, dẫn theo Bạch Tiểu Thuần đi về thông đạo phía bắc.

- Tuy ma lao nằm trong con rùa đá nhưng trên thực tế phạm vi thật lớn, tồn tại không gian riêng, cũng vì thế chia thành giáp ất bính đinh và trung tâm, chính là năm khu vực.

- Trong đó khu trung tâm vực là khu vực giám ngục trưởng cư trú, cũng là hạch tâm của ma lao, nếu không được triệu hoán không được phép đi vào.

- Về phần bốn khu giáp ất bính đinh, nơi này cũng phân chia tội phạm trọng yếu khác nhau, quan trọng nhất chính là khu Giáp, từ đó suy ra, mặc dù kẻ bị giam trong khu Đinh chúng ta cũng là thế hệ cùng hung cực ác, so với khu Giáp chỉ là tiểu hài từ mà thôi.

- Mà từng khu đều có một trăm lính canh ngục, mười đội trưởng và một đội trưởng nhà lao, lão phu chính là đội trưởng nhà lao khu Đinh.

- Trên bốn nhà lau chính là giám ngục trưởng...

Tôn Bằng mang theo Bạch Tiểu Thuần đi thẳng tới khu Đinh, hắn giới thiệu rõ ràng, trong lòng của hắn cũng tốt hơn, nếu đưa Bạch Hạo đến cho mình, bản thân không đưa đi, như vậy dứt khoát tạo điều kiện là tốt rồi, trong khu Đinh nhiều lính canh như thế, thêm một người cũng không có gì.

Sau khi giới thiệu xong, Tôn Bằng mang theo Bạch Tiểu Thuần đi vào ma lao khu Đinh, phạm vi khu Đinh không nhỏ, vị trí trung tâm là quảng trường, phía trên dựng một cánh cổng ánh sáng.

Hào quang sinh ra uy áp cường đại, thỉnh thoảng còn có âm thanh vù vù vang lên.

Tia sáng vờn quanh mười khu vực, dựa theo Tôn Bằng giới thiệu, mười khu vực này là khu vực mười tiểu đội lính canh cư trú, cánh cổng ánh sáng lớn chính là cửa vào nhà lao.

Nhìn mười khu vực giống nhau như đúc, mọi chỗ ở đều xếp đặt chỉnh tề, mặc dù đều dùng đá xanh xây thành, nhìn nó có đường nét đối lập rõ ràng nhưng không biết có phải bị ma lao ảnh hưởng hay không, Bạch Tiểu Thuần nhìn nhìn có cảm giác âm u âm trầm.

- Ài, không ngờ ta lại thành lính canh ngục.

Nội tâm Bạch Tiểu Thuần cảm thán, cộng thêm việc không thể dùng truyền tống trận rời đi, hắn phiền muộn không ít.

Vội vàng dẫn Bạch Tiểu Thuần tới đây sau đó ném cho đội thứ chín, Tôn Bằng cũng giống Vô Thường Công và Lý Húc, lập tức rời đi thật nhanh, tuy đội trưởng đội thứ chín ngày thường không được chào đón, dù sao cũng là thủ hạ của Tôn Bằng, trước khi đi hắn cũng âm thầm báo thân phận của Bạch Tiểu Thuần cho đối phương biết.

Vừa nghe thanh niên thanh tú trước mặt chính là phản đồ Bạch gia gây xôn xao thành Cự Quỷ, đội trưởng đội thứ chín lập tức rùng mình, ánh mắt nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần hơi lưu ý hơn trước, càng truyền âm cho lính canh dưới trướng, cũng nói cho bọn họ biết thân phận của Bạch Tiểu Thuần.

Vì vậy lúc Bạch Tiểu Thuần nhìn đám đồng đội của mình, khi hắn cười tủm tỉm nói tên của bản thân, đội trưởng và đám lính canh ngục không có phản ứng gì cả, dù sao danh khí của Bạch Tiểu Thuần không nhỏ, trong lòng của bọn họ biết, ấn tượng về Bạch Tiểu Thuần không khác gì lời đồn, đều cảm thấy Bạch Tiểu Thuần chính là gia hỏa độc ác, lục thân không nhận, ít trêu chọc thì tốt hơn, trong đó vẫn có mấy người xuất hiện thần sắc xem thường, hiển nhiên cảm thấy nghe đồn không thể tin.

Toàn bộ đội thứ chín, trước khi Bạch Tiểu Thuần tới, tính cả đội trưởng đúng lúc là mười một người, Bạch Tiểu Thuần đến biến thành mười hai người, bên trong không có nữ nhân, đều là nam, phần lớn đều là trung niên, về phần tu vi, hoàn toàn không có Trúc Cơ, đều là Kết Đan.

Trận thế như vậy cũng nói rõ tầm quan trọng của ma lao.

Mắt thấy mọi người như vậy, Bạch Tiểu Thuần lúng túng, đội trưởng đội thứ chín hòa giải, mang theo Bạch Tiểu Thuần rời đi, sau đó cười nói với hắn:

- Bạch Hạo, ngươi nghỉ ngơi thật tốt, thực tế mỗi ngày trong ma lao không có việc gì, mọi người cũng chưa quen biết nhau, sau này ngươi làm quen là được.

Nói xong đội trưởng rời đi, ý nghĩ của hắn rất đơn giản, nếu không thể cự tuyệt sát tinh này gia nhập đội ngũ, như vậy tốt nhất không nên quá gần gũi nhưng không thể lạnh lùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận